[ Xuyên không ] Đến gặp anh ở thời cổ đại - Đài Bối Diêu - Chương 6. Kế hoạch bắt đầu.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


[ Xuyên không ] Đến gặp anh ở thời cổ đại - Đài Bối Diêu


Chương 6. Kế hoạch bắt đầu.


Đằng Hãn Quân đang ngồi trong thư phòng của mình, trước mặt là một bàn cờ vây, bên mình là quân đen, còn đối diện là quân trắng. Đằng Hãn Quân chậm rãi đặt từng quân cờ hình tròn vào chỗ giao điểm nhất định ở trên bàn cờ, dường như quân trắng đang có lợi thế, nhưng dường như quân đen đang lẳng lặng chờ thời để lật ngược ván cờ.

– Chỉ cần đứng ở trong tối thì một bước cũng không thể sai, một bước sai là bại cả cả hoạch.

Đôi mắt đen huyền ấy nhìn quân cờ màu đen đang cầm chắc trong tay mà nhìn chầm chầm vào bàn cờ, hắn cẩn thận đặt quân cờ vào một giao điểm nhất định, dường như ván cờ này Đằng Hãn Quân đã thắng, gương mặt lúc này hiện rõ lên nổi niềm khao khát muốn được trả thù, hắn đã chờ rất lâu, nhẫn nhịn rất lâu để chờ đến ngày hôm nay, cái ngày mà hắn có thể chính tay bắt đầu ván cờ cùng với con cáo già Đãn Giai Uyển.

– Vây kì dị học nan tinh, gặp được đối thủ lại khó lòng nan tinh.*

* Câu thành ngữ trong cờ vây: Cờ vây dễ học mà khó giỏi, gặp được đối thủ lại càng khó giỏi hơn.

Cuối cùng thời khắc bắt đầu ván cờ cũng đã đến, Đằng Hãn Quân rời khỏi bàn rồi thổi tắt ngọn đến, hắn thay ra một bộ y phục màu đen sẫm như màn đêm sau đó rời khỏi An Lạc Phủ mà đến Ngự Hoa Viên.

Không ngờ Tư Chính lại nóng lòng hơn cả Đằng Hãn Quân, hắn đã đến trước Đằng Hãn Quân hơn nửa canh giờ, nhìn thấy một kẻ giấu mặt – mặc bộ y phục màu đen đang tiến đến, Tư Chính vội vã núp sau một cây đào.

Đằng Hãn Quân nhanh chóng tiến đến địa điểm đã hẹn, hắn tháo khăn che mặt ra sau đó khẽ giọng nói: ” Ra đây đi, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết tất cả câu trả lời mà ngươi đặt ra. “

Tư Chính đang núp sau một góc cây đào thì nghe một giọng nói quen thuộc, nhận biết rằng đó là giọng nói của Đằng Hãn Quân, Tư Chính liền lộ diện, cả hai cùng nhau đối diện mà chất vấn.

– Thái tử!

– Đã đến đây rồi thì chúng ta cũng đã ngồi chung một chiếc thuyền, ngươi không cần đa lễ!

Tư Chính trầm mặc, Đằng Hãn Quân nói tiếp: ” Điều đầu tiên ngươi muốn hỏi ta có phải là vì sao ta lại bất ngờ nói cho ngươi biết về cái chết của mẫu thân của ngươi? “

Tư Chính dùng đôi mắt kinh ngạc nhìn Đằng Hãn Quân, dường như suy nghĩ của Tư Chính đã bị hắn nhìn thấu, Đằng Hãn Quân nói tiếp: ” Năm đó khi ta tình cờ đến một thôn làng kia thuộc sự cai trị của Mộ Hoan nhưng Mộ Hoan từ lâu đã không còn bận tâm đến nơi đó nữa, ngôi làng đó được gọi là vùng đất chết, nước không có, đất lại khô cằn, ôn dịch lại đang đe doạ tính mạng của biết bao nhiêu thôn dân, tuy nhiều lần nơi đó có gửi lên tấu chương cầu sự giúp đỡ nhưng Mộ Hoan lại ngoảnh mặt làm ngơ. Một hôm tình cờ ta đi ngang qua đó, nghe kể lại sự tình nên đã dùng thân phận đại thái tử kêu gọi đại phu của triều đình và tự chi trả ngân lượng, về sau khi dân làng ở đó đã có được cuộc sống khá giả thì có một lão bá bá đến gặp ta, hắn hỏi ta có biết Lục Tư Lan hay không, sau đó ta nghe hắn kể lại sự tình. “

– Lão ta nói thế nào?

– Năm đó khi hắn còn là một tên binh lính nhỏ nhoi ở Tư Phủ thì có nghe ngóng được sự tình, có lẽ sự việc năm đó cũng chỉ có hắn là người duy nhất còn sót lại làm nhân chứng.

– Những người còn lại…??

– Đều bị giết sạch.

Sự trầm mặc của Tư Chính, Đằng Hãn Quân là người hiểu rõ nhất, ngày ấy khi biết chuyện của Lục Tư Lan, ngay cả Đằng Hãn Quân còn bất ngờ, Hãn Quân nói tiếp: ” Năm đó mẫu thân ngươi sau khi hạ sinh ngươi thì trùng hợp phụ thân của ngươi là thống soái nắm giữ ba mươi vạn binh mã, hắn và Mộ Hoan đang có ý muốn đánh chiếm Đông Thương nhưng vẫn chưa có đối sách nên chuyện này cả đôi bên đều giữ bí mật, năm đó Mộ Hoan thường hay lén qua lại với Tư Phủ nên đã khiến Đãn Giai Uyển sinh lòng nghi ngờ, bà ta nghe nói ở Tư Phủ có một nữ nhân tên Lục Tư Lan, rất xinh đẹp nên lại đâm lòng ganh ghét, bà ta không hiểu rõ sự tình nên đêm đó sau khi Mộ Hoan rời khỏi Tư Phủ thì Đãn Giai Uyển đã lập tức sai người đến ám sát Lục Tư Lan, bà bị một nhát kiếm đâm thẳng vào tim mà chết, người đâm Lục Tư Lan không ai khác là Đãn Giai Uyển. Sau khi giết chủ xong thì Đãn Giai Uyển chuyển hướng sang hành sát cả Tư Phủ, những ai đã từ thấy Đãn Giai Uyển từng vào Tư Phủ đêm đó đều bị một đao giết sạch, may mắn thay hôm đó phụ thân của Tư Chính đã đi ngủ rất sớm nên đã giữ được cái mạng, Đãn Giai Uyển giết người xong thì đem tất cả xác chết vứt vào một nhà kho rồi một ngọn lửa đã bùng lên thiêu cháy tất cả ba mươi sáu mạng người, trong đó có Lục Tư Lan.

– Sau…sau…sau đó…thì sao?

Hai tay của Tư Chính siết chặt thành một nấm đấm, hắn cố gắng nuốt ngược nước mắt xuống tận đáy của khoảng trống nào đó rồi lên tiếng, Đằng Hãn Quân thở dài: ” Sáng hôm sau khi phụ thân của ngươi đã tỉnh dậy thì đập vào tai tin tức này, Đãn Giai Uyển trước khi rời khỏi Tư Phủ chỉ âm thầm để lại một lá thư…”

– Trong…đó viết những gì?

– Thê tử của ngươi không may bị bạo bệnh qua đời, ngươi cũng nên ôm lấy di hài của thê tử mình mà rời khỏi chốn hậu cung này đi, nếu không, đứa con trai này của các ngươi đột nhiên vào một hôm nào đó…đầu lại bị treo ở trước cửa Từ Phủ thì ta cũng cảm thấy hơi ái ngại.

