[ Xuyên không ] Đến gặp anh ở thời cổ đại - Đài Bối Diêu
Chương 8. Mê Mụi
– Các…các người…nhìn…nhìn ta làm gì…?
Lúc này, Tô Thất Tự dường như đã hiểu ra vấn đề, hắn nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Mộ Từ và Hãn Quân nhìn hắn sau khi hắn gọi họ là thái tử liền hiểu ra vấn đề.
– Cô…cô…cô nương này…
Tô Thất Tự vẫn chưa kịp dứt câu thì lại có thêm lang trung từ đằng sau vội chạy đến, bộ râu dài mà trắng bạc của hắn khiến người nhìn có cảm giác nó dường như đã sắp rụng rời, Mộ Từ nhìn thấy tên lang trung tướng tá gầy gòm đang cố gắng chạy tới mà trên vai lại xách theo cái hộp gỗ lớn khiến tướng đi biến dạng thì không nhịn được mà bật cười khanh khách.
– Phù…phù…thần..thần Lôi Chu..tham..phù… tham kiến…nhị vị..thái…
– Lôi Chu!
Lôi Chu vẫn chưa kịp nói dứt câu thì Hãn Quân vội lớn tiếng quát tên của hắn, khiến tất cả đều hoảng sợ mà quỳ xuống không dám ngẩn mặt lên, kể cả đám dân đang đứng xem kịch cũng phải quỳ.
– Thần thần thần thần…
– Ta gọi ngươi đến là để trị thương, không phải để ngươi nhiều lời, mau đến trị thương cho nữ nhân của bổn vương, nhanh lên!
Điệu bộ nói chuyện lộ rõ vẻ khó chịu, nhưng ánh mắt của Đằng Hãn Quân vẫn không rời khỏi gương mặt đang cứng đờ ấy của Chiểu Thục, Đằng Hãn Quân nói thêm: ” Trong lúc thoa thuốc cho nàng, ngươi xem trên tay của nàng có bao nhiêu miếng da bị xước thì tên chủ sạp này sẽ bị đánh bấy nhiêu roi! “
– Thần..thần tuân mệnh!
Mọi người vì không muốn làm kinh động chuyện này đến tai của hoàng đế, cho nên Hãn Quân đã đưa Chiểu Thục về phủ của Tô Thất Tự.
Tô Thất Tự là quan nhất phẩm tam của triều đình, hắn là tri huyện thành của Điêu Chư Thành cho nên số của cải mà hắn thu gom được cũng chẳng ít là bao. Hắn có tổng cộng một thê và tam thiếp, nhưng về con cái thì hắn chỉ có mỗi một nữ nhi tên là Tô Mệnh.
Hôm nay Mộ Từ và Hãn Quân được dịp ghé phủ, Tô Thất Tự căn dặn nữ nhi của mình phải ăn mặc thật đẹp để diện kiến.
Nhưng sai lầm của Tô Thất Tự đó chính là cả hai vị thái tử này đây đang phải lòng một nữ nhân tên Đài Chiểu Thục.
Phàm là nàng còn sống thì sẽ không ai có thể so sánh được với nàng.
Phàm là nàng mất đi thì sẽ không ai có thể thay thế nàng được.
Hi vọng, Tô Thất Tự không tự chuốc hoạ vào thân.
– Bẩm đại điện hạ, nhị điện hạ.
Đằng Hãn Quân và Mộ Từ đang ngồi trên chiếc ghế được đặt sát vách tường đối diện cửa phủ, cả hai đồng thanh nói: ” Thế nào? ”
Lôi Chu vừa xoa thuốc cho Chiểu Thục xong, lúc này vừa hay tên chủ sạp kia cũng đã tỉnh dậy, Lôi Chu nói: ” Vết thương của Thục cô nương và Nha Nha cô nương không có gì nghiêm trọng, chỉ là trong vài ngày tới đừng để cho vết thương chạm vào nước là được. “
Đằng Hãn Quân cầm lấy ly trà đang nóng bóc khói đưa lên miệng thổi, sau đó bình thãn nói: ” Tổng cộng có bao nhiêu miếng da bị bung khỏi thịt?”
– Bẩm đại điện hạ, tổng cộng có ba mươi hai miếng da nhỏ bị bung ra và bốn miếng da lớn.
