[ Xuyên không ] Đến gặp anh ở thời cổ đại - Đài Bối Diêu
Chương 5. Nụ hôn đầu đời.
Bà giơ tay ra dấu với những nô tỳ khác: ” Suỵt! Đừng vào làm phiền người khác đang làm chuyện đại sự! “
Mọi người dường như đã hiểu ra ý tứ của Tế Tư mà âm thầm rời đi.
Bên trong căn phòng của Chiểu Thục rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tế Tư nói cả hai đang làm “chuyện lớn” cơ chứ?!
…
Tẩm cung của Mộ Hoan.
Trong tẩm cung riêng của Mộ Hoan, một nam nhân đang cởi trần mà trong vòng tay đang ôm một nữ nhân ngủ say trong yên bình.
Đó không phải là Đãn Giai Uyển.
Đó là một nữ nhân còn khá trẻ, độ tuổi ước chừng đang trong kì sung mãn, xinh đẹp mà quyến rũ. Nhưng xét về khí chất, nàng thua xa Đãn Giai Uyển, xét về sắc đẹp, nàng không sánh bằng một góc của Đãn Giai Uyển!
Nữ nhân đang nằm trong vòng tay không rộng, không bé của Mộ Hoan mà từ từ mở mắt, cả cơ thể không một mảnh vải dính thân đang ép sát cơ thể cách một lớp vải của Mộ Hoan, nàng khẽ vươn người lên hôn vào môi của Mộ Hoan một cái sau đó mỉm cười mãn nguyện.
Mộ Hoan lúc này cũng đã tỉnh dậy.
Vừa tỉnh dậy, tầm nhìn mờ mẫn của Mộ Hoan khiến y nhận nhầm nữ nhân đang nằm bên cạnh mình là một người khác, Mộ Hoan ngồi bật dậy kéo nữ nhân ấy lên rồi siết chặt y vào lòng: ” Bối Lạc! Nàng đây rồi…nàng có biết ta nhớ nàng lắm không? ”
– Hoàng..hoàng..hoàng thượng…
Mộ Hoan siết chặt nữ nhân ấy đến mức y không tài nào thở được, nhưng bất ngờ tiếng nói chua ngoa của nàng bỗng làm thức tỉnh Mộ Hoan, y buông nàng ra sau đó dụi mắt nhìn kĩ lại dung mạo, hoá ra không phải Bối Lạc.
Sự vui vẻ vừa nở rộ trên mặt ấy trong phút chốc liền bị dập tắt, Mộ Hoan lạnh nhạt nói: ” Về đi, lát nữa trẫm sẽ ban thưởng ba trăm lượng vàng, từ nay về sau đừng đến tẩm cung của trẫm nữa. “
Nữ nhân sau khi nghe Mộ Hoan nói xong thì trong lòng liền vui đến tột độ, trong lòng thầm nghĩ: ” Chỉ ân ái với hoàng thượng một đêm mà y đã hào phóng ban tặng ba trăm lượng vàng, nếu làm phi tầng thì phải được bao nhiêu vinh hoa phú quý đây chứ? “
Sau khi vừa dứt suy nghĩ ấy, ả ta lại bắt đầu dùng mỹ nhân kế để dẫn dụ Mộ Hoan, cố gắng điều chế cảm xúc sau đó rơi ra được vài giọt nước mắt thì liền ăn vạ.
– Hức…hoàng thượng…ta không cần hức hức..thiếp không cần ngân lượng, thiếp chỉ cần người..thiếp sau đêm qua đã là người của hoàng thượng, thiếp đã tự hứa sẽ dành trọn cả một đời cho người..người đừng rời xa thiếp…hức…
Nghe những lời ẻo lả này, Mộ Hoan đã không vui, giờ lại thêm phần ghét bỏ.
Hắn nhặt dưới đất lên bộ y phục của ả rồi ném lên giường, lạnh nhạt bảo: ” Nàng có dám đến nói với hoàng hậu, rằng nàng muốn làm phi tần của trẫm không? “
Tiếng khóc nấc của nữ nhân kia sau khi nghe hai chữ “hoàng hậu” liền ngưng khóc và bắt đầu kinh hãi.
– Hoàng thượng..cứu…cứu mạng…
– Muộn rồi, e là giờ này tin tức đã truyền đến tai của Uyển nhi, điều cuối cùng ta có thể làm cho nàng là ban tặng ba trăm lượng vàng cho gia đình nàng xem như là bù đắp đi phần nào đó mà nàng đã thiệt thòi dùng mạng sống để đổi lấy.