– Lúc này, Tư Chính dường như đã không khống chế được bản thân của mình nữa mà hai giọt lệ trên mí mắt cứ thay phiên nhau mà rơi xuống, hoá ra…hoá ra bấy lâu nay phụ thân chấp nhận làm một tri phủ nhỏ bé cũng không dám cho mình đến gặp là vì bảo vệ mạng sống của mình…

Đằng Hãn Quân lại thở dài, nói tiếp: ” Vị bá bá kia sau khi nghe thấy được những thứ không nên nghe liền lập tức bỏ trốn khỏi Tư Phủ, hắn chờ thời cơ thích hợp mà trốn khỏi hoàng cung mai danh ẩn tích, hắn cứ tưởng rằng sẽ ôm theo bí mật này mà xuống cửu tuyền, nhưng không ngờ ta lại gặp được hắn, hắn biết được mục đích của ta nên đã an tâm nói ra bí mật này, nếu ngươi vẫn không tin, ngày mai chúng ta cùng đi gặp vị bá bá đó. “

– Thái tử…ngươi có bằng chứng chứng minh cho những câu nói vừa rồi của mình không?

Sau khi nghe Tư Chính nói xong, Đằng Hãn Quân lấy bên trong tay áo của mình một lá thư đã cũ, cũ đến vàng ố, hắn đưa cho Tư Chính và nói: ” Ngươi tự mình xem đi, ngươi có nhận ra con chữ này không? “

Tư Chính hai tay khẽ run rồi nhận lấy lá thư cũ kĩ đó, hắn từ từ mở ra xem, quả thật như lời của Hãn Quân nói, Đãn Giai Uyển đã đem tính mạng của Tư Chính ra để đe doạ phụ thân của hắn: ” Nét chữ này…thật quen thuộc, hoàng hậu từng dạy ta cầm kì thư hoạ, đương nhiên…đương nhiên ta nhận ra nét chữ này…trong Điêu Chư Thành, có lẽ ngoài ta và Mộ Từ ra thì không ai có thể viết được nét chữ cứng nhưng lại mềm như thế này, bởi vì ta và Mộ Từ đều là do bà ta dạy những nét chữ đầu tiên. “

– Bức thư này là ta đến chỗ của phụ thân của ngươi để lấy về, sau khi rời khỏi chỗ của vị bá bá đó, ta đã đến huyện thành phía Nam để gặp phụ thân của ngươi xác nhận chuyện này. Hắn đưa cho ta lá thư này và nhờ ta bảo vệ ngươi, còn ngươi có muốn báo thù hay không thì phải xem bản thân của ngươi rồi.

Tư Chính nổi lên sự căm phẫn, nắm chặt lấy lá thư trong lòng bàn tay: ” Nhưng vì sao người lại giúp ta? “

– Bởi vì Đãn Giai Uyển cũng là hung thủ sát hại mẫu thân của ta.

Câu nói này dường như lại là một cú sốc mà đâm thẳng vào tai của Tư Chính: ” Người…không phải…không phải con ruột của hoàng hậu?? “

– Ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong vở kịch mẫu tử tình thâm của Đãn Giai Uyển mà thôi, đến giờ ngươi vẫn không nghi ngờ rằng vì sao ta lại có hai cái tên sao?

Tư Chính nhìn Đằng Hãn Quân im lặng.

– Đằng Hãn Quân chính là tên mà mẫu thân thân sinh của ta đã đặt cho ta trước khi qua đời, còn cái tên Mộ Quân là cái tên mà cẩu hoàng đế Mộ Hoan đã đặt cho ta.

– Người…không phải là con ruột…

– Ta không có một chút huyết thống nào của hoàng tộc, còn nội tình trong đó…vào một thời điểm thích hợp ta sẽ nói cho tất cả các ngươi nghe, việc bây giờ ngươi có thể làm là ngồi chung chiếc thuyền với ta nếu muốn lật đổ Đãn Giai Uyển và tên cẩu hoàng đế Mộ Hoan.

– Nhưng…nhưng vì sao người lại muốn giúp ta?

– Bởi vì ngươi và ta đều có chung một kẻ thù!

Từng câu từng chữ đêm hôm đó mà Đằng Hãn Quân nói ra đều giống như một con dao sắt nhọn đang được mài giũa thật bén để có thể một ngày nào đó một nhát là có thể đâm sâu vào tim kẻ thù, không cần đâm lại nhát thứ hai.

Sau khi nói chuyện với Tư Chính xong, Đằng Hãn Quân quay trở về An Lạc Phủ.

