[ Xuyên không ] Đến gặp anh ở thời cổ đại - Đài Bối Diêu
Chương 7. Thân phận thái tử bị bại lộ
Mọi thứ trong cung dường như đã chuẩn bị đến bước cuối cùng, bây giờ chỉ còn chờ ngựa đến dâng người mà thôi.
Sau khi rời khỏi thư phòng của Chiểu Thục, Đằng Hãn Quân đã một mạch đi đến Long Cung để thượng triều, gần đây dường như Đằng Hãn Quân rất thường xuyên đến Long Cung để thượng triều, chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi từ khi Đằng Hãn Quân trở về An Lạc Phủ và bắt đầu chuyên tâm về chính sự thì hắn đã lập không ít những chiến công, tuy không lớn nhưng đủ có thể thay đổi ánh nhìn của các vị bá quan về hắn.
Long Cung, đang thượng triều.
Vì hôm nay là ngày đặc biệt nên hoàng hậu cũng đến Long Cung để cùng thượng triều.
Mộ Hoan cùng Đãn Giai Uyển đang ngồi ở phía trên chiếc ghế có khắc hoạ hình con rồng bằng vàng thật, từng nét được điêu khắc trên thân ghế hình con rồng này được làm tinh xảo đến nổi giống như có một con rồng thật đang nằm ngủ rất say, rất say, dường như tất cả bá quan trong triều đang chờ đợi một ai đó.
Các vị bá quan trong triều cũng không thoát khỏi vẻ lo lắng và sốt ruột, có một vài người nói: ” Ây chà, nếu lần này không thành công thì cả hai nước có thể xảy ra giao tranh! “
Một vị tam phẩm tên Lữ Xuyên cũng lên tiếng: ” Ây chà…ông chớ có nói hàm hồ! Chỉ cần chúng ta kín miệng một thời gian thì sẽ không sao! “
Nhưng đáng tiếc là người nên lo lắng lại không hề lo lắng, người không nên lo lắng lại đang thấm thỏm vô bờ.
Đằng Hãn Quân hôm nay đã không còn đứng ở vị trí dành cho thái tử nữa mà y đã chen mình vào chốn quan trường, ẩn thân vào đám người quan chức bụng to, râu dài.
Đằng Hãn Quân đứng trầm mặc trong đám đông không nói gì, vẻ mặt rất bình thản, dường như việc sứ giả phương đông đến bàn việc liên hôn cũng không thoát khỏi có liên quan đến hắn.
Còn về Đãn Giai Uyển và Mộ Hoan, cả hai người bọn họ là người đưa ra chủ kiến, nhưng ngồi trên ngai vàng đang cố tỏ ra bình tĩnh ấy bọn họ lại mang trong mình nội tâm đầy sự lo lắng đang ăn mòn tâm trí.
Đằng Hãn Quân nhìn thấy lại khẽ cong môi lên cười.
Đáng lý ra là ngày mai sứ giả phương Đông sẽ đến như đã hẹn, nhưng trong quá trình đi đến Điêu Chư Thành lại không hề gặp một tí sóng gió nào nên đã thuận lợi đến sớm hơn kì hạn, còn Mộ Từ, từ sáng sớm đã được lệnh dắt theo binh lính xuất cung đến cổng thành để dẫn đường cho sứ giả và công chúa.
Thời gian từ khi Mộ Từ đi cũng đã ba canh giờ trôi qua, nhưng dường như mọi thứ vẫn đi vào khoảng im lặng vô tận.
Mộ Từ vẫn đang cùng binh lính canh gác ngoài cổng thành, hắn ngồi trên lưng ngựa tuy cũng đã ba canh giờ nhưng sắc mặt không hề thay đổi, chỉ có làn da là đang trắng nhợt đi vì không khí bên ngoài ngày càng lạnh, thật trùng hợp, hôm nay Chiểu Thục đã trốn ra khỏi cung.
Tuy nói là hoàng cung kín cổng cao tường, binh sĩ canh gác cũng không ít, nhưng với con chuột hay đi lạc đường như Chiểu Thục không phải ngày một ngày hai là có thể tìm ra cửa để rời khỏi hoàng cung, nàng vì con đường trốn thoát của mình đã âm thầm tạo dựng mối quan hệ mật thiết với binh sĩ, mỗi ngày đều lo lót thức ăn ngon cho họ, chỉ cầu họ giúp nàng ra khỏi cung, nhưng rồi…cũng thành công cóc.
Trong hai tháng gần đây Chiểu Thục thường xuyên được Tế Tư dẫn cùng để ra khỏi hoàng cung đến Kinh Thành để mua vải, bởi vì An Lạc Phủ đã từ lâu không còn nằm trong vùng kiểm soát của hoàng cung nữa cho nên mọi thứ đều phải đích thân ra ngoài kinh thành để mua.
Những mỗi lần ra ngoài kinh thành đều chỉ đi được một ít rồi quay lại cung, điều này khiến Chiểu Thục rất bất mãn.
Những thứ muốn ăn vẫn chưa được ăn.
Phong cảnh mà sử sách cả tụng vẫn chưa được ngắm trọn.
Bốn thú vui của đời người nàng vẫn chưa được trải qua thì làm sao mà có thể không bất mãn cơ chứ?
Chiểu Thục ngồi trong thư phòng cẩn thận mở ra tờ giấy mà nàng đã vẽ nguệch ngoạc mà nàng gọi đó là bản đồ tự do, bản đồ đó chỉ có nàng mới hiểu.
Nàng trầm mặc ngồi nhìn vào bản đồ sau đó ghi nhớ lại con đường mình sẽ đi qua, sau khi tất cả đã chuẩn bị xong thì bước cuối cùng đó chính là đến tìm dì Tế Tư trộm lệnh bài.
Chiểu Thục cẩn thận gấp tờ giấy nhỏ lại sau đó nhét vào tay áo của mình, nàng vẫn cố tỏ ra bình thường và đến tìm dì Tế Tư.
Tấm lệnh bài dì Tế Tư vẫn luôn mang bên mình, chưa một khắc rời khỏi.
– Ah…dì Tế Tư đang nấu canh hoa đào ư? Thơm quá!
Dì Tế Tư đang đứng trong bếp, trước mặt là chiếc nồi lớn bằng sắt đen xì đang đun nóng chén canh hoa đào thơm phức.
