Hướng dương trước nắng - Chương 2: Ước mơ của Dương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Hướng dương trước nắng


Chương 2: Ước mơ của Dương


Dương vẫn nhớ rất rõ nụ cười như đóa hướng dương nở rộ của Trân mà anh trông thấy năm mười bảy! Anh đã như người say mà lạc mãi trong nụ cười dịu dàng đó, dù nó không dành cho anh.

Cô gái duy nhất khiến Kha Tuấn Dương có cảm giác không thể chạm tới – Phương Huyền Trân không quá xinh đẹp như hotgirl, dáng người nhỏ nhắn nhưng cân đối, làn da trắng và đôi mắt lưu ly to tròn luôn làm anh mất kiểm soát khi đối diện.

Cô là đại diện trường tham gia chương trình Trí tuệ năm lớp 11. Xinh xắn, thông minh, dịu dàng, có nụ cười tỏa nắng, chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm nức lòng bao khán giả khi theo dõi cuộc thi trí tuệ hàng đầu. Dương cũng không ngoại lệ. Từ lần đầu bắt gặp nụ cười xinh đẹp đó trên màn hình tivi, anh đã gần như chìm đắm trong tình yêu đơn phương dành cho cô.

Làm sao anh không hiểu người cô thích là Đinh Khải Tuấn –  lớp trưởng chuyên Toán! Anh chỉ có thể vờ như không biết, âm thầm bên cạnh cô.

“Tuấn Dương!!!”

Tiếng mẹ quát lên làm Dương giật mình, kéo bút “xoạc” một tiếng. Anh méo mặt nhìn quyển vở bị bút bi làm rách một đường dài.

“Mẹ làm con giật mình.”

Bà Lan thở dài. Con trai của bà trước đây chỉ học hành tàm tạm, không mấy chú tâm lắm. Nó rất thông minh nhưng lại lười biếng vì thế luôn khiến bà đau đầu vì thành tích học tập. Không hiểu một năm gần đây nó ăn phải bả gì mà siêng năng chăm chỉ, thành tích tăng vọt toàn đứng trong top đầu của trường khiến bà và chồng ngỡ ngàng.

“Dạo này mẹ thấy mày chăm thế?”

“Con thi Y mà. Không chăm thì đậu đọt cây à???”

Thi Y? Nó muốn học Y từ bao giờ? Chẳng phải nó thích học Công nghệ thông tin sao?

“Mày ấm đầu à? Trước đây nằng nặc đòi học IT mà con.”

“Tự dưng thích máu me à mẹ. Ước mơ đó đối với con không còn quan trọng.”

Ước mơ không quan trọng? Vậy cái gì quan trọng? Con trai bà, bà không hiểu nó thì ai hiểu!

“Vì con bé đó thi Y sao?”

Dương thoáng giật mình. Đùa à? Mẹ biết từ bao giờ?

Bà Lan nhìn biểu hiện của thằng quý tử mà thoáng cười. Ánh mắt của Kha Tuấn Dương khi nhìn con bé cùng bàn dịu dàng như nước làm sao bà không nhận ra.

“Thích người ta thì phải nói. Ém riết nội thương nha con.”

“Trân không thích con. Con cũng không muốn cậu ấy biết.” Dương xụ mặt lắc đầu.

Bà cũng không nói nhiều vỗ vai động viên con trai rồi ra ngoài, nhẹ đóng cửa.

Mặc kệ cô có thích anh hay không, chỉ cần bên cạnh cô ấy là tốt rồi. Kha Tuấn Dương luôn có một ước mơ, không phải trở nên giàu có hay vĩ đại mà chỉ cần Phương Huyền Trân chịu quay đầu lại nhìn những gì anh đã làm vì cô là đủ.

“Trân, đi căn tin với tớ không?”

“Trân có hẹn với Tuấn rồi.”

Lúc nào cũng Tuấn! Luôn luôn là Tuấn! Cậu ta có gì mà Dương không có? Anh cười chua chát rồi cuối xuống đọc sách. Không có cô thì đi đâu cũng vậy thôi.

“Tớ đi đây. Chào Dương.”

Vừa thấy bóng dáng Khải Tuấn phía cửa cô ấy đã mỉm cười chạy ngay ra đó. Hai người họ luôn sánh vai, xứng đôi như vậy. Giá mà nụ cười đó của cô dành cho anh thì hay biết mấy.

~~~

Người ta vẫn nói người mà bạn yêu năm mười bảy tuổi sẽ chẳng thể cùng bạn đi đến hết cuộc đời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN