Linh Giới - Người thừa kế trở về
Chương 3
Cô cần thứ gì đó. Thứ đó ở trong rừng cây này. Đây là linh cảm trước bờ vực sinh tử của Cố An Nhiên, cô không biết chính xác nó là gì, chỉ là bản năng thân thể buộc cô phải tới đây.
“Hộc…”
Bàn tay nhỏ gầy chống vào cây cổ thụ cao ngất, Cố An Nhiên phun ra một búng máu tanh ngọt. Cơ thể này đã bị tổn thương nội tạng nghiêm trọng, cũng không biết dập nát mấy bộ phận rồi. Cố An Nhiên chỉ thấy khắp người đau đớn cùng cực, lồng ngực nóng rát như muốn thiêu đốt cả khí quản. Một trận lúc nãy chỉ vì bảo toàn mạng sống mà gắng gượng chống đỡ, đến bây giờ căn bản không che dấu được nữa.
Thân thể mệt mỏi tựa vào gốc cây xanh biếc. Cố An Nhiên nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng tim dần kiệt sức trong lòng ngực.
Đoạn đường vừa rồi đủ để cô tĩnh tâm suy nghĩ.
Cô đã chết. Cố An Nhiên thực sự đã chết. Giai Giai từng nói đến giờ phút này đã không còn ai có thể giết được cô, trừ khi cô tự tìm chết.
Cố An Nhiên nhàn nhạt cười, không ngờ cô nhóc kia cũng có lúc sai rồi. Lửa mạnh như thế cũng chỉ đốt được thân thể cô, không hủy được linh hồn của cô. Chẳng phải bây giờ cô vẫn có ý thức ngồi đây sao. Hai người họ mà biết thế nào cũng kéo cô vào phòng thí nghiệm nghiên cứu mười ngày nửa tháng.
Sống lại? Đoạt xác?
Cố An Nhiên nhìn thân thể dày đặc vết thương chí mạng, cười giễu một cái. Không cần đoạt, nếu không có gì trợ giúp thì cái thân này cũng sắp đi tong rồi.
Cố An Nhiên đột nhiên bật cười. Bỗng dưng cô lại muốn sống rồi. Đây là một thế giới khác không phải sao? Không có Cố Tiểu Vy, không có Tần Đông, không có ba mẹ luôn xem cô như quái vật mà xa lánh, cô có thể quên đi hết mà sống có được không?
Một trận choáng váng đánh úp lại, Cố An Nhiên không biết một khắc kia khi mất đi ý thức, ý niệm cầu sinh tựa như từng tia linh lực màu trắng bạc lan ra toàn bộ cánh rừng. Từng tán cây khẽ đung đưa cộng hưởng, sinh mệnh lực xanh biếc từ bốn phương tám hướng nương theo dòng linh lực kia cuộn trào tràn về, lấy Cố An Nhiên làm trung tâm kết thành một ma trận cổ xưa kì quái.
Cùng lúc đó, trong tòa nhà cao nhất học viện Tư Bá Nhạc, nam nhân tóc đen đột nhiên đứng dậy. Gương mặt hoàn mỹ nhíu chặt lại, chỉ vài giây sau đã không thấy thân ảnh.
Ninh Mặc cũng căng thẳng thân thể: “Cánh rừng bên kia?”
Đúng vậy, không chỉ nam nhân tóc đen, tất cả linh thuật sư ở đây đều cảm nhận được cỗ sinh mệnh lực khổng lồ từ phía đông truyền lại. Sinh mệnh lực là khái niệm gì? Từ khi Duy Tác đế quốc thành lập đến nay cũng chỉ xuất hiện qua hai linh thuật sư hệ sinh mệnh. Dù linh lực của họ chỉ đến cấp E nhưng năng lực chữa trị đã cao gấp năm lần những thiết bị tiên tiến nhất. Có linh thuật sư hệ sinh mệnh trấn giữ, tương đương với việc đế quốc có thêm một lá bùa bảo mệnh. Độ trân quý đương nhiên khỏi phải nói.
Nhưng sinh mệnh lực rất phức tạp, không dễ dàng vượt cấp như linh lực các hệ khác. Hai người sở hữu năng lực này của Duy Tác đế quốc dùng cả đời cũng không thể vượt qua ngưỡng cấp D. Hơn nữa mỗi lần dùng quá nhiều linh lực đều vô cùng thống khổ, trực tiếp bị cắt giảm tuổi thọ. Nên chỉ khi nào thực sự cần thiết đế quốc mới nhờ họ ra tay, ngược lại họ nhận được đãi ngộ đặc biệt cùng sự tôn trọng của toàn thể công dân đế quốc.
Vậy nên nguồn sinh mệnh lực khổng lồ kia trực tiếp dọa đứng toàn bộ những người ở đây. Sinh mệnh lực trân quý cỡ nào a, có thể nào quăng như quăng củ cải trắng vậy. Đáng thương đám người Ninh Mặc còn chưa kịp mừng vì tìm ra được linh thuật sư hệ sinh mệnh thì đã phải đối mặt với nguy cơ mất luôn người này rồi. Chỉ trong nháy mắt mắt, phòng họp đã trống không. Ninh Mặc vừa tông cửa sổ chạy, vừa oán thầm: “Tổ tông của ta a, ngươi đừng có dùng linh lực nữa…”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!