– Ừm, cũng đã lâu quá rồi ta chưa nấu canh hoa đào cho nên hôm nay muốn nấu thử để lấy vị.
Những lời của dì Tế Tư nói dường như Chiểu Thục không để vào tai, ánh mắt vẫn nhìn vào tấm lệnh bài đang treo lơ lửng trên đai lưng kia của Tế Tư.
– A…ahaha…dì..dì Tế Tư lúc nào cũng mang tấm lệnh bài theo bên mình ư?
Tế Tư mỉm cười, nụ cười ấy trông thật dịu dàng: ” Vào ngày giao thừa của mười năm trước, chính Quân Nhi đã tự tay khắc tấm lệnh bài này và đem tặng cho ta, cho nên ta vì sợ sẽ làm mất mà luôn mang theo bên mình. “
– Ây yô…thật…thật ra..thật ra con thấy…
– Hôm nay thục nhi muốn đi đâu đúng không?
Câu nói đó của Tế Tư khiến Chiểu Thục chỉ biết đứng đó và chết lặng, Tế Tư cười trừ: ” Tính của Thục nhi có lẽ ta đã quá hiểu rồi, tính tình của con ngay thẳng, chính trực, con không biết dẫn dắt người khác đi quay quẩn trong lời nói của mình, vả lại con thường không để ý đến bên thân của người khác có mang theo những gì nhưng hôm nay lại trực tiếp hỏi về tấm lệnh bài, Thục nhi muốn đi đâu? Ta đi cùng con! “
– Ahaha..ha..ha…cuối cùng vẫn bị dì tóm đuôi, thật ra…con…con muốn đến Kinh Thành chơi vài hôm…cho nên..dì có thể cho Thục nhi mượn tấm lệnh bài không?
– Không được!
– Vì sao chứ? Chẳng lẽ dì…ở trong phủ…không thấy khó thở sao?
– Không phải là ta không muốn cho con rời khỏi hoàng cung, chỉ là Quân nhi không thích điều đó…Quân nhi cho rằng những người nó yêu thương chỉ cần có thể ở trong phạm vi tầm mắt của nó thì nó mới có thể một tay để bảo vệ, một tay để che chở, Thục nhi con có hiểu không?
– Nhưng…dì Tế Tư chỉ hôm nay thôi?! Thục nhi hứa sẽ trở về An Lạc Phủ trước khi trời tối!! Đi mà…đi mà đi mà đi mà dì Tế Tư!!!
– Haiz…
Dì Tế Tư cũng từng có cảm giác như Chiểu Thục, trước kia khi Tế Tư còn nhỏ vẫn luôn ước ao được đến kinh thành dù chỉ một khắc thôi, cô cũng mãn nguyện, tiếc là…chưa kịp lấy hết dũng khí để nói với Bối Lạc phu nhân nữa thì…bà đã qua đời, thế nên khi Tế Tư nhìn thấy trong đôi mắt của Chiểu Thục có nổi khát khao giống năm ấy của cô thì cô liền không nhịn được mà vô thức đưa tấm lệnh bài cho nàng, Tế Tư không muốn bản thân vì sự do dự của mình mà lại sai lầm thêm một lần nào nữa.
– Thục nhi phải hứa là sẽ trở về trước khi trời tối.
– Ừm! Con hứa!
Sau khi lấy được tấm lệnh bài từ trong tay của dì Tế Tư, Chiểu Thục lập tức rời khỏi An Lạc Phủ “cùng với một nha hoàn”.
Bởi vì Tế Tư lo Chiểu Thục sẽ lại lạc đường cho nên đã sai Nha Nha cùng đi với ràng rời khỏi cung.
Quả nhiên, tấm bản đồ ấy là vô dụng!
Trên đường đi, nếu không có Nha Nha thì chẳng biết Chiểu Thục đã bị lạc đến đâu rồi!
Chiểu Thục và Nha Nha tiến đến cánh cổng quen thuộc, cánh cổng ấy bên trên có tấm bảng khắc hai chữ “Đông Cung”, Nha Nha nói đây là cánh cổng phía đông của hoàng cung và rất gần Long Cung, Bạch Long Cung, Cẩn Ngô Cung, Dạ Cung, Nhạn Cung.
Dường như…cái tên Bạch Long Cung nàng đã từng nghe qua.
– Hử? Bạch Long Cung? Sao lại nghe quen tai thế này?
– Thục Thục, cô cũng biết Bạch Long Cung ư?
– Ta nhớ…hình như…rất quen tai…nhưng ta không nhớ…thôi kệ đi, khó khăn lắm mới được rời khỏi cái chốn nhàm chán này, cứ thoải mái hết hôm nay đi đã!
Cả hai cùng nhau đi mà chẳng bận tâm bên mình có mang theo ngân lượng hay không.
Nha Nha cứ ngỡ Chiểu Thục xuất cung sẽ mang theo ngân lượng nên cũng chẳng mấy quan tâm.
Chiểu Thục cứ ngỡ Tế Tư đã đưa cho Nha Nha một ít ngân lượng nên cũng không lo lắng mà dắt Nha Nha đi cùng.
Còn Tế Tư thì lại quên mất đưa cho cả hai nha đầu kia ngân lượng, đành phải chờ Hãn Quân về rồi nói cho hắn biết.
Cổng Đông Cung rộng mở, đó lại là một con đường dài bằng phẳng để dẫn ra kinh thành, xung quanh con đường bằng phẳng này đều trồng lúa vừa mới được cấy mầm, xanh non hết cả một mảnh đất rộng lớn.
– Điêu Chư Thành cũng nhiều miệng ăn thật.
– Tiên sinh nói chỗ lúa này là để dành phân phát cho người dân ở Điêu Chư Thành, còn là nguồn lương thực để cung cấp cho Lục Châu, thế nên mới trồng nhiều như vậy.
– Ôn Dịch tiên sinh thì có! Xì.
Con đường dài này chúng tôi cuối cùng cũng bước qua, trước mặt chính là kinh thành, đứng ở bên trong cổng thành, chúng tôi đã có thể nghe thấy tiếng náo nhiệt ở bên ngoài, nó làm tôi và Nha Nha ngày càng hưng phấn.
Cổng thành vừa được hai vị lính gác cổng mở ra, tràn vào tầm mắt của chúng tôi đó là người người ở khắp nơi, đông vui, náo nhiệt. Không giống một chút nào ở trong hoàng cung, người thì không thấy bóng, vắng đến nổi cũng có thể nghe thấy tiếng muỗi bay vo ve, thật đáng sợ.
Đứng ở đây, chúng tôi dường như là hai con mù vừa mới nhìn thấy đời, chúng tôi ngạc nhiên có, hào hứng có, háo hức có, hôm nay chúng tôi tự do rồi!!
Chúng tôi bước đi, bước chạy, rời khỏi cổng kinh thành.
Chúng tôi chạy đến chỗ này, chỗ kia để xem, nơi nơi đều là sạp hàng giống như chợ nhóm nhỏ, còn có những sạp hàng bán trang sức như trâm cài tóc, ngọc bội, vòng cẩm thạch…Tôi và Nha Nha cùng tiến đến một sạp hàng bán trâm cài tóc, lúc trước khi còn ở Thượng Hải, tôi có thấy một nữ minh tinh tên Dương Mịch mặc y phục cổ trang quay phim, trên tóc của chị ấy có cài một cây trâm phụng rất đẹp, từ đó tôi liền rất thích những cây trâm mà nữ nhân đóng phim cổ trang thường hay cài trên tóc, tôi không biết nó có ý nghĩa gì nhưng tôi rất thích!
Sau khi tôi và Nha Nha đều chọn được cây trâm cài mà bản thân mình thích thì liền hớn hở nhìn đối phương rồi nói: ” Bốn hào! “
Nụ cười trên môi liền ngay lập tức mà tắt hẳn.
Nha Nha nói: ” Chiểu Thục bốn hào?! “
Chiểu Thục nói: ” Nha Nha ngân lượng đâu? “
Nha Nha nói: ” Tôi tưởng cô có mang theo ngân lượng?! “
Chiểu Thục nói: ” Tôi tưởng dì Tế Tư đã đưa cho cô ngân lượng?! “
Tôi và Nha Nha liền nhìn nhau sau đó từ từ liếc nhìn vị chủ sạp đang tối sầm mặt, ánh mắt đao kiếm đang liếc nhìn chúng tôi.
Chiểu Thục và Nha Nha dính vào nhau sau đó nhỏ tiếng thảo luận:
Nha Nha nói: ” Chiểu Thục…làm…làm sao…bây giờ?? “
Chiểu Thục nói: ” Hay…chúng ta trả lại…xem như…không có chuyện gì xảy ra vậy…”
Nha Nha nói: ” Không được…tên chủ sạp ấy… trông đáng sợ quá đi mất…hắn…hắn nhìn chúng ta nhưng đang muốn phanh thây chúng ta ra…vậy…”
Chúng tôi sau khi thảo luận xong thì liền quay người lại, hai tay không ngừng run rẫy rồi nhẹ nhàng đặt cây trâm cài xuống, sau đó nói: “Ha..ha..ha thật…thật ngại quá…chúng tôi không…không mua nữa…”
Vị chủ sạp đó sau khi nhìn thấy tôi và Nha Nha bỏ cây trâm xuống thì liền tức giận, hắn đang ngồi trên chiếc ghế bé nhỏ dường như sắp bị cân nặng của hắn đè bẹp, hắn đứng lên, thân hình cao to của hắn có thể nói là người khổng lồ.
Tôi khẽ nghĩ bụng: ” Cao khoảng 1m85, chiều ngang 50cm, vòng hai khoảng 195…huhu toi rồi! “
Còn Nha Nha thì đứng nhìn tên cao to ấy mà há hốc mồm: ” Chiểu…Chiểu Chiểu Chiểu Thục Thục…Thục…làm..làm sao…sao bây giờ…? “
Trước cơn thịnh nộ của bản thân, tên chủ sạp ấy to giọng nói: ” Lão tử ta từ sáng đến giờ mở hàng đang ế ẩm, đám nít ranh các ngươi đã không có tiền còn dám đến đây phá ư? “
Hắn nói xong thì liền dùng cánh tay lực lưỡng của mình đẩy ngã Chiểu Thục, nàng bị cánh tay lực lưỡng đó đẩy đến té xuống đất khiến hai tay đều trày xước đến máu cũng chảy cả ra. Nha Nha lúc này chạy đến đỡ lấy Chiểu Thục, Nha Nha cầm lấy đôi bàn tay nỏn nà của nàng mà nói: ” Thục Thục, tay của cô bị thương rồi!” Nha Nha nhìn tôi đầy lo lắng sau đó cô to tiếng với tên chủ sạp kia: ” Này! Ngươi quá đáng quá rồi đó! Bọn ta chỉ là quên mang theo ngân lượng thôi ngươi có cần đẩy ngã tiểu thư nhà ta như vậy không hả? “
Nha Nha chỉ tay thẳng vào mặt tên chủ sạp kia, hắn nhìn Nha Nha sau đó liếc nhìn Chiểu Thục cười khinh bỉ, hắn nói: ” Haha? Nào nào nào mọi người đến mà xem nha đầu này gọi ai là tiểu thư? Hahahahaha, ngươi đúng là tấu chuyện hài còn dở hơn cả lão Xuyên, có vị tiểu thư nào mà ra đường mua sắm quên mang cả ngân lượng không? Hahahahaha…”
Mọi người ở xung quanh nhìn thấy chỗ của Nha Nha và Chiểu Thục đang có kịch, họ cũng tụ tập lại để xem, họ nghe tên bủn xỉn này nói xong thì ai nấy cũng đều phá lên cười.
Bất ngờ, ở đâu đó có tiếng nói trầm ấm tựa quen thuộc mà vang lên: ” Sạp hàng của ngươi, bổn vương mua sạch! Cả địa bàn buôn bán của ngươi, bổn vương cũng dẹp sạch! “
Câu nói này liền kích thích sự hiếu kì của đám người đang vây quanh đang chóng mắt lên xem kịch, tên bụng bự kia nghe xong câu nói đó, đã cáu lại càng thêm cáu: ” Ai? Ai dám dẹp sạp hàng của lão tử? Mau bước ra đây! “
– Ở trên này! Trên đầu ngươi đấy!