Sau khi nói xong, Mộ Hoan quay người rời khỏi tẩm cung bỏ lại một nữ nhân đang không một mảnh vải vắt vai ngồi khóc trong vô vọng.
Sau khi Mộ Hoan rời khỏi tẩm cung, y phục vẫn chưa kịp mặc thì y đã bị một tên thích khách lôi đi.
Nữ nhân ấy bị đánh ngất sau đó được đưa tới một mật thất trong Cẩn Ngô Cung, cơ thể trắng trẻo lộ ra khuôn ngực tròn trịa, Đãn Giai Uyển nói: ” Đúng là tuyệt tác mỹ nhân, chậc chậc…nhưng đáng tiếc lại chết trẻ thế này, hahahahahaha. “
Nữ nhân ấy tên Y Nguyệt, là một nô tì thị tẩm đêm qua tự mò tới tẩm cung của Mộ Hoan rồi thị tẩm cùng Mộ Hoan.
Y Nguyệt lúc này dường như cũng đã tỉnh giấc sau cú đánh mạnh ở sau gáy khiến y bất tỉnh nhân sự, vừa mở mắt ra, cảnh đầu tiên Y Nguyệt nhìn thấy là Đãn Giai Uyển trên tay đang cầm một con dao nhỏ, khung cảnh thứ hai mà y nhìn thấy là bản thân mình đang không mặc y phục mà bị trói đến máu chảy đầm đìa.
– Ồ! Y Nguyệt tỉnh dậy rồi?
Thần sắc của Y Nguyệt không tránh khỏi kinh hãi vì ngay cả Mộ Hoan còn chưa biết tên của y, nhưng Giai Uyển lại nắm rõ trong lòng bàn tay.
– Hoàng..hoàng…hoàng hoàng hoàng hậu..hậu..
– Ngươi còn biết ai là hoàng hậu à? Nguyệt Nhi?
– Tiểu…tiểu..tiểu..tiểu nhân…nhân..nhân
– Ta vừa nghe nói ngươi yêu Mộ Hoan?
– Thần…à không tiểu…tiểu..tiểu nhân…nhân..
– Ngươi chắc muốn ngồi ngang hàng với bổn cung nhỉ?
– Tiểu…tiểu..huhuhu..tiểu nhân…tiểu nhân không dám…huhuhuhuhu…
– Láo! Ngươi không dám ngồi ngang hàng với bổn cung nhưng ngươi chỉ dám nữa đêm canh ba khuya khoắt tự bò vào tẩm cung của hoàng thượng để dụ dỗ chàng? Ngươi chỉ dám ở sau lưng của bổn cung nói lời đường mật bên tai của hoàng thượng thôi ư?
Vừa dứt lời, Đãn Giai Uyển như đang phát điên mà dùng con dao liên tục đâm vào khắp người Y Nguyệt khiến y rên la trong đau đớn, từ một cơ thể trắng trẻo, mặn mà, nhưng nay lại rướm đầy máu tươi.
– Ah…hoàng hậu…ah ah tiểu nhân biết..a!! tiểu nhân biết sai…rồi a..aaa…
Nghe tiếng rên la của Y Nguyệt dường như càng kích thích ma tính bên trong con người của Đãn Giai Uyển, bây giờ bà không chỉ đâm những nhát thật mạnh nữa mà đã chuyển qua rạch và lóc từng nấc thịt: ” Tiện nhân như các ngươi ai ấy cũng giống con ả Bối Lạc Tâm, các ngươi nghĩ có một chút nhan sắc rồi lại đến quyến rũ Mộ Hoan rồi mơ tưởng được leo lên đầu của bổn cung ngồi ư? Nếu đã dám mơ tưởng thì bây giờ bổn cung cho các ngươi ngàn mơ không cần tỉnh giấc! ”
Từng miếng thịt trên người của Y Nguyệt đã rơi ra ra khỏi người của nàng, toàn thân dường như đã không còn nguyên vẹn nữa, miếng da trên mặt vẫn chưa rơi xuống đất nữa mà đang lơ lửng dính trên da, đường sóng mũi đã bị đâm đến biến dạng, cổ họng đã bị bà khoét một lỗ to đùng ở giữa có thể thấy xương.
– Ngươi chết rồi sao? Ngươi cũng nhanh quá đấy, bổn cung vẫn chưa chơi đủ.
Cơ thể dính đầy máu của Đãn Giai Uyển nhanh chóng rời khỏi mật thất và lặng lẽ trở về Cẩn Ngô Cung, trước khi đi, bà căn dặn Tư Chính thu dọn hiện trường.