Lúc này, vị chủ sạp kia xoa xoa gáy của mình sau đó từ từ đứng dậy, một tên binh sai của Tô Thất Tự chạy đến bắt hắn quỳ xuống, lớn tiếng nói: ” Láo! Gặp nhị vị thái tử còn không mau quỳ? “
Tên chủ sạp kia nhìn thấy sắc mặt của Đằng Hãn Quân khá bình thãn, hắn hiên ngang kháng cự nói: ” Các ngươi không có chứng cứ xác thực thì lấy quyền gì nói lão tử quỳ là quỳ?”
Mộ Từ và Đằng Hãn Quân dường như vẫn không thay đổi nét mặt.
Còn Chiểu Thục thì vẫn ngồi im một chỗ ngó chuyện, một câu vẫn không dám thốt ra khỏi cửa miệng.
– Các…các ngươi như vậy là sao? Các ngươi tuỳ tiện kêu lão tử quỳ, rồi lại tự xưng là thái tử, các ngươi có chứng cứ không??
Vừa ngay lúc này, Mộ Từ tuỳ tiện lấy trong tay áo ra một tấm lệnh bài sau đó ném xuống đất, hắn uống một ngụm trà sau đó bình thản nói: ” Bấy nhiêu đã đủ để ngươi á khẩu? “
Tên chủ sạp kia bò gần lại chỗ tấm lệnh bài sau đó nhặt tấm lệnh bài lên, hắn nhìn thấy trên tấm lệnh bài khắc hai chữ “Long Cung” liền xanh mặt tái mày mà dập đầu xin tha.
Lúc này, Hãn Quân nhẹ nhàng nói: ” Ba mươi sáu miếng da bị bung ra khỏi da tay của Thục nhi, ngươi…dự định tạ lỗi với nàng như thế nào đây? “
Tên chủ sạp kia liếc nhìn qua bên Chiểu Thục mặt mày mếu máo, miệng thì nói lắm không rõ ràng: ” Tha…thần..thần..thần..”
– Ngươi vừa gọi nha hoàn của nữ nhân của bổn vương là rẻ tiền, ngươi tính sao đây?
– Thần..thần thần thần thần…
– Ngươi vừa nói bọn ta tự xưng thái tử, chuyện này…ngươi tính sao đây?
Đằng Hãn Quân liên tục dồn dập hỏi những câu làm khó làm dễ tên chủ sạp, lúc này, Đằng Hãn Quân thẳng thừng mà nói: ” Lôi hắn ra đánh năm mươi trượng sau đó đền cho hắn năm mươi hào sau đó dẹp sạp hàng của hắn cho bổn vương! “
Lời vừa dứt, tên chủ sạp liên tục khóc lóc van xin Hãn Quân, lúc này, Chiểu Thục không nhìn được nữa mà chạy đến đỡ tên chủ sạp đứng dậy sau đó nói: ” Thật ra vết thương của ta không sao…chỉ vài ngày là có thể bình phục…nhưng sạp hàng đó là nơi duy nhất mà hắn kiếm sống…nếu dẹp đi thì hắn sẽ không thể có chén cơm ăn, hay…chỉ đánh hắn mười trượng thôi…ta cũng không sao mà! “
Đài Chiểu Thục vừa dứt lời, Đằng Hãn Quân liền bỏ ly trà xuống sao đó đi lại phía của Chiểu Thục, hắn hôn lên trán của nàng sau đó áp hai tay lên má của nàng, nhẹ giọng nói: ” Nàng thật sự muốn bỏ qua? “
– Ừm!
– Tô đại nhân, ngươi nghe thấy cả rồi chứ?
– Thần…tuân chỉ.
Sau đó, tên chủ sạp kia bị lôi ra đánh mười trượng, trước khi bị lôi ra, tên chủ sạp kia không ngừng miệng mà đa tạ nàng.
Nha Nha bất bình thay cho nàng mà nói: ” Cô đúng là quá lương thiện nên mới bị bắt nạt! “
Chiểu Thục chỉ khẽ cười sau đó nói: ” Ta cũng làm hắn bị thương, có qua có lại! “
Sự ân cần vẻ uy nghiêm của Đằng Hãn Quân lại khiến Tô Mệnh nảy sinh tình ý.
Từ đầu đến cuối, nàng ta vẫn núp sau bức màn để nhìn ngắm chàng.
Tô Mệnh chỉ khẽ cười mà thầm nghĩ bụng: ” Ta nhất định sẽ khiến chàng yêu ta! “
Tô Mệnh là mỹ nữ tuyệt sắc đệ nhất kinh thành, nàng kiêu ngạo mà độc đoán, chỉ cần là thứ nàng thích thì sẽ không ai có thể dành được ngoài nàng. Hơn thế nữa, thế lực của Tô Thất Tự cũng không phải dạng tầm thường.
Trong lúc Mộ Từ, Hãn Quân, Chiểu Thục, Nha Nha và Tô Thất Tự đang ngồi ở đại sảnh dùng trà thì Mạch Bằng bất ngờ hớt ha hớt hãi xông vào phủ của Tô Thất Tự: ” Người đã đến! ”
Lúc này, Mộ Tự chợt nhớ ra đại sự, hắn nói: ” Ngươi có mang theo ngựa không? “
– Thần mang theo hai con ngựa!
– Tốt lắm, ngươi mau về cung báo cho phụ đế biết người đã đến, còn ta sẽ ra ngoài thành đón người!
Vừa nghe lệnh, Mạch Bằng lập tức quay người nhanh chóng trở về cung, còn Đằng Hãn Quân cũng đứng lên mà nói tiếng đa tạ và từ biệt.
– Tô đại nhân, vậy ta xin cáo lui!
– Nhưng chư vị cô nương đây…
– Ca! Để Chiểu Thục cùng đi với đệ, còn huynh nhanh chóng trở về cung cùng Mạch Bằng, còn Nha Nha, ngươi tạm thời ở lại đây, chờ sau khi bổn vương đón được sứ giả phương đông thì sẽ sai người đến đón ngươi.
Tuy ý kiến này làm cho Hãn Quân khá khó chịu, nhưng đây cũng là cách duy nhất, vào lúc này không thể để sứ giả gặp mặt hắn được.
Cả bốn người cùng rời khỏi phủ của Tô Thất Tự, Hãn Quân và Mạch Bằng ngồi cùng một ngựa để trở về hoàng cung, còn Mộ Từ và Chiểu Thục ngồi chung một ngựa để đến cổng Điêu Chư Thành. Trước khi đi, Đằng Hãn Quân lấy ra một chiếc mạn che mặt từ trong tay áo để đưa cho Chiểu Thục: ” Nàng hãy đeo nó vào, tuyệt đối đừng để đám người đó thấy được dung nhan của nàng, nàng đã rõ chưa? “
Chiểu Thục lanh lẹ gật đầu.
Đằng Hãn Quân nhìn thấy Mộ Từ đang vòng tay ra phía trước ôm lấy Chiểu Thục…à không, là cầm dây ngựa…trong lòng Đằng Hãn Quân lại nảy ra một ngọn lửa dâng trào, hắn kìm nén ngọn lửa ấy lại mà khẽ thở dài một hơi, hắn căn dặn Mộ Từ: ” Sau khi vừa vào cổng Đông Cung thì ngươi sẽ thấy một nam nhân mặc y phục màu đen và che mặt đang chờ sẵn, ta sẽ đưa cho hắn một tấm lệnh bài có khắc chữ “An Lạc”, lúc ấy hãy giao nàng cho tên mặc y phục màu đen kia. Nhớ lấy, đừng để mẫu hậu nhìn thấy nàng, đã rõ chưa? “
Mộ Từ khẽ cau mày lại, dường như đã hiểu ra ý tứ của Hãn Quân, mà lại như vẫn chưa hiểu, hắn chỉ khẽ “Ừm” một tiếng, sau đó giật dây ngựa rồi xuất phát tiến về phía trước.
Còn Hãn Quân cũng giật dây ngựa mà đi về hướng còn lại.
Mộ Từ ngồi phía sau của Chiểu Thục, một tay nắm dây ngựa, một tay ôm lấy eo của nàng mà phóng ngựa như tên.
Gió mạnh đến nổi nàng không tài nào có thể mở mắt ra được.
Mộ Từ một khi đã lao ngựa mà tiến về phía trước thì dường như sẽ không quan tâm phía trước hay bên cạnh có người hay không.
Một là họ tự tránh, bị thương nhưng sống.
Hai là họ chịu chết, để bổn vương cưỡi ngựa mà đạp qua xác.