Mộ Từ mặc bộ y phục màu đen đứng ở trên mái nhà ngay vị trí sạp hàng của tên bụng bự kia, đám người đang xem kịch kia bất ngờ xôn xao cả lên.
– Ngươi mau xuống đây cho lão tử!
– Vì sao bổn vương phải xuống? Ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi nữ nhân của ta đi rồi ta sẽ xuống để mua mấy cây trâm rẻ tiền của ngươi?
Mộ Từ đứng ở trên mái nhà mà dùng điệu bộ cao ngạo của mình để ngạo bán tên bụng bự kia, hắn dường như bị Mộ Từ chọc cho tức điên lên, hắn lấy trong tay áo của mình ra một con dao nhỏ sau đó tiến đến cầm con dao kề vào cổ của Nha Nha, vị chủ sạp nói: ” Nữ nhân của ngươi cũng rẻ tiền giống như cây trâm của ta vậy! “
Chiểu Thục nhìn thấy tên chủ sạp kia đã bắt đầu động thủ, nàng chậm rãi đứng lên, kì lạ thay, những lúc như thế này nàng lại không hề có một chút sợ hãi, mặc dù bình thường ngay cả một con ếch mà đã có thể doạ nàng đến dở khóc dở cười.
Mộ Từ vẫn đứng ở trên chờ xem kịch, hắn khẽ nhếch môi sau đó nói: ” Ồ, nữ nhân của bổn vương từ khi nào mà để người khác nói có thể dùng dao đe doạ là dùng dao đe doạ? ”
Tuy câu nói là đang nhằm về Nha Nha, nhưng ánh mắt của Mộ Từ lại không ngừng liếc nhìn xem Chiểu Thục đang hành động.
Nàng như một con chuột mà chen khỏi dòng người chật chội, Mộ Từ khẽ cười.
Vị chủ sạp kia đã ngầm khẳng định, Nha Nha chính là nữ nhân của tên đang ngạo bán hắn trên mái nhà, vị chủ sạp ấy dường như đang đắc ý, hắn kề dao sâu vào cổ của Nha Nha.
Lưỡi dao đã chạm vào đến thịt, máu cũng đang từng giọt mà trào ra….nhưng Nha Nha không hề hoảng sợ, hai tay cô chỉ khẽ run rẫy, cô tin Chiểu Thục sẽ có cách cứu cô: ” Ah…đau..”
– Ngươi nghĩ ngươi là ai mà lại dám làm oách với lão tử? Chẳng qua cũng chỉ là tên nam nhân ngu si cuồng nữ sắc, lão tử ta khinh!
– Hahaha, ngươi một tay cầm con dao, cái miệng thì lại sỉ nhục bổn vương, nhưng ngươi có thấy một tên cuồng nữ sắc nào mà lại đứng nhìn nữ nhân của mình chịu thiệt thòi không? Vị trí ngươi kề vào cổ của vị cô nương đó thì đúng tâm mạch rồi, nhưng tiếc cho ngươi vì đã bắt sai người! Nữ nhân của ta…hay là ngươi tự mình mà quay đầu lại nhìn đi?
Mộ Từ vừa nói xong, ánh mắt của tên chủ sạp vẫn chưa kịp đảo ra phía sau thì đã bị một vật cứng đập mạnh vào đầu khiến hắn hai tay ôm lấy cái đầu trọc lóc của mình la đau đớn, hắn thô bạo xô ngã Nha Nha, nhưng Chiểu Thục đã kịp buông bỏ chiếc gậy mình vừa nhặt được để đánh tên chủ sạp mà chạy đến đỡ lấy Nha Nha: ” Nha Nha, cô có sao không? “
Nha Nha khẽ lắc đầu mà mỉm cười.
– Ta tin cô sẽ không bỏ mặc ta mà!
Chiểu Thục không ngờ Nha Nha lại tin tưởng nàng đến vậy, dường như lúc này, Chiểu Thục vì lòng tin của Nha Nha đang đặt vào nàng mà ra sức chiến đấu.
Tên chủ sạp kia bị đánh đến đầu cũng chảy máu, hắn liền như phát điên lên mà cầm lấy con dao điên cuồng chạy đến tấn công Chiểu Thục và Nha Nha.
Trước khi Mộ Từ kịp phản ứng thì Chiểu Thục đã nhanh tay cầm lấy chiếc gậy rồi động thủ.
Nàng nhanh nhạy nghiên người để tránh đi con dao đang đâm thẳng trực diện vào mình, sau đó một tay của nàng bắt lấy cánh tay đang cầm con dao của tên chủ sạp, sức lực của nàng trong cơn nóng giận mạnh đến nổi cánh tay của tên chủ sạp chẳng thể cử động được, trong đầu nàng như một cuốn phim tái hiện lại cảnh hắn làm cổ của Nha Nha bị thương, sau khi đoạn phim ấy kết thúc, nàng dùng tay còn lại ra sức đấm thật mạnh vào bụng của tên chủ sạp khiến mỡ bụng của hắn cũng lay động như từng cơn sống vỗ.
Hắn vì quá đau nên đã buông bỏ cây dao mà khuỵ người xuống, nhưng nàng như một con trâu điên mà nắm lấy cổ áo của hắn lôi hắn ngồi dậy, nàng hét vào mặt hắn: ” Mau xin lỗi bạn của bổn nương nhanh! “
Tên chủ sạp kia khóc huhu năn nỉ Chiểu Thục xin tha: ” Huhuhu đau…nhẹ tay..nhẹ thôi…xin…ta xin lỗi vì đã làm hai vị tiểu thư bị thương…”
Dường như điều này vẫn không làm nàng hả dạ được, nhìn thấy cổ của Nha Nha máu vẫn chảy thành dòng, Chiểu Thục liếc nhìn tên nam nhân to bự đang đứng trước mặt mình bằng ánh mắt dao nhọn, sau đó nàng buông bỏ cánh tay của hắn ra rồi một lần nữa dùng sức đạp thật mạnh vào bụng hắn khiến mỡ bụng lại lần nữa chuyển động như từng cơn sóng vỗ.
Hắn ngã nhào xuống đất.
Sau đó Chiểu Thục vẫn không từ bỏ, nàng cầm lấy chiếc gậy chạy đến và đập thật mạnh vào sau gáy của hắn khiến hắn gục xuống đất mà bất tỉnh nhân sự.
Tất cả mọi người đều trơ mắt ra mà kinh ngạc.
– ” Nữ nhân một khi đã tức giận…còn đáng sợ hơn cả một con sư tử đang trong cơn đói mà nhào đến vồ người. ” – Mộ Từ đứng trên mái nhà âm thầm xem kịch, nhìn thấy Chiểu Thục đang phát tiết mà ngay cả hắn còn không dám đến gần.
Những chiêu công phu mèo cào này là chính Hãn Quân đã dạy cho nàng, hắn nói nếu một ngày nào đó hắn xảy ra chuyện gì thì hãy dùng những chiêu này tự bảo vệ bản thân và dì Tế Tư trốn khỏi An Lạc Phủ.
Hắn dạy nàng mười chiêu, nàng bảo nàng đã nhớ hết, nhưng thực tế thì nàng chỉ nhớ được một chiêu!
Điều Đằng Hãn Quân lo lắng nhất chính là Chiểu Thục, hắn sợ…hắn thật sự sợ kế hoạch không thành.
Vì cho đến giờ, tình hình ở bên ngoài vẫn chưa có bất kì động tĩnh nào của Mộ Từ truyền về, mọi người cũng không thể cứ đứng đó mãi mà chờ đợi tin tức, thế nên Mộ Hoan đã cho lệnh bãi triều.
Sau khi bãi triều, Đằng Hãn Quân quay trở về An Lạc Phủ.
Kế hoạch của hắn dường như đã tiến triển được một bước, Đằng Hãn Quân vui vẻ chạy thật nhanh về An Lạc Phủ giống như một đứa trẻ mà đến tìm Chiểu Thục, hắn chạy đến Hiên Viên nhưng không thấy nàng ngồi ở vị trí quen thuộc uống trà ngắm cảnh, hắn thiết nghĩ là vì nàng đã buồn chán nên về thư phòng ngủ rồi. Kết quả sau khi chạy đến thư phòng của nàng thì lại là một gian phòng trống trơn.
Đằng Hãn Quân có chút hụt hẫng.
Hắn quay người lại nhanh chóng đến Khoát Bối Đầm để tìm nàng, nhưng…hắn cho dù có tìm trên từng chiếc lá, ngọn cây vẫn không tìm thấy nàng, hắn bắt đầu hiện rõ vẻ sợ hãi…
Cảm giác hụt hẫng khi không tìm thấy một người dù ở trong phạm vi thật nhỏ thế này cũng có thể làm một con người trở nên suy sụp. Đằng Hãn Quân đứng trước hồ sen Khoát Bối Đầm mà gương mặt đờ đẫn đến đáng sợ, hắn từng bước từng bước trở về thư phòng như một người vô hồn mà nổi cơn thịnh nộ, mọi thứ trong thư phòng đều bị hắn lật tung cả lên.
Tế Tư vô tình đi ngang thư phòng của Hãn Quân thì liền nghe thấy tiếng động lớn, cô nhanh chóng chạy vào: ” Quân nhi??? “
Vừa bước vào phòng, Tế Tư liền nhìn thấy mớ hỗn độn đang nằm dưới chân của mình, dường như hắn vừa mới phát tiết. Gương mặt lạnh như băng, ánh mắt đen huyền đang dần trở nên tràn ngập ánh nắng vừa mới lúc sáng…bây giờ lại biến thành một màn đêm bất khả xâm phạm.
Ánh sáng bên ngoài cứ vậy mà chiếu rọi vào tên nam nhân mặc y phục màu trắng đang ngồi ở dưới đất, hắn mệt mỏi thở dài sau đó khẽ giọng nói: ” Nàng…đang ở đâu? “
Tế Tư nhìn thấy bộ dạng này của Hãn Quân thì trong lòng lại có chút đau lòng. Năm đó…Hãn Quân có yêu một nữ nhân tên Hoài Thương, nàng ta cũng tựa như Chiểu Thục bây giờ, từ dáng vóc cho đến gương mặt, thật sự không khác một nét với Chiểu Thục.
Năm đó, Hãn Quân chỉ mới mười sáu tuổi, hắn tuy lúc đó đã biết về cái chết của mẫu thân mình…nhưng hắn lại quá tốt bụng để có thể nghĩ đến việc trả thù Đãn Giai Uyển, rồi bỗng một hôm…Đãn Giai Uyển vì phòng tránh tai hoạ mà giết chết Hoài Thương để răn đe Hãn Quân.
Trong mật thất đó, Hãn Quân mang trên mình đầy vết thương do bị roi đánh, trên y phục màu trắng của hắn, máu đỏ đã thấm đẫm qua từng lớp vải, lớp này vẫn chưa khô thì lớp khác lại ướt tiếp.
Đãn Giai Uyển trong cơn điên loạn của bản thân mình mà đã bắt Hoài Thương đứng trước mặt của Đằng Hãn Quân và bắt hắn nhìn Hoài Thương bị tên nam nhân khác cưỡng bức, năm đó…cho dù Hãn Quân có la, có hét, có khóc, có van xin, nhưng thứ được trao trả lại chỉ có…một con dao nhỏ, sắt bén nhưng vô tình…đang chầm chậm… chầm chậm khứa sâu vào cổ của Hoài Thương, cái khoảnh khắc mà Hoài Thương nước mắt đầm đìa khóc la trong đau đớn ấy…có ai nhìn thấu không?
Tên nam nhân ấy…đã xé đi từng lớp…từng lớp y phục của Hoài Thương trước mặt của hắn, lúc đấy Đằng Hãn Quân đã dùng hết sức lực của mình mà cắn chặt răng để thoát khỏi sợi dây xích đang trói chặt tay chân của mình lại…nhưng cho dù cố gắng đến đâu, thì thứ được đền đáp chỉ là cảnh tượng Hoài Thương đang nằm trước mặt mình, từng giọt nước mắt thay phiên nhau rơi xuống, còn tên nam nhân ấy thì mặc cho sự đau khổ của Hoài Thương mà cố gắng làm thoả mãn dục vọng của bản thân mình.
Trong đôi mắt đen huyền của Hãn Quân lúc đó, hắn chỉ thấy đôi tay dơ bẩn của tên nam nhân kia đang xoa bóp ngực của Hoài Thương một cách thô bạo, hắn dùng đôi bàn tay ấy sờ soạn khắp người của Hoài Thương.
Năm đó, Hãn Quân hận không thể một tay giết chết Đãn Giai Uyển và tên cặn bã đó.
” Đằng Hãn Quân! Ta muốn dùng con tiện nhân này để cảnh cáo ngươi, đừng có ý kháng cự…nếu không…hahahahaha, từng người một ở trong An Lạc Phủ sẽ giống như con tiện nhân này! Chết không toàn thây. “
Trước khi Hoài Thương bị Đãn Giai Uyển giết, Hoài Thương dở khóc dở cười mà nói với Đằng Hãn Quân: ” Ôn Dịch! Ta không hối hận vì đã yêu chàng. “
Sau khi Hoài Thương nói xong, Đãn Giai Uyển cầm lấy con dao quen thuộc ấy, con dao đã giết chết bao nhiêu sinh mạng vô tội, bà ta chậm rãi đâm vào tâm mạch ở cổ của Hoài Thương, nàng đau, đau đến mồ hôi nhễ nhại, đau đến nước mắt không khống chế được mà tự rơi…nhưng nàng vẫn mĩm cười mà cắn chặt răng chịu đựng.
Lưỡi dao vào càng sâu, máu chảy ra càng nhiều.
Cho đến cuối cùng, nàng đã ra đi với một nụ cười trên môi.
Nụ cười ấy là sự giải thoát, là nuối tiếc cho một đoạn hồng trần quá ngắn ngủi.
Khoảnh khắc ấy, Đằng Hãn Quân đã chết lặng.
Và bây giờ cũng vậy…gương mặt lạnh băng ấy của Hãn Quân cũng giống như năm ấy, thật khiến người khác đau lòng.
Tế Tư nhìn Đằng Hãn Quân mà xót xa nói: ” Con bé xuất cung cùng Nha Nha để dạo Thành rồi, con bé hứa sẽ về trước tối nay…Ta định sẽ nói cho con biết nhưng…”
– Tại sao??? Tại sao bà lại cho nàng xuất cung?? Bà có biết, ngộ nhỡ nàng ấy gặp Đãn Giai Uyển thì sẽ thế nào không? Bà có biết nàng ấy giống như Hoài Thương không khác một nét nào không? Bà có biết…bà có biết ngộ nhỡ nàng ấy gặp phải Đãn Giai Uyển thì…
Tế Tư nhìn thấy trong đôi mắt đen huyền ấy của Hãn Quân đang tràn ngập nổi sợ hãi, cô tiếp lời: ” Ta biết, nhưng Quân nhi, nếu hôm nay ta không cho con bé đi thì nó vẫn sẽ trốn đi vào một ngày khác, con có hiểu không? Chiểu Thục là một con chim không thích bị nhốt trong lồng kính, con cứ nhốt nó ở An Lạc Phủ, con nghĩ nó sẽ an phận mà ở đây đến hết đời sao? “
– Chờ sau khi con lật đổ tên cẩu hoàng đế đó, nàng ấy muốn chạy, con cho nàng thảo nguyên! Nàng ấy muốn vui chơi, con cho nàng một Điêu Chư Thành! Nàng ấy nói thích, con sẽ cho nàng ấy cả một giang sơn!
– Bao lâu? Bây giờ ngay cả kế hoạch mà con tự tin vạch ra con còn chưa nắm chắt trong tay phần thắng, vậy con bắt Thục nhi phải chờ con bao lâu nữa? Con đừng vì Thục nhi giống Hoài Thương của năm đó mà làm cho con bé hi vọng, nữ nhân rất dễ rung động, rất dễ đa tình, cũng rất dễ tổn thương. Nếu Chiểu Thục thật sự thích con thì sao? Con có từng nghĩ đến điều đó không? Nếu một ngày nó biết được sự thật về chuyện của con và Hoài Thương, con có từng nghĩ đến không? Con có từng nghĩ đến…con đang xem Chiểu Thục là thế thân của Hoài Thương mà đang mỗi ngày bù đắp thứ không nên bù đắp không?
– …
Từng câu từ của Tế Tư như đang nhắm vào tim của Hãn Quân mà nói, hắn lại chìm vào sự trầm mặc của bản thân.
Sự thật rằng, bấy lâu nay hắn luôn quan tâm nàng là vì nàng thật sự rất giống Hoài Thương…
Hoài Thương năm đó nói: ” Ngươi suốt ngày mang đến tai hoạ cho ta, ngươi là Ôn Dịch chuyên mang xuôi xẻo đến cho ta thì có! Tiên sinh cái gì chứ? lừa người!”
Chiểu Thục nói: ” Ngươi đúng là tai hoạ! Ngươi lúc nào cũng mang tai hoạ đến cho bổn cô nương, cái gì mà Hãn Quân tiên sinh khí thế bất phàm chứ? Lừa người! Người chính là ôn dịch mang đến tai hoạ cho ta thì có! “
” Hay ta gọi ngươi là Ôn Dịch nha? “
Cả hai…thật sự đều nói cùng một câu nói.
– Vừa nãy khi Chiểu Thục xuất cung đã quên mang theo ngân lượng, con hãy mau đi tìm nó đi, kẻo…lại có tai hoạ.
Sau khi đã nói những gì cần nói, Tế Tư đã rời khỏi thư phòng của Hãn Quân.
Hắn vẫn trầm mặc.
Hắn lại nghĩ đến những kĩ niệm của mình với Hoài Thương năm đó.
– Nàng không có gì nổi bật cả, nhưng trong đôi mắt của nàng lại trầm tĩnh tựa như mặt hồ không động, đôi mắt ấy thuần khiết đến mê hoặc lòng người.
Sau đó, Đằng Hãn Quân chầm chậm đứng dậy, hắn nhìn lên trên bức tường kia có treo một bức tranh khắc hoạ một nữ nhân đang đứng trước hồ sen Khoát Bối Đầm, nàng mặc y phục trắng cùng mái tóc dài thướt tha đang tung bay trong gió, trong tay còn đang cầm chiếc ô màu trắng đứng dưới cơn mưa phùn.
Trong tranh có ghi:
” Ta vốn không nguyện hồng trần nhưng nào lại liệu được chuyện ngoài ý muốn?
Chỉ mong giũ đi hết phù hoa, phủi sạch một thân bụi trần.
Nỗi nhớ nàng đau đến tận tâm can,
chỉ mong quảng đời còn lại không còn hối hận.
Rồi lại cùng nàng một bầu rượu mà say sưa cả đời! “
Giọt nước mắt đang lăn dài trên má của Đằng Hãn Quân không biết từ lúc nào mà lại rơi xuống, hắn ngắm nhìn nữ nhân trong bức tranh mà lại vô thức thốt thành lời: ” Ta oán cõi hồng trần sao lại đầy thị phi gian trá đã đem nàng rời xa ta, nước mắt lạnh buốt bay theo gió thổi, mới biết được mùi vị biệt ly. “
Hoài Thương, ta vẫn luôn muốn hỏi nàng…
Hoài Thương…nàng có từng hận ta không?
Hoài Thương…nàng hãy nói gì đi, dường như ta sắp quên đi hình bóng của nàng rồi!
Hoài Thương…ta nhớ nàng! Ta nhung nhớ nàng đã mười năm rồi, nhưng bây giờ chính nàng lại làm ta quên đi nàng.
Nam nhân mặc y phục màu trắng từ trong An Lạc Phủ gấp gáp bước ra, hắn nhanh chóng chạy đến cổng Đông Cung để lấy ngựa sau đó đến Kinh Thành.
Mái tóc dài thậm thượt của Hãn Quân đang theo làn gió nghịch chiều mà tung bay, ánh mắt của hắn khẽ nheo lại vì làn gió nghịch chiều cứ không nể tình mà đâm thẳng vào mắt. Đằng Hãn Quân nhanh chóng đã rời khỏi hoàng cung và đến cổng Kinh Thành.
– Thái tử!
– Mở cửa thành.
Hai tên binh lính vừa nghe lệnh thì lập tức mở cửa thành, cánh cửa thành to lớn được dăm ba tên binh sĩ cơ thể cường tráng khó khăn mà kéo ra. Cửa vừa hé mở, Hãn Quân lập tức xuống ngựa mà nhanh chóng đi tìm Chiểu Thục.
– Kinh thành to lớn này…ta biết tìm nàng ở đâu?
Đằng Hãn Quân mang theo bức hoạ vừa vẽ của mình mà chạy bôn ba khắp kinh thành để hỏi thăm.
Bức hoạ xấu thế này, ai mà nhận ra cho được?
Vì thời gian gấp gáp, hắn làm gì mà có thời gian khắc từng nét một của nàng?
Đằng Hãn Quân đi tìm nàng ở từng ngõ ngách, sau đó lại đi đến sòng bạc, tửu lầu, quán trọ, quán ăn…vẫn không thấy nàng.
Dáng vẻ sốt ruột đã lộ ngày một rõ.
Cuối cùng, hắn lười nhát mang theo bức hoạ mà đến chợ nhóm nhỏ ở phía Tây kinh thành.
Một đám người đang vây quanh một sạp hàng nhỏ, dường như đang bàn tán chuyện gì đó rất sôi nổi, Hãn Quân liền nghĩ: ” Kinh thành rộng lớn này ngay cả chuồng gà ta cũng đã tìm nhưng không thấy nàng, chỗ kia lại đông người vây quanh, nàng lại gây hoạ rồi, chắc chắn là nàng! “
Sau khi khẳng định xong, Đằng Hãn Quân liền nhanh chóng đến đó để xem thử có phải là nàng không. Nhưng càng đến gần, hắn lại thấy có một tên hình bóng khá quen thuộc đang đứng trên mái nhà ánh mắt khá kinh ngạc đang nhìn sự việc đang xảy ra bên dưới, điều này lại khiến Hãn Quân càng tò mò hơn.
– Phiền tránh đường, làm ơn…ây…ui…phiền tránh đường.
Đằng Hãn Quân cố gắng dùng sức lực của mình mà chen vào chốn người người đang vây chặt.
Mộ Từ vừa dứt khỏi sự ngạc nhiên ấy thì liền thấy Đằng Hãn Quân đang cố gắng chen vào chốn đông người để xem kịch, mà không!?
Đài Chiểu Thục chính là nữ nhân ở trong phủ của hắn mà? Từ sau khi sự việc xảy ra ở Tập Cương, Mạch Bằng nói hắn đã đưa nàng về An Lạc Phủ để chăm sóc, còn chăm sóc rất “tận tình”.
– Ca dạy nữ nhân này…cũng thú vị quá rồi! – Mộ Từ nói khẽ:
Đằng Hãn Quân sau khi đã chen được vào trong thì liền nhìn thấy trước mặt mình là một cái xác và xung quanh thì dường như vừa xảy ra ẩu đả, Đằng Hãn Quân khẽ thở dài: ” Nàng lại gây hoạ rồi? “
Nghe thấy tiếng của Hãn Quân, Chiểu Thục vừa lo, vừa mừng rõ mà chân bay chân chạy-chạy đến ôm lấy hắn.
Chiểu Thục khóc nấc lên, nói: ” Huhuhu lão nương không cố ý…hức…hắn ta tự gây chuyện với lão nương…huhuhu…”
Nha Nha nhìn thấy Chiểu Thục và Hãn Quân lại thân mật đến như vậy, liền lập tức bỏ củi vào lửa nói thêm: ” Phải! Phải! Phải! Tiên sinh người nhìn tay của Thục Thục xem, bị tên xấu tính này làm cho bị thương cả rồi! “
Nghe vậy, Đằng Hãn Quân nhẹ đẩy Chiểu Thục ra sau đó ân cần nắm lấy tay của nàng đưa lên xem, sau đó hắn nói: ” Nàng đã làm gì hắn rồi?”
– Hmm…một gậy ở đầu, một gậy ở sau gáy, một cú đấm ở bụng và một cú đạp ở bụng!
Đằng Hãn Quân nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng nhất có thể, sau đó nói: ” Hắn vẫn chưa chết! Nhưng mà…trên tay nàng có bao nhiêu miếng sa bị xước thì hắn sẽ phải chịu bấy nhiêu đòn! “
Dường như mọi người vẫn chưa hiểu ý tứ trong câu nói của Đằng Hãn Quân, Mộ Từ tiếp lời: ” Ý của huynh ấy là mau gọi đại phu và tri quan huyện thành Tô Thất Tự đến nhanh! “
Đám người đứng bên dưới vẫn đứng đưa mắt qua lại nhìn nhau, có một tên tướng tá gầy gòm lên tiếng: ” Ngươi lấy quyền gì ra lệnh cho bọn ta? “
– Bổn vương họ Mộ, tên một chữ Từ, như vậy vị huynh đài này thấy đã đủ chưa??