Tư Chính trong tay cầm đèn cầy chậm rãi bước vào trong, mùi máu của con người chính là mùi kinh khủng nhất, chỉ cần đứng bên ngoài thôi là đã xộc thẳng vào mũi rồi!
Tư Chính bước vào mật thất nhìn cái xác trước mặt của mình mà đột nhiên sởn gai óc, vừa nãy vẫn còn nhìn thấy một nữ nhân mảnh mai đang ngồi trên giường, mà giờ lại…
Tư Chính tuy đã quá quen với việc này, nhưng nhìn Y Nguyệt mà Tư Chính cũng có cảm giác đau thay.
– Trước khi chết lại phải trải qua nhiều đau đớn đến thế, ta nhìn ngươi mà cũng xót cho da thịt của ta, nhưng ngươi chỉ vừa vào hoàng cung chắc vẫn chưa biết, tất cả nữ nhân đã cùng hoàng thượng thị tẩm đã trên dưới hơn ba mươi người, nhưng đến giờ vẫn chưa sống sót một ai, ngươi nữa là tròn ba mươi rồi đấy.
Tư Chính cẩn thận tháo từng sợi dây xích đang trói ở cổ tay và cổ chân của Y Nguyệt, công việc này không phải ai cũng có thể làm được, mà công việc này còn phải cần rất nhiều can đảm và dũng khí để có thể thu dọn hiện trường một cách sạch sẽ mà không dính lấy một mùi máu tanh.
An Lạc Phủ, Hiên Viên, trời đã trưa trời trưa trật.
Chiểu Thục và Hãn Quân vẫn còn ngủ trong phòng chưa thấy động tĩnh gì, dì Tế Tư đứng ở trong bếp mong ngóng mà khó tránh khỏi tò mò: ” Hai đứa trẻ này, đêm qua viên phòng chắc cũng quá độ rồi…”
Rồi dì Tế Tư cũng lắc đầu mà mỉm cười.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Sau khi Chiểu Thục vừa tỉnh giấc thì thấy mình đang nằm “trên người” của Đằng Hãn Quân, còn bản thân mình thì quần áo xộc xệch đến nước…đến nước hai tay của tên nam nhân đã đặt lên trên tấm lưng của mình mà không cách qua một lớp vải nào khác!!!!!!!!!!!!
Tiếng la của Chiểu Thục suýt một phen doạ Đằng Hãn Quân hồn lìa khỏi xác, hắn đang có một giấc mộng đẹp thì bỗng bên tai vang dội một tiếng la có thể dùng để giết người mà không gây cho đối phương bất kì đau đớn nào nhưng vẫn có thể tạo cho đối phương cảm giác sợ hãi đến tột độ. Đằng Hãn Quân vì giật mình và sợ hãi quá độ nên đã tung chiêu “đá bay cước” mà đá Đài Chiểu Thục xuống giường, một tay của Hãn Quân đang siết chặt lấy trái tim yếu ớt của mình rồi thở hổn hển quát: “ TO GAN!!! “
Vì bất ngờ bị đá bay xuống giường, Đài Chiểu Thục lườm tên nam nhân “bán khoả thân” đang đứng trên chiếc giường của mình rồi lại tự vả vào mặt mình một cái thật mạnh: ” Ây da lạy chúa đau quá…!!! ” sau đó Chiểu Thục đưa mắt nhìn quanh phòng, nàng ngây ngô nói: ” Ôi đây là phòng của mình ư??? Ôi?? Cái quái gì đang xảy ra thế này?? Bổn cô nương còn chưa nắm tay trai mà nay đã bị trai chạm vào cơ thể ư?? Ôi??? Bổn cô nương đã mất đời con gái rồi ư?? Ôi cái gì vậy nè??????? “
Tay chạm vào lưng đã mất đời của con gái? Đài Chiểu Thục bị ngốc à?????
– NÀY! Đài Chiểu Thục!! Nàng đang lẩm bẩm gì thế hả???
Đằng Hãn Quân vẫn đang đứng trên giường cố gắng chấn an trái tim yếu ớt dường như sắp không đập nổi nữa mà lần nữa quát Chiểu Thục.
– Huhuhuhu…ta xong đời rồi uhuhuhuhu…
– Xong…xong cái gì?
– Ngươi làm ta mất rồi tên Ôn Dịch kia uhuhuhu…
– Mất cái gì cơ?