Đương nhiên tất cả đều chọn phương án thứ 1.
Nhưng…có một người, có một người duy nhất lại liều chết để cản ngựa của bổn vương.
Còn nhớ ngày hôm đó, Mộ Từ và Mạch Bằng đang bị mai phục trên đường trở về Điêu Chư Thành nên đành liều mạng rẽ vào ngõ Ma Cốc để thoát thân. Vừa vào đến cửa linh giới của Ma Cốc thì cả hai liền thấy một thứ người không ra người, quỷ không quỷ đang đứng trước mặt.
Đó là một nam nhân mà tựa như nữ nhân, mái tóc của hắn xoã tung ra để che đi gương mặt của mình, y phục của hắn là màu trắng…nhưng có một số chỗ đã thấm đẫm màu máu đỏ tươi. Hắn gục mặt xuống mà trầm giọng nói: ” Bước qua xác của quỷ mới nguyên vẹn xác của người, đã lâu lắm rồi chưa có ai ghé chân qua nơi đây…hay chúng ta làm mồi cho nhau đi? “
Tên bán người bán quỷ ấy vừa nói xong, xung quanh của Mộ Từ và Mạch Bằng đã không còn là một khu rừng nữa mà là một nơi trải dài con đường dài thoát khỏi Ma Cốc, xung quanh chỉ toàn là luỹ tre xanh.
– Đây là con đường để thoát khỏi khu rừng này, ngươi có muốn đi tiếp không?
Câu nói này của tên bán quỷ dường như có rất nhiều ẩn ý, cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm lay động cả một hàng tre xanh. Mộ Từ ngồi trên lưng ngựa nhắm mắt lại lắng nghe thanh âm ấy của hàng luỹ tre đang làm rộn ràng cả một bầu không khí tĩnh lặng, sau một hồi lâu, Mộ Từ thở một hơi dài sau đó nói: ” *Bước qua xác của quỷ thì ta đã không còn là con người, nhưng không bước qua xác quỷ thì ta chính là bữa ăn, vậy ván cờ này ngươi bảo ta làm sao mà đánh?!”
(*: Theo mình hiểu thì câu này có nghĩa là: Chỉ có quỷ mới có thể đánh bại quỷ và quỷ có thể đánh bại người, phàm nhân hoàn toàn không có khả năng đánh lại quỷ, cũng tức là nói nếu Mộ Từ bước qua được xác của quỷ thì có nghĩa là Mộ Từ đã không còn là con người, nhưng nếu đánh không lại quỷ thì Mộ Từ chính là bữa ăn. )
Mộ Từ vừa dứt lời thì tên bán quỷ kia liền phá lên mà cười khanh khách: ” Hahahaha, hay cho câu bước qua xác của quỷ thì không còn là con người, lần đầu tiên bổn toạ gặp được một con mồi bình tĩnh mà lý trí như ngươi! Hahaha…”
Nói xong, tên bán quỷ ấy liền biến mất…
Nhưng ảo cảnh lại không hề biến mất, trong cơn gió xào xạc ấy lại vang lên giọng nói thanh lãnh: ” Con đường phía trước là do ngươi chọn, tuyệt đối đừng tin tưởng bất kì ai! “
Vì câu nói đó mà Mộ Từ vẫn luôn nghĩ Chiểu Thục là tiểu quỷ ở Ma Cốc nên nảy sinh hiểu lầm.
Lúc ấy, Mộ Từ và Mạch Bằng đều cưỡi ngựa đạp gió mà lao về phía trước, bất ngờ họ thấy một nữ nhân đang kêu cứu mạng đang đứng chắn đường ở phía trước, họ thiết nghĩ đây chắc có lẽ là tiểu quỷ ở Ma Cốc cho nên muốn dừng lại nhưng do thời gian cấp bách nên hắn đành lao ngựa mà phóng qua người nàng.
Nhưng nàng chính là người đầu tiên không tránh ngựa của Mộ Từ.
Ngồi phía sau của nàng, ngọn gió nghịch chiều ấy làm mái tóc ngắn dài nửa lưng của nàng chưa được bới lên gọn gàng tung bay, hắn có thể ngửi thấy mùi hoa hồng toả ra từ trong mái tóc ấy của nàng.
Đôi bàn tay ấy của Mộ Từ lại quấn lấy eo của Chiểu Thục ngày càng chặt, hắn nhất thời bị mùi hương ấy mê hoặc đến thần trí điên loạn.
Cả hai đã đến ngày càng gần cánh cổng Điêu Chư Thành rộng lớn ấy, đây là lần thứ hai nàng thấy cổng thành này, nhưng biểu hiện của nàng lại như vừa thấy lần đầu mà khiến Mộ Từ khẽ cười.
Trước mắt của cả hai là một đoàn ngựa đen, người cưỡi ngựa lại là những tên trông có vẻ hung hãn và hiếu chiến, bảo sao Mộ Hoan lại có phần e dè.
Mộ Từ giật dây ngựa dừng lại sau đó phóng xuống ngựa, trước khi phóng xuống ngựa, Mộ Từ căn dặn Chiểu Thục: ” Chỉ gật đầu chào hỏi khi họ hỏi đến, đừng để lộ gương mặt, đừng để lộ giọng nói, nàng hiểu không? “
Chiểu Thục khẽ liếc nhìn đoàn người, đoàn ngựa phía trước mà gật đầu lia lịa.
Còn Mộ Từ sau khi xuống ngựa thì liền đi đến trước cổng thành chào hỏi, có một tên mập mạp, chân cũng không mấy dài nhưng làn da lại trắng như tuyết cũng phóng xuống ngựa mà mĩm cười với Mộ Từ.
Bọn họ dường như nói chuyện rất vui vẻ, bất ngờ tên da trắng ấy chỉ tay về phía của Chiểu Thục khiến nàng bối rối mà gật đầu sau đó chẳng dám nhìn thẳng họ, trong lòng nàng tự nhủ: ” Không sao đâu, không sao đâu, dù trời có sập thì Hãn Quân cũng sẽ chống đỡ cho mình, sẽ không sao đâu! “
Nàng…thật sự đã thích Hãn Quân rồi ư?
Không lâu sau thì tên da trắng ấy trèo lên ngựa, còn Mộ Từ vì quay trở về và cưỡi ngựa quay đầu.
Tên da trắng ấy đi cùng với tầm mười người mặc y phục đen đều che mặt, thật sự không phân định được đâu là nam nhân, đâu là nữ nhân.
– Nàng có sợ không?
Mộ Từ một tay ôm lấy eo của Chiểu Thục sau đó hạ đầu xuống nói khẽ vào tai của nàng.
Còn Chiểu Thục thì thật tình mà nói: ” Sợ! “
Sau đó Mộ Từ nắm lấy tay của Chiểu Thục rồi lại nói khẽ vào tai của nàng: ” Đừng sợ, có ta ở đây! Sẽ không ai đụng đến được một sợi tóc của nàng. “
Dáng vẻ này của Mộ Từ, độ soái này của Mộ Từ, câu nói này của Mộ Từ thật sự đã đốn tim biết bao nhiêu cẩu fa đang mòn mỏi chờ chồng ngoài kia!
Chiểu Thục vội rút tay về, nàng chỉ cười cười.
” Vì sao Ôn Dịch mỗi lần bất ngờ hôn ta…ta đều không kháng cự, nhưng Mộ Từ chỉ nắm tay ta…nhưng sao ta lại phản ứng mạnh thế này?? Cảm giác này… ” Chiểu Thục cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình sau đó nghĩ tiếp: ” Thật sự không giống khi ở cạnh Đằng Hãn Quân…mỗi câu mà Hãn Quân nói đều khiến ta vui vẻ, mỗi lần hắn xuất hiện là cứ như rằng từ dưới lòng đất chui lên, hắn luôn làm cho ta bất ngờ…ngay cả những câu nói nửa đùa nửa thật của hắn…tuy không rõ là có thật lòng hay không…nhưng ta lại tin tưởng đến vô điều kiện. “
Mộ Từ cưỡi ngựa dẫn theo một đoàn người vào hoàng cung, vừa vào đến cổng Đông Cung thì tất cả liền nhìn thấy một nam nhân mặc y phục màu đen đang ngồi trên lưng ngựa, dường như đang chờ một ai đó.
Tên mặc y phục đen đó bất ngờ ném qua cho Mộ Từ một tấm thẻ, trên đó khắc hai chữ “An Lạc”.
– Mời giao người!
Tên nam nhân mặc y phục màu đen đó nhanh chóng phóng xuống ngựa mà tiến đến chỗ của Chiểu Thục và Mộ Từ.