Hắn mặc bộ y phục màu đen mà đứng trước hồ sen có tên “Khoát Bối Đầm” âm thầm rơi lệ, giọt nước mắt này tượng trưng cho nỗi đau dằn vặt, nỗi hận chưa rửa của Đằng Hãn Quân. Suốt bao nhiêu năm qua, Đằng Hãn Quân không một ngày ở trong An Lạc Phủ là vì hắn muốn đánh lạc hướng nhìn của Đãn Giai Uyển, hắn muốn bà ta nghĩ rằng hắn đã quên đi mối thù giết mẫu thân, nhưng Đãn Giai Uyển đã sai rồi, bao nhiêu năm qua, Đãn Giai Uyển không hề biết rằng trong tay của Đằng Hãn Quân đang có những gì và nắm trong tay bao nhiêu binh lực.

Dường như tất cả đều thuận theo kế hoạch mà hắn đã vẽ ra.

Đằng Hãn Quân đứng trước hồ sen, lau đi giọt nước mắt mà mỉm cười nói: ” Sẽ không lâu nữa đâu…mọi thứ sẽ chấm dứt! “

Rồi hắn quay trở về thư phòng để thay y phục.

Sự vui sướng tột độ này dường như khiến hắn trằn trọc thâu đêm không tài nào ngủ được, hắn nằm trên giường mà nghĩ đến cái ngày mà hắn lật đổ được Đãn Giai Uyển sau đó nhìn bộ mặt căm tức của bà ta khiến Đằng Hãn Quân không tài nào kiềm chế được mà phá lên cười.

Đêm nay là một đêm dài nhỉ.

Đằng Hãn Quân rời khỏi thư phòng của mình mà đến chỗ của Chiểu Thục.

Hắn đứng trước của phòng của Chiểu Thục mà đôi môi không ngừng muốn bật cười, trên lục châu tứ hải này hắn đã từ gặp qua rất nhiều nữ vờ ngốc nghếch để bám lấy hắn, nhưng thật sự hắn chưa bao giờ gặp một nữ nhân ngốc đến nổi cho rằng chỉ vừa chạm lưng thôi là đã mất đi trinh tiết, nếu nàng ấy biết hắn đã gạt nàng thì chắc nàng ấy sẽ tức đến phanh thây hắn ra.

– Nàng ngốc nghếch đến mức khiến ta không thể rời mắt khỏi nàng một khắc nào cả.

Đằng Hãn Quân cố gắng kiềm chế lại sự buồn cười của mình rồi tiến vào trong phòng, hắn nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại rồi từng bước từng bước đến bên giường của Chiểu Thục, hắn ngồi xuống đất và ngắm nhìn nàng.

Bàn tay nổi đầy gân xanh của Đằng Hãn Quân đang lướt dài trên mái tóc đen nhánh của Chiểu Thục, hắn thầm nghĩ: ” Lúc nàng ngủ thật yên tĩnh, nếu lúc này nàng mà thức giấc chắc trong phủ của ta sẽ không ai ngủ được mất! ” Đằng Hãn Quân khẽ mỉm cười sau đó tiền đến hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn của Đài Chiểu Thục.

Dường như hôn thôi vẫn chưa đủ, Đằng Hãn Quân trước khi rời môi đã dùng cái lưỡi ướt át mà ấm nóng của mình khẽ chạm vào môi của Chiểu Thục, đôi môi ấy sau khi được hôn thì trở nên ướt át đến câu dẫn lòng người.

Đằng Hãn Quân dùng ngón cái sau đó sờ lên đôi môi ướt át của Chiểu Thục, dường như bấy nhiêu vẫn chưa đủ!

Lúc xế chiều họ đâu chỉ dừng lại ở hôn môi?

Nếu như không phải Đài Chiểu Thục cứ luôn miệng bảo “mẫu thân dạy ta rằng phải thành hôn xong sau đó mới viên phòng” thì có lẽ Đằng Hãn Quân đã nhanh chóng nuốt trọn con mồi mất rồi.

Hắn lại bật cười.

Nàng miệng thì nói viên phòng nhưng nàng có hiểu viên phòng thì phải làm gì không? Hay lại nghe tiểu Nhiên gì đó của nàng nói hả?