Dường như câu nói ngắn gọn này đã làm đám người ấy kinh hãi, mọi người đều tỏ vẻ khiếp sợ trước hai chữ “Mộ Từ”.
Một số thanh niên trai tráng lập tức dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đi tìm đại phu, còn một số thì đến tìm Tô Thất Tự.
Đằng Hãn Quân xoa xoa vết thương trên tay của Chiểu Thục sau đó hắn dành hết sự yêu thương để hôn lên chỗ vết thương ấy, sau đó nói: ” Đừng sợ, vết thương cho dù nặng đến đâu, khó lành đến đâu thì sau khi có tình yêu…nó sẽ tự động bình phục. “
Ý tứ trong câu nói này thật sự quá nhiều.
Đài Chiểu Thục đứng đó mà ngây người, nàng không hiểu vì sao, nhưng bên trong lòng ngực lại có cảm giác khó chịu, dường như lục phủ ngũ tạng sắp nổ tung. Lúc này, đầu óc của nàng trống rỗng, nàng không còn nhớ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nữa…nàng chỉ biết, trước mặt của mình là một nam nhân đang bước vào cuộc đời của nàng và lay động trái tim của nàng.
Nam nhân ấy tâm tư khó đoán, lạnh nóng thất thường, tàn độc nhưng bảo thủ, đáng thương nhưng vô tình.
Mộ Từ lúc này đã không nhìn nổi cảnh chàng chàng thiếp thiếp này nữa nên thuận miệng nói: ” Lễ đường đáng ra tân nương là biểu muội, nhưng nay mọi thứ sắp phải thay đổi rồi…bổn vương lại sắp có kịch hay để xem. “
Câu nói này của Mộ Từ chợt làm Hãn Quân thức tỉnh, Đằng Hãn Quân liếc nhìn Mộ Từ, nói: ” Ngươi nói vậy là có ý gì? “
Mộ Từ lúc này bỗng dưng từ trên mái nhà dùng nội công để bay xuống đất, hắn từng bước tiến lại phía của Chiểu Thục và Hãn Quân, nhàn nhã nói: ” Huynh năm nay cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, mà…huynh lại là con trưởng thì hôn nhân đại sự lại không được tuỳ tiện gán ghép bừa bãi, nay Diêu Nhạn lại có ý với huynh, muội ấy lại là nghĩa nữ của phụ đế, cả hai đều môn đăng hộ đối thế nên phụ đế muốn huynh và Diêu Nhạn vào bảy ngày nữa đến Long Cung để diện kiến và bàn chuyện hôn nhân đại sự. Đệ thấy huynh ngạc nhiên thế này…không lẽ phụ đế vẫn chưa nói cho huynh biết? “
– Vẫn chưa…
Mộ Từ nói tiếp: ” Vốn dĩ hôn sự của huynh sẽ được gán ghép với trưởng công chúa phương Đông, Hãn Lạp Châu, nhưng không hiểu vì sao phụ đế lại phản đối mà còn đưa ra kế sách nguy hiểm như vậy…haiz! “
Đằng Hãn Quân trầm mặc một hồi lâu, sau đó nói: ” Chuyện này ta sẽ tự có kế sách “
– Kế sách của huynh đệ không dám nghi ngờ, nhưng đệ hi vọng huynh đừng làm cả ba phía đều khó xử.
Chiểu Thục tuy nói là có vẻ ngốc nghếch nhưng đoạn đối thoại của Đằng Hãn Quân và Mộ Từ thì nàng lại hiểu được đôi chút, Chiểu Thục nghĩ bụng:
– Ôn Dịch có thể là huynh đệ với tên Mộ Từ, nhưng mà “phụ đế” … không phải là đang ám chỉ hoàng đế sao? Trong phim kiếm hiệp thì con trai của hoàng đế thường hay kêu hoàng đế là “phụ đế” vậy…không lẽ hai tên này là dòng dõi hoàng tộc ư? Không đúng?! Nếu thật sự Ôn Dịch là con trai trưởng của hoàng đế vậy thì sao lại ban cho hắn một cái Phủ tồi tàn như thế? Qua lại vẫn chưa vượt quá 10 tỳ nữ, binh lính càng không tới ba người, làm gì mà có người cha vô trách nhiệm như vậy chứ? Chắc không phải như mình nghĩ đâu…nhỉ? Nhưng cũng không đúng…Mộ Từ nói hắn con trai trưởng của hoàng đế, hắn lại phải sắp lấy Diêu Nhạn cái gì mà môn đăng hộ đối…ơ??? Thế là này thế nào??? Mà cũng không đúng…một người họ Mộ, một người họ Đằng…ơ???
Đoạn đối thoại của Mộ Từ và Hãn Quân rối ren đến nỗi khiến cơ mặt của Chiểu Thục bị biến dạng vì suy nghĩ, bất ngờ, tiếng của Mộ Từ lại làm cho Chiểu Thục thoát ngay ra khỏi những suy nghĩ ấy.
– Tô Thất Tự đến rồi, lang trung cũng đến cả rồi à?
Mộ Từ vừa dứt câu thì mọi người lại phải lần nữa quy đầu lại nhìn.
Tô Thất Tự là một tên bụng bự trên đầu đội mũ quan nhất phẩm từ xa gấp gáp chạy đến cùng vài tên binh lính, hắn chạy đến đứng trước mặt của Hãn Quân và Mộ Từ sau đó cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình mà nói: ” Thần…phù…thần Tô Thất Tự tham..kiến đại thái tử, nhị thái tử. “
Đại…đại…đại thái tử???
Nhị…nhị…cái gì nhị thái tử???
Họ…thật sự…mình đã đoán trúng rồi ư?
Câu nói đó của tên Tô Thất Tự khiến Mộ Từ và Đằng Hãn Quân đều tỏ vẻ khó chịu mà vô thức đều quay lại nhìn Chiểu Thục.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!