Có rất nhiều đôi mắt hiếu kì đang nhìn họ.
Mộ Từ chậm rãi ngồi trên lưng ngựa mà cẩn thận dìu nàng xuống ngựa, còn tên hắc y nhân ấy cẩn thận đến nổi sắp biến thành chiếc ghế để Chiểu Thục trèo xuống.
Tên hắc y nhân ấy nhanh chóng đỡ nàng lên ngựa của mình sau đó lập tức rời khỏi Đông Cung.
– Người đó rất quan trọng với ngài sao nhị điện hạ?
Tên da trắng ấy trong sự hiếu kì mà buộc miệng hỏi, Mộ Từ chỉ khẽ “Ừm”.
Rồi sau đó mọi thứ đều bắt đầu quy theo kế hoạch.
Đài Chiểu Thục nhanh chóng được hắc y nhân đưa về An Lạc Phủ, từ xa…Chiểu Thục đã mờ mẫn thấy được bóng dáng quen thuộc, do tầm nhìn không được tốt nên nàng chỉ biết đoán mò: ” Là..là..Ôn Dịch ư? “
Đằng Hãn Quân mặc y phục màu trắng với dáng vẻ lo lắng đang cố gắng giữ bình tỉnh mà đi qua, đi lại trước cửa An Lạc Phủ, cho đến khi hắn nhìn thấy Chiểu Thục đã bình an trở về thì nổi lo lắng ấy mới giảm đi phần nào.
Nàng vừa xuống ngựa, hắn vội chạy đến ôm lấy nàng vào lòng.
– Mộ Từ có làm gì quá đáng với nàng không?
Cái ôm đầy ấm áp này lại lần nữa khiến trái tim của Chiểu Thục không ngừng thổn thức reo vang, nàng bị sự quan tâm ngọt ngào của chàng làm cho mê mụi, không rõ bản thân đang nghĩ gì, càng không rõ bản thân đang nói gì: ” Hắn..hắn có..à hắn không có..nhưng..”
– Nhưng thế nào?
Đằng Hãn Quân vẫn đứng đó ôm nàng.
– Hắn không làm gì..gì quá đáng cả!
Đằng Hãn Quân vẫn không buông nàng ra, hắn nói: ” Lần sau ta sẽ không để nàng rời xa ta thêm nột bước nào nữa! ” hắn hôn lên trán của Chiểu Thục sau đó tiếp lời ” Nàng hãy chờ ta! Đợi khi ta đăng cơ, nàng muốn chạy ta sẽ cho nàng cả một thảo nguyên xanh thẫm, nàng muốn bay ta sẽ cho nàng một bầu trời, chỉ cần nàng thích thì ta có thể cho nàng cả một thiên hạ! “
Câu nói này, cuối cùng hắn cũng nói được, cuối cùng nàng cũng đã nghe được rồi!
– Ta không cần chàng cho ta cả thiên hạ, ta chỉ cần chàng vẫn mãi là Ôn Dịch của ta là đủ!
Hãn Quân khẽ cười.
Đài Chiểu Thục dường như đã dùng thời gian quá ngắn để có thể trưởng thành.
Sau khi nàng biết được thân phận của Hãn Quân thì nàng đã không còn là Đài Chiểu Thục ngây thơ hoạt bát nữa.
Chỉ cần ta biết được thân phận của chàng, có nghĩa là ta không còn là người ngoài nữa, cho dù bên cạnh chàng giông ba bão táp có lớn thế nào đi nữa thì ta vẫn sẽ ở cạnh chàng, không hối hận.
– E hèm…hai người..đang xem ta là không khí à?
Tên hắc y nhân đã nhất thời bị quên lãng trong khung cảnh lãng mạn này, hắn bức xúc lên tiếng.
– Phi Nhạn! Chuyện đó…sao rồi?
Sau khi nghe tên hắc y nhân Phi Nhạn nói xong, Hãn Quân và Chiểu Thục lập tức rời khỏi cái ôm đầy sức ám dục ấy mà đi vào chủ đề chính. Phi Nhạn liếc nhìn Chiểu Thục sau đó lại nhìn Hãn Quân, Hãn Quân nói: ” Không sao! Nàng ấy là người của ta, nào, vào phủ rồi nói chuyện. “
Cả ba người cùng nhau đi vào thư phòng của Đằng Hãn Quân, họ ngồi trên một chiếc bàn tròn, trước mặt của mỗi người đều có một ly trà bằng xứ màu xanh ngọc, Phi Nhạn là người lên tiếng trước: ” Lão cáo già nay đã bị huynh tóm đuôi rồi! “
– Ý đệ là sao?