Quả thật, Đằng Hãn Quân đoán không sai.

Lúc đó Chiểu Thục bỗng chợt nhớ lại tiểu Nhiên từng nói một câu trong lúc đang đọc tiểu thuyết: ” Chàng không được làm vậy! Chàng chỉ được làm vậy khi chúng ta thành hôn sau đó mới được động phòng! “

Lúc đó Chiểu Thục có hỏi tiểu Nhiên: ” Ơ thế động phòng với viên phòng là một thứ à? “

Tiểu Nhiên đáp: ” Ừ có lẽ thế. “

Chiểu Thục lại hỏi: ” Thế…khi động phòng người ta thường làm những gì? “

Tiểu Nhiên lườm Chiểu Thục, sau đó miễn cưỡng trả lời: ” Hôn, cháo lưỡi, sau đó đẻ con!”

Tần Ưu Nhiên đang tự lừa mình dối người đấy à?

Nhưng mà triết lý đó lại cứu vớt Đài Chiểu Thục một phen, nếu không chắc bây giờ lời nói dối của Đằng Hãn Quân đã thành sự thật mất rồi.

Tối hôm đó, Đằng Hãn Quân không trở về thư phòng mà đã ở lại Hiên Viên.

Ta muốn mỗi đêm đều có thể ôm nàng vào lòng!

Tối hôm đó, Đài Chiểu Thục hai tay đều để trên ngực của Đằng Hãn Quân, còn hắn thì ôm trọn lấy nữ nhân chân ngắn nhưng rắc rối vào lòng.

Chỉ cần hắn ôm nàng như thế thì sẽ cảm thấy rất yên bình.

Lúc trước nàng từng nói với ta rằng muốn đi khắp nơi để du ngoạn, nhưng đến nay đã gần hai tháng rồi mà ta vẫn luôn nhốt nàng ở trong Phủ, chắc nàng cảm thấy bị ràng buộc lắm nhỉ? Chờ sau khi ta lật đổ được Mộ Hoan và Đãn Giai Uyển, chỉ cần nàng muốn đi thì ta sẽ cho nàng cả một lục châu, chỉ cần nàng muốn chạy, thì ta sẽ cho nàng một thảo nguyên, còn nếu nàng mệt thì ta sẽ cho nàng một bờ vai để nghỉ ngơi, còn nếu nàng thích, thì ta sẽ cho nàng cả một thiên hạ.

Chỉ nàng nơi đâu có sự hiện diện của nàng thì nơi đó ta sẽ giúp nàng khai hoang mở cảnh.

Sáng hôm sau, Từ Phủ.

Tư Chính sau một đêm không an mộng thì cuối cùng trời cũng đã sáng, hắn rời khỏi chiếc giường đơn độc ấy mà chuẩn bị đi đến Cẩn Ngô Cung, quả như dự đoán, mới sáng sớm mà Đãn Giai Uyển đã sai người đến hộ tống hắn đến Cẩn Ngô Cung, điều này lại càng khiến Tư Chính khâm phục Đằng Hãn Quân.

– Đãn Giai Uyển muốn ta ba ngày nữa sẽ thay thế huynh lấy trưởng công chúa phương Đông nhầm nắm vững thế lực để ổn định đế chế của bà ta, ta nói với ả rằng nội trong ba ngày sẽ cho ả câu trả lời thoả đáng!

– Với tính cách của bà ta thì không đến ba ngày, chỉ vừa rạng sáng mai thôi bà ta sẽ cho người hộ tống ngươi đến Cẩn Ngô Cung, đến lúc ấy ngươi chỉ cần giả vờ thuận theo ý của bà ta, còn lại cứ để ta an bày.

Tư Chính vừa bước ra khỏi phủ liền nhìn thấy Lâm Chư Nghi cùng một đám binh lính đang đứng đợi bên ngoài, vừa nhìn thấy Tư Chính bước ra khỏi phủ, Lâm Chư Nghi vội vã chạy đến để nói tiếng đa tạ Tư Chính về chuyện hôm qua, nhưng hắn đã phớt lờ. Vẻ cao ngạo ấy là đêm qua Đằng Hãn Quân đã dạy cho hắn, nếu đã diễn thì phải diễn cho đạt.