Đằng Hãn Quân vừa nói, lại vừa cố gắng soạn lục lại trí nhớ của mình, rồi lại tự lẩm bẩm: ” Không đúng! Tối qua mình một bước trèo lên giường…sau đó đã lấy gì đâu nhỉ? Ngay cả nước còn chưa uống…?! “
– Huhuhu bổn cô nương đã mất đời nữ nhi rồi uhuhuhuhu tại ngươi cả đấy!!
– ……?! Ta đã làm gì nàng đâu chứ? Nàng đừng đổ oan cho bổn vương!!
– Ngươi vừa chạm vào lưng của ta đấy! Tiểu Nhiên nói với ta rằng nữ nhân quan trọng nhất là trinh tiết, mà trinh tiết chỉ mất đi khi cô nam, quả nữ tiếp xúc thân thể với nhau uhuhuhu…
Câu nói đó của Đài Chiểu Thục tựa như sét đánh ngang tai, Hãn Quân nhớ rõ ràng là tối qua mình chỉ dùng đôi chân thon dài ấy mà trèo lên giường rồi ngoan ngoãn nằm ngủ, chưa hề chạm vào một sợi tóc của Chiểu Thục, ngay cả hạ nguyệt vẫn chưa lộ ra thì sao lại va chạm cơ thể? Mà khoan đã, hình như nàng ấy vừa nói là chạm lưng???
Lúc này Tế Tư bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra, cảnh tượng đầu tiên mà bà nhìn thấy dường như là vừa xảy ra chiến tranh.
Người thì đứng trên giường tay chỉ, tay chỏ.
Người thì ngồi dưới đất vừa khóc vừa than.
– Quân nhi…Thục nhi…cả hai đứa…?!
– Uhuhuhuhuhuhuhu…dìììììì Tế Tưưưưưư!!! hụ hụ hụ hụ!!! (‘༎ຶོρ༎ຶོ’)!!!
Đài Chiểu Thục cố gắng vừa lết vừa khóc mà bò đến chỗ của dì Tế Tư: ” Dì Tế Tư!!! Uhuhuhu Đằng Hãn Quân bốc lột tiểu nữ, tiểu nữ muốn tố cáo hắn tội cưỡng bức tiểu nữ uhuhuhu!!! Tên Ôn Dịch đã đã..uhuhuhu (‘༎ຶོρ༎ຶོ’)!!!
– Dì đừng tin nàng ấy nói bậy, rõ ràng..rõ ràng tối qua con chỉ lên giường của nàng ấy ngủ, ngay cả sợi tóc của nàng ấy con cũng không dám đụng cơ mà???
– Nhưng tiểu Nhiên sẽ không gạt ta, dì Tế Tư!! Hức…có phải đụng chạm thân thể là sẽ mất đi trinh tiết không?
– Quân nhi, Thục nhi, cả hai đứa bình tĩnh!
– Hừ!
– Hức hức…
– Vì sao con lại nói Hãn Quân đã làm mất…của con?
Tế Tư ân cần xoa dịu Chiểu Thục rồi hỏi.
– Một người bạn rất thân của con từng nói, đời của nữ nhân quan trọng nhất là trinh tiết, mà trinh tiết chỉ mất khi đụng chạm cơ thể, vì thế nên con ngay cả nắm tay nam nhân của không dám, thế nay Đằng Hãn Quân lại dám dùng “cả hai bàn tay đặt trên lưng của con không cách lớp vải, huhuhu con sắp có thai rồi phải không dì Tế Tư???
Hãn Quân và Tế Tư đều im lặng.
– Huhuhu sao cả hai người đều im như thế? uhuhuhuhu…(‘༎ຶོρ༎ຶོ’)!!!
Tế Tư lúc này không nhịn được mà phá lên cười, còn Đằng Hãn Quân sau mọi suy nghĩ và dùng mọi nổ lực để lục lọi kí ức, nhưng lại không ngờ được…không phải là bản thân hắn đãng trí mà là do nữ nhân mà hắn yêu quá ngây thơ mà thôi.
– Haizzz, ôi doạ tim chết tôi rồi.
Đằng Hãn Quân dường như bị doạ cho mất sức mà nằm gục xuống giường, Tế Tư lúc này cũng lặng lẽ rời khỏi phòng mặc cho cả hai tự giải quyết.
Dường như ai cũng hiểu ra vấn đề, dường như chỉ có nàng là vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
– Hức…ta nói sai gì sao? (‘༎ຶོ^༎ຶོ’)??!
Đằng Hãn Quân nằm trên giường, lười nhác dùng tay gọi nàng đi lại phía của mình, cách gọi giống như cách gọi cẩu, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
– Nàng nói không sai, ta quả thật…chậc…đêm qua hành động có hơi quá lố, nàng cũng biết đấy…nam nhân rất khó kiềm chế được dục vọng của bản thân khi gặp nữ nhân…cho nên…việc chạm vào cơ thể của nàng…chậc..bổn vương ta cũng có một phần lỗi..
– Vậy là ta quả thật đã mất trinh tiết rồi ư?
– Hmm…đúng là vậy!
Đài Chiểu Thục nhìn Hãn Quân mà mếu máo.
– Nhưng nàng đừng lo, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng!
– Nhưng…nhưng…
– Nàng lại còn nhưng nhị gì nữa?
– Sao ngươi lại ở trong phòng của ta?
– Vì nàng đã thất hứa!
– Ta làm gì có???
– Hôm qua là ai đã nói sẽ đến thư phòng của ta để ngủ? Còn để ta đợi đến tận khuya? Nên ta bắt buộc phải tự lết cái thân này đến để ngủ cùng nàng!
– Ừ nhỉ -•-• !! Ta quên mất -•-•
– Haiz, nàng lại để cho một mỹ nam đệ nhất kinh thành chờ nàng, đúng thật là quá đáng!
– Bên ngoài không thiếu gì mỹ nữ, sao ngươi không đi mà tìm bọn họ? Ngươi cứ nhất định đến ngủ cùng một người xấu xí như ta là thế nào?
– Bởi vì nàng là nữ nhân của ta!
Ánh nắng chiều tà xuyên qua từng khe lá, con gió lành lạnh cứ vậy mà âm thầm thổi qua, trong căn phòng ấy tôi chỉ nghe thấy có một nam nhân nói với một nữ nhân: ” Ta không anh tuấn, cũng chẳng có tài mọn, ta chỉ biết cả đời này của ta có nàng là đủ rồi. “
Chiều hôm ấy, không quá lạnh.
Tôi chỉ biết họ đang chung một nhịp đập của tiếng lòng, tôi chỉ thấy một nam nhân đang chầm chậm tiến lại để trao nụ hôn đầu đời của mình cho một nữ nhân mang tên, Đài Chiểu Thục!
Tiếng lòng của Đằng Hãn Quân đang âm thầm lên tiếng, dường như lúc này trong mắt của hắn chỉ có nàng, không có thù hận, không có nổi niềm khao khát muốn được trả thù!
” Đài Chiểu Thục, ta chỉ biết vạn dặm trước mắt đầy rẫy mỹ nhân, nhưng ta chỉ thấy duy nhất một nữ nhân là nàng! Không đẹp cũng không sao, miễn nàng đã khiến ta đã điên cuồng phá vỡ mọi quy chế để yêu nàng là đủ. “
Lúc này ta không phải là nam nhân, lúc này đây ta chỉ là một Đằng Hãn Quân đang cuồng si để yêu nàng.
-000-
Cẩn Ngô Cung.
Một con bồ câu trắng vừa vặn đáp xuống tay của Tư Chính, hắn lấy tờ giấy được cột dưới chân của con bồ câu sau đó hất tay thả nó đi.
Tư Chính vội vàng mang tờ giấy đó vào đưa cho Đãn Giai Uyển, bà cẩn thận mở tờ giấy ra đọc từng chữ, dường như nội dung trong bức thư khiến ả rất hài lòng.
” Việc trong phủ đều bình thường, về phía Hãn Quân cũng không có tin tức gì! – Người mật danh, An Lạc Phủ. “
Đãn Giai Uyển sau khi đọc xong liền phá lên cười, bà cầm tờ giấy trong tay mà xé ra từng mảnh nhỏ, vui vẻ nói: ” Ngươi đã quên mối thù rồi à? Đến nay vẫn án binh bất động? Hahaha “
Là ai vừa mới chuyển thư đến Cẩn Ngô Cung? Là mật thám mà Đãn Giai Uyển đưa vào An Lạc Phủ ư? Mọi thứ dường như vẫn còn là câu hỏi chưa có lời giải.
Bên ngoài Cẩn Ngô Cung, tiếng vang của một công công thất thanh vang lên: ” Hoàng thượng giá đáooooo!!! “
Tất cả đều nghiêm nghị nghênh đón Mộ Hoan.
– Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.
– Thần tham kiến hoàng thượng.
– Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.
Tất cả đều thay phiên nhau lên tiếng theo từng giai cấp từ lớn đến nhỏ, nhưng sau tất cả, Mộ Hoan chỉ tiến đến đỡ lấy Đãn Giai Uyển sau đó ra lệnh cho tất cả lui xuống.
– Hôm nay chàng không thượng triều à?
Đãn Giai Uyển dìu Mộ Hoan ngồi xuống giường sau đó rót cho y một ly trà nóng giữ ấm cơ thể.
– Ba ngày nữa sẽ có sứ giả từ phương Đông đến Điêu Chư Thành để bàn về vấn đề giao hôn của hai nước mà tiên đế đời trước đã hứa cho nên tất cả đang trong quá trình chuẩn bị, trẫm bãi triều sớm rồi ghé qua thăm nàng.
Mộ Hoan cầm lấy ly trà nóng hổi đang bóc khói rồi thổi, sau đó uống một ngụm nhỏ.
– Ồ…chàng định giải quyết như thế nào?
Đãn Giai Uyển ngồi xuống cạnh Mộ Hoan sau đó đấm bóp vai cho y.
– Liên hôn giữa hai nước là chuyện quan trọng, họ lại có ý muốn gả trưởng nữ, nếu ta lại liên hôn thứ nam thì quả thật có không hợp tình hợp lý, nhưng với tính cách của Quân nhi thì chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng cho dù có đồng ý thì sau khi trưởng nữ phương Đông được gả đến An Lạc Phủ thì cũng một thân một mình đơn độc sống trong An Lạc Phủ, đến lúc đó nếu chuyện này truyền đến tai của đế vương phương Đông, A Độc thì ta e là sẽ xảy ra chuyện lớn, không chừng lại có thể xảy ra giao tranh hai nước…
Mộ Hoan lại đưa ly trà lên miệng, uống một ngụm nhỏ sau đó lại nói tiếp: ” Còn nếu tình thế bắt buộc phải chọn Mộ Từ…thì e là kết quả cũng chẳng khác gì mấy với Quân nhi. Tính tình của Từ nhi sáng nắng chiều mưa, lãnh đạm lại ít nói, nó lại thường xuất binh mã cùng mình ra xa trận, ta e là sứ giả phương Đông cũng không bằng lòng. Haizz…nàng nói xem, hai đứa con của trẫm sao lại…”
Trong lúc nghe Mộ Hoan nói, Đãn Giai Uyển thầm nghĩ bụng: “ Chưa chắc tên nghiệt chủng Đằng Hãn Quân đó không đồng ý, hắn luôn ôm hận mối thù giết mẫu thân, nay…nếu hắn lấy trưởng nữ phương Đông thì chẳng phải đã tìm được thời cơ thích hợp để lật đổ bổn cung sao? Không được, bổn cung không cho phép điều đó được xảy ra, Đằng Hãn Quân tên nghiệt chủng này…ngươi đừng hòng có một tia hi vọng nào để lật đổ bổn cung, hứ! ”
Nghĩ xong, dường như trong đầu của Đãn Giai Uyển lại có một kế hoạch, bà vừa xoa bóp vai cho Mộ Hoan, vừa nói: “ Nếu đã khó khăn như thế…hay chúng ta dùng chiêu đổi rồng hoán cọp đi? ”
– Uyển nhi, ý của nàng ta vẫn chưa hiểu rõ.
– Chàng có nhớ bên cạnh thiếp còn có một thuộc hạ tên Tư Chính không? Hắn là người vào bốn năm trước đã đỡ cho thiếp một đao của tên tù nhân Tạ Tôn, suýt nữa mất mạng.
– Hmmm…có, ta có nhớ!
– Ý của thần thiếp là như thế này……….
– Hmm…ý kiến này cũng được, nhưng thực sự quá mạo hiểm…
– Hoàng thượng không cần lo, nội bộ người hầu kẻ hạ cứ để thiếp lo an ổn, còn người chỉ việc sắp xếp lại các bá quan trong triều nữa là xong!
Sau khi thảo luận ý kiến xong, Mộ Hoan lập tức trở về Long Cung để thượng triều, trong lòng của Đãn Giai Uyển vừa vui mừng, vừa lo lắng, bà chỉ hi vọng trong lúc yến hội diễn ra sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
– Chư Nghi.
– Có nô tì!
– Ngươi đi gọi Tư Chính đến đây, bổn cung có chuyện cần thảo luận.
Lâm Chư Nghi sau khi lĩnh chỉ thì lập tức đi đến Tư Phủ để tìm Tư Chính, nhưng tiếc rằng cả một đoạn đường dài của Lâm Chư Nghi lại uổng công vô ích, nô tỳ trong phủ truyền lời lại rằng Tư Chính vừa xuất cung đi xem hát mất rồi.
Lâm Chư Nghi nghe vậy liền lủi thủi quay người định trở về Cẩn Ngô Cung, nhưng bất ngờ Tư Chính từ trong phủ đi ra, cất giọng nói: “ Không biết Chư Nghi cô nương đến đây tìm Tư Chính là có việc gì? ”
Lâm Chư Nghi vừa nghe tiếng của Tư Chính trong lòng liền hồi hộp đến không thốt thành lời.
– Hoàng…hoàng hậu có chỉ..mời..mời ngài đến Cẩn Ngô Cung.
Lâm Chư Nghi cúi mặt xuống đất không dám nhìn Tư Chính vì ngại ngùng, đã ngại, câu hỏi của Tư Chính lại càng khiến Chư Nghi tăng thêm phần ngượng ngùng.
– Vết thương ở chân sao rồi? Chuyện là hôm qua ở Cẩn Ngô Cung tại hạ thấy cô nương quỳ đến máu chảy ở đầu gối.
– Nô tỳ không sao! Đa tạ ngài đã quan tâm…
Tư Chính nhìn đầu gối của Lâm Chư Nghi sau đó khẽ cau mày lại rồi cùng y đi đến Cẩn Ngô Cung.
Trên đường đi đến Cẩn Ngô Cung, dường như vết thương chưa kịp khô thì đã bị chạm đến, cả một đoạn đường từ Cẩn Ngô Cung đến Tư Phủ, rồi lại từ Tư Phủ trở về Cẩn Ngô Cung, vết thương nào mà lành cho kịp?
Nhưng Tư Chính thì lại không quan tâm đến việc nữ nhân đang đi bên cạnh mình có đau hay không mà vẫn sải bước đi tiếp, Lâm Chư Nghi cứ vậy đi đằng sau Tư Chính mà không dám lên tiếng, sợ làm trễ nãi thời gian.
Đi được một đoạn, bỗng Tư Chính đi chậm lại, chờ nữ nhân đang đi rề rà đằng sau đuổi kịp mình, khi mà Lâm Chư Nghi đã đi ngang hàng với Tư Chính rồi thì Tư Chính bỗng nhiên dừng lại rồi ngồi xổm xuống, Lâm Chư Nghi thắc mắc đứng nhìn.
– Ngài…ngài đang làm gì vậy!?
– Ta cõng nàng!
– Không..không..nô tỳ không dám…!
– Nàng không lên thì ta sẽ ngồi đây không di chuyển, nếu ta không di chuyển cũng có nghĩa là không đến gặp hoàng hậu được, nàng cũng biết nàng sẽ có hậu quả thế nào mà?
Lâm Chư Nghi sau khi nghe Tư Chính nói thế, dường như trái tim thiếu nữ của nàng đã vô tình động tâm!
Lâm Chư Nghi chầm chậm trèo lên lưng của Tư Chính, hai tay vòng đến ôm trọn lấy cổ của chàng, lần đầu tiên trong đời của một tỳ nữ được tiếp xúc gần gũi với một nam nhân như vậy, trái tim lại không ngừng thổn thức mà reo lên.
– Tư Chính! Ta có thể nghe thấy hơi thở của chàng…
Nhưng có lẽ đây sẽ lại là mảnh tình vỡ trong vô số mảnh tình được nối ghép với nhau, Lâm Chư Nghi không hề biết rằng mình đang phải lòng một nam nhân trong đầu chỉ có báo thù, chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ, càng chưa hề có ý động tình với cô.
Gương mặt không mấy xinh đẹp của Lâm Chư Nghi đang ửng hồng, nụ cười ngây ngô của một thiếu nữ đang yêu đang dần nở rộ ra trên mặt, chàng bế ta mặc cho thiên hạ dòm ngó, còn ta thì nguyện cuồng si yêu chàng đến tóc bạc tàn phai.
Tư Chính cõng Lâm Chư Nghi đến trước cửa của Cẩn Ngô Cung sau đó thả Lâm Chư Nghi xuống, trước khi vào gặp hoàng hậu, Tư Chính có đưa cho Lâm Chư Nghi một lọ thuốc mà hắn vừa mới lấy từ Thái Y Viện về, căn dặn Lâm Chư Nghi cố gắng bôi thuốc để vết thương chóng lành.
Lâm Chư Nghi nhận lấy mà trong lòng lại một phen nháo động.
Sau khi đưa lọ thuốc cho Lâm Chư Nghi xong, hắn ta không buồn ngó tới y thêm một lần nào nữa mà lạnh nhạt quay người tiến vào gặp mụ cáo già Đãn Giai Uyển, lúc này Lâm Chư Nghi cứ mãi ngượng ngùng mà quên mất nói tiếng đa tạ với Tư Chính, nhưng đến khi Lâm Chư Nghi nhớ đến thì Tư Chính đã vào gặp hoàng hậu mất rồi, thôi thì mượn dịp này để có cơ hội gặp chàng lần sau.
– Thuộc hạ Tư Chính đã chậm trễ đến thỉnh an hoàng hậu!
– Không sao, khanh không cần đa lễ!
– Tạ hoàng hậu.
Đãn Giai Uyển là người không thích nói quanh co, sau khi Tư Chính vừa đến vẫn chưa kịp uống đến một ngụm trà thì Đãn Giai Uyển đã lên tiếng đuổi tất cả nô tỳ đang có mặt tại đó ra ngoài và bắt đầu chuyện chính: “ Ta cứ ngỡ là ba ngày tới sẽ không cần ngươi đến Cẩn Ngô Cung, nhưng ai mà ngờ được vừa vắng bóng ngươi thì lại có chuyện chẳng lành! ”
Sau khi nghe Đãn Giai Uyển nói câu đó xong, trong lòng của Tư Chính bỗng dưng bồn chồn lo lắng.
– Thuộc hạ tài mọn thấp kém, thuộc hạ nguyện hi sinh vì hoàng hậu cũng không dám nhận lời đáng giá ngàn vàng này của hoàng hậu, thuộc hạ đã làm gì thất trách khẩn xin hoàng hậu trách tội!
Tư Chính vừa quỳ gối xuống đất, vừa dập đầu xin tội, Đãn Giai Uyển cười trừ.
– Khanh không làm sai gì hết, khanh cứ ngồi vào ghế nghe bổn cung nói hết đã.
Đãn Giai Uyển vừa dứt câu thì trong lòng Tư Chính lại càng thêm lo lắng.
– Thật ra chuyện mà sứ giả phương Đông ba ngày nữa sẽ đến Điêu Chư Thành cùng với trưởng nữ của đế vương phương Đông….chắc chuyện này ngươi cũng biết chứ?
– Chuyện này…thuộc hạ có nghe Lý công công nói qua…
– Ta muốn ngươi thay thế tên nghiệt chủng Đằng Hãn Quân để lấy trưởng công chúa phương Đông!
Không khí bỗng nhiên mờ mịt đến lạnh người…
Nhìn thấy Tư Chính đang ngây người ra không nói gì, Đãn Giai Uyển nói thêm: “ Chuyện này hoàng thượng cũng đã phê duyệt, tuy là có hơi mạo hiểm, nhưng ta tuyệt đối không để cho tên nghiệt chủng đó có trong tay bất kì binh lực nào để có thể ngầm mưu phản. Vì thế nên ta muốn giao cho ngươi trọng trách này, ngươi đừng làm bổn cung và hoàng thượng phải thất vọng. ”
Tư Chính ngại ngần tiếp lời: “ Bẩm hoàng hậu…tuy rằng hoàng thượng đã phê duyệt nhưng bá quan trong triều không ai không biết mặt đại thái tử…nếu bây giờ trước mặt văn võ bá quan mà thần lại tự nhận là đại thái tử thì khác nào chưa diễn xong một vở kịch đã bị người khác hạ màn? ”
Đãn Giai Uyển chỉ cười, cử chỉ nhẹ nhàng nói tiếp: “ Chuyện này thì ngươi không cần lo, ngươi chỉ việc vào hôm đó biến thành Mộ Quân, còn tất cả mọi chuyện ngươi cứ để ta và hoàng thượng sắp xếp. ”
Chuyện này đúng là một tin đáng mừng cho Đằng Hãn Quân.
Đãn Giai Uyển, lần này bà đi sai nước cờ rồi.
Từ sau khi rời khỏi Cẩn Ngô Cung cũng đã năm canh giờ, Tư Chính ngồi trong phủ mà bồn chồn lo lắng, nỗi lo lắng không tài nào miêu tả được, chỉ cần chờ thêm hai canh giờ nữa thôi…thêm hai canh nữa thôi!
Chỉ còn hai canh giờ nữa thôi thì ván cờ của Đãn Giai Uyển và Đằng Hãn Quân chính thức bắt đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!