– Nay lão cáo già đang âm thầm lôi kéo binh mã về phía mình, trong tay của bà ta đang có 50 vạn quân Cẩm Y Vệ và 30 vạn quân Cấm Thành Vệ.
– Còn tên cẩu hoàng đế?
– Hắn hiện nay chỉ là con quạ đen ngồi trên ngai vàng thôi, người nắm quyền thật sự chính là Đãn Giai Uyển.
– Ừm, đệ nói tiếp đi.
Phi Nhạn cầm lấy ly trà lên uống một ngụm, sau đó nói tiếp: ” Đúng như huynh nói, bà ta đang lôi kéo các vị bá quan về phía của mình, chắc có lẽ bà ta đã đoán được huynh đang ngấm ngầm hành động cho nên đã dự định đi trước huynh một bước! ” Nói xong, Phi Nhạn bỗng phá lên cười.
– Haha, đi trước một bước? Bà ta thà để cho con trai của kẻ thù nắm giữ binh quyền còn hơn để cho Mộ Từ nắm binh quyền, bà ta đúng là già quá hoá rồ!
– Như huynh cũng biết đấy, Mộ Từ vốn không quản những chuyện này cho nên Đãn Giai Uyển cũng coi như hết cách mới đi bước đường này…
– Hmm…tối nay chúng ta cứ chờ xem kịch hay thôi.
– Huynh định làm gì? Lật tẩy âm mưu của bà ta trong đại tiệc tối nay à?
– Muốn lật tẩy bà ta e là không nhanh đến vậy, ta ôm kế hoạch mười năm, thời gian lâu như thế này mà ta vẫn chưa nắm chắc phần thắng bởi vì đối thủ chính là Đãn Giai Uyển! Nhìn bề ngoài bà ta có vẻ là một mụ đàn bà điên vì yêu nhưng sai rồi, tình yêu của bà ta đối với Mộ Hoan chỉ là một phần nhỏ.
– Ý của huynh là?
– Phần lớn đều là hướng về Mộ Từ!
– Hmm…
– Bà ta âm thầm lôi kéo quyền lực là để một ngày nếu Mộ Hoan vô tình bị bạo bệnh mà chết thì Đãn Giai Uyển có thể thành công đưa Mộ Từ lên đế vị và dễ dàng một đao giết chết ta! Nhưng bà ta dường như đã quên mất rằng, đứa đệ đệ không cùng huyết thống này của ta chưa bao giờ muốn ngồi lên đế vị, khao khát của nó chính là tự do!
Sau câu nói này của Hãn Quân, dường như Chiểu Thục đã nắm được phần nào đó của tình hình, nhưng nàng vẫn không hiểu lắm vì sao Hãn Quân lại nói Mộ Từ là đệ đệ không cùng huyết thống??
– Nàng muốn hỏi gì thì cứ hỏi, nghĩ bụng sẽ thêm đau đầu!
Dường như Hãn Quân đã nhìn thấu được tâm tư của Chiểu Thục. Nàng tiếp lời: “ Thật ra..ta có nhiều câu hỏi lắm…”
– Nàng nói đi.
– Người và Mộ Từ sao lại là thái tử trong khi cả hai đều không cùng huyết thống? Còn nữa, hai người đang nói kế hoạch kế hoạch gì thế? Ta chẳng hiểu gì cả!
Đằng Hãn Quân nhìn Chiểu Thục bằng đôi mắt ôn nhu, sau đó hắn cười rồi nói với Chiểu Thục: “ Ta và mẫu thân của Mộ Từ có mối thù không đội trời chung và ta trước giờ chưa bao giờ muốn Mộ Từ làm đệ đệ của mình cả. ”
Câu chuyện phức tạp thế này thật sự không biết bao giờ mới kết thúc, nhưng Hãn Quân đã cho phép tối nay Chiểu Thục được phép cùng hắn đến buổi Yến Tiệc cùng hắn, điều này khiến nàng rất vui.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!