Chỉ mới nửa ngày, xưng hô của tất cả người trong cung đối với Tư Chính đều thay đổi.

Chỉ cần một vị quan chính phẩm nhìn thấy Tư Chính thì liền lập tức nghiên mình cúi chào: ” Đại thái tử! “, điều này khiến Tư Chính có chút bất ngờ, nhưng việc này tối qua Đằng Hãn Quân cũng có nói qua: ” Lúc trời vừa sụp tối, Mộ Hoan có gọi ta đến Long Cung thượng triều để nói sơ về kế sách đổi rồng hoán cọp, hắn nói ngươi sẽ thay ta làm đại thái tử một thời gian, mọi thứ Mộ Hoan đã sắp xếp ổn thoả hết rồi, bây giờ hắn chỉ cần ban cho ta một chức quan nào đó để hôm yến tiệc ta cũng đến tham dự là được. “

Tư Chính chỉ là không ngờ, mọi thứ lại thay đổi nhanh chóng như vậy, nhất thời có chút không quen.

Vừa đến trước cửa Cẩn Ngô Cung, đám binh lính chợt dừng lại rồi đứng chờ ở ngoài Cung, Tư Chính chậm rãi bước vào.

– Thần, thỉnh an hoàng hậu!

– Sao lại còn xưng là hoàng hậu? Từ giờ ngươi cứ gọi ta là mẫu hậu, hay mẫu phi tuỳ ngươi thích.

– Thần…nhi thần…nhi thần đa tạ mẫu phi!

– Tốt, tốt lắm, con trai ngoan của ta! Nào ngồi xuống đi.

Tư Chính tiến đến chiếc bàn bốn gốc hai chỗ ngồi có lót hai chiếc gối, hắn ngồi ở vị trí còn lại.

Đãn Giai Uyển tiện tay rót cho hắn một ly trà nóng sau đó dạy hắn một số nội quy trong quy chế của hoàng tộc.

Tư Chính là đứa trẻ thông minh, trong chốc lát đã nhớ hết tất cả những thứ mà Đãn Giai Uyển vừa dạy, điều này khiến bà ta rất hài lòng.

– Nếu ngươi đã thuộc hết những điều bổn cung vừa dạy thì có thể lui được rồi, ngày mai ta sẽ sai người mang y phục đến cho ngươi để ngươi mặc trong yến hội.

– Vậy thuộc hạ…à không nhi thần xin cáo lui.

– Ừm, đi đi.

Sau khi nhìn thấy bóng lưng của Tư Chính đã dần khuất khỏi tầm mắt, Đãn Giai Uyển chỉ khẽ mỉm cười rồi nói trong sự tự cao của bản thân: ” Tay phải của ta là đứa con chính thống duy nhất của Điêu Chư Thành, nắm trong tay cả một đội Cẩm Y Vệ, còn tay trái của ta lại là một đứa con nuôi sắp làm thái tử của phương Đông, sau này có thể sẽ làm vua của một nước, hah, Đằng Hãn Quân ơi Đằng Hãn Quân, ngươi thật giống với ả tiện nhân kia, vô dụng cũng giống hệt như nhau, hahaha…để ta xem, lần này ai sẽ thắng ai. “

Tối qua trong lúc tự mình ngồi đánh cờ, Đằng Hãn Quân đã nghĩ đến điều này.

– Đãn Giai Uyển chỉ biết vẽ nên kế hoạch làm sao để chỉnh chu nhất có thể, nhưng nhược điểm của bà ta chính là sự tự cao, bà ta nghĩ Đằng Hãn Quân đây vẫn chưa kịp tiến công thì đã bị bà diệt trừ, vậy thì chính tay của ta sẽ khiến bà bị lật đổ vì cái tính tự cao này.

Đãn Giai Uyển lại thêm một bước sai.

Một quân trắng đã bị Hãn Quân nuốt trọn.

Hiên Viên, An Lạc Phủ, sáng cùng ngày.

Tế Tư vẫn đang thực hiện công việc mà mỗi ngày mình vẫn thường làm, nhưng vì rút kinh nghiệm việc hôm qua nên hôm nay Tế Tư lén sang thư phòng của Hãn Quân trước, nhìn thấy hắn không có ở trong thư phòng thì Tế Tư đã biết…hắn lại lén chui vào phòng của Chiểu Thục để ngủ.

Tế Tư chỉ lắc đầu rồi cười trừ.

– Nàng…buông tay trước đã…
– Không buông.
– Hay…nàng trèo xuống cũng được…nàng nặng quá…
– Không xuống.
– Hay…nàng…khụ khụ khụ…

Trong thư phòng của Chiểu Thục, tôi nhìn thấy có một nữ nhân đang ngồi trên bụng của một mỹ nam, dường như nàng ấy đang bóp cổ vị nam nhân kia…ánh mắt cứng như đá, thân thủ như một sát thủ thật sự, đôi tay của nàng dùng sức bóp chặt cổ tôi.

Nàng nghiến răng nghiến lợi mà nói: ” Vì sao đêm nào ngươi cũng tuỳ tiện trèo lên giường của bổn cô nương? “

– Ta không…khụ khụ…ta không biết!!!

– Chân của ngươi mà ngươi lại không biết ư? Cái tên nam nhân này!!

Lực bóp của Đài Chiểu Thục ngày càng mạnh khiến sắc mặt của Đằng Hãn Quân suýt không còn một giọt máu, bất ngờ hai tay của Đằng Hãn Quân nắm chặt lấy vòng eo của Đài Chiểu Thục, điều đáng nói là hai ngón cái của Đằng Hãn Quân lại rất gần vị trí (ngực) nhạy cảm của Đài Chiểu Thục, điều này lại khiến Đài Chiểu Thục bực tức, nàng vồ tay định tát Đằng Hãn Quân một cái thật mạnh như hắn kịp thời bắt được, lúc này hắn mới nhận ra “đáng sợ nhất không phải là chiến trường mà chính là cơn thịnh nộ của nữ nhân!”

– Chiểu Thục ta sai rồi!!! Nàng…u khụ khụ khụ..

– Lần sau nếu ngươi còn dám tuỳ tiện trèo lên giường của bổn nương để ngủ thì ta không chỉ dừng lại ở việc bất ngờ bóp cổ ngươi đâu.

Vừa nói xong, Chiểu Thục vội bỏ tay ra và trèo xuống khỏi người của Đằng Hãn Quân, nhưng hắn lại cứ thích chọc phá nàng, hắn nói thêm: ” Khụ…khụ khụ…nàng ngoài bất ngờ bóp cổ ta thì có thể làm gì nào? “

Vừa nghe Đằng Hãn Quân nói câu đó xong, Chiểu Thục vội quay đầu lại cười gian mãnh, nụ cười khiến Đằng Hãn Quân sởn gai ốc: ” Hôm qua ta đến Tàng Thư Cát thì tìm được một quyển sách, trong đó có nói, bộ phận quan trọng nhất của nam nhân chính là phần dương vật, chỉ cần cắt nó đi thì ngươi sẽ không còn là nam nhân nữa, hì hì 🙂 ”

Đằng Hãn Quân sau khi nghe xong thì trong lòng lại có chút sợ hãi: ” Khụ khụ…sao dì Tế Tư giờ này vẫn chưa đến nhỉ? Nàng…khụ khụ… nàng cứ chờ ở đây…để ta gọi dì Tế Tư vào giúp nàng thay y phục.

Sau khi rời khỏi phòng của Đài Chiểu Thục, Đằng Hãn Quân lại bâng quơ suy nghĩ: ” Hôm nay sao nàng ấy lại đáng sợ đến vậy cơ chứ? Ôi Tàng Thư Cát đã không còn là nơi giúp tu bổ kiến thức nữa rồi, nó sắp biến thành nơi gián tiếp giết người!! “

– Bổn cô nương đây ngây thơ nhưng cũng có mức độ đấy nhá, hì hì, đừng hòng lợi dụng hôn bổn cô nương lần thứ hai! 🙂

Thật mừng vì Đài Chiểu Thục cuối cùng cũng có một lần thông minh trong đời!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN