Phán Thần Hệ Thống
Chương 121: Địa Hoả Điện
Trần Dương một đường đi về dược viên thì thấy Tề lão đã rời đi, còn để lại một Truyền Âm Phù nói đã biết Trần Dương về phái rồi nên lão tranh thủ về luyện môn công pháp nào đó đang đến lúc mấu chốt.
Trần Dương khi nhận được tin nhắn này thì chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Tề lão đầu này xem ra đã tin tưởng Trần Dương đến mức mù quáng rồi.
Trần Dương đối với chuyện này cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Nhìn căn nhà tranh quen thuộc trước mắt, Trần Dương nhẹ nhàng bước vào sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nửa ngày sau, Trần Dương thở ra một hơi, chút phong trần bụi đường cũng theo đó tan biến.
Ánh mắt Trần Dương chớp động, liền thả một con Linh Khâu ra ngoài để nó tiếp tục chăm sóc dược viên. Về phần mình, thân ảnh Trần Dương loé lên liền biến mất tại chỗ không thấy bóng dáng.
Xuất hiện bên trong thạch ốc, Trần Dương vung tay lấy ra khối Thanh Mặc Thạch vừa thu được.
Giờ phút này, Trần Dương không nhịn được quan sát nó lần nữa rồi hưng phấn cười lớn.
Hưng phấn qua đi, Trần Dương liền bắt đầu suy tư.
– Dựa theo độ lớn kia, khối Tử Tinh Kim bên trong đại khái bằng hai nắm tay. Nếu như vậy, cách ngu ngốc nhất chính là gọt lớp Thanh Mặc Thạch bên ngoài rồi lấy khối Tử Tinh Kim bên trong ra… Nhưng nếu làm như vậy thì thời gian rất lâu, hơn nữa lớp Thanh Mặc Thạch cũng sẽ bị hao phí…
– Đúng rồi!
Trần Dương nghĩ tới gì đó, ánh mắt sáng lên liền rời khỏi Phán Thần Hệ Thống.
Thu thập một chút, Trần Dương liền bước ra khỏi Dược viên đi đến khu Sự Vụ Phòng.
Nơi này đã rất lâu Trần Dương không đến, nhưng con đường đi tới đó Trần Dương vẫn còn nhớ như in, cho nên chỉ nhoáng một cái liền đi tới chỗ này.
Nơi này cũng tương đối vắng vẻ hơn lần trước Trần Dương đến, tuy vậy cũng có mấy chục người đi tới đi lui dáng vẻ rất bận rộn.
Trần Dương cũng không còn ngại ngùng nữa mà đi thẳng vào trong thạch ốc thì thấy một gương mặt quen thuộc đang nói chuyện với một thiếu nữ. Thiếu nữ này cũng đang rất chăm chú lắng nghe.
Trần Dương nhìn thấy hai người này, sắc mặt thoáng cái liền cổ quái, không nhịn được nổi lên suy nghĩ thế giới này thật nhỏ, ở nơi này sau bao nhiêu lâu mới quay lại mà thoáng cái liền gặp lại hai người quen cũ.
Sờ sờ mũi, Trần Dương liền tiến lên chắp tay nói:
– Giản sư huynh phong thái vẫn ngọc thụ lâm phong như cũ, thật làm cho tiểu đệ hâm mộ vô cùng a! Ha ha…
Người kia đang nói chuyện, nghe âm thanh này liền ngẩng mặt lên, đúng là Giản Sâm.
Giản Sâm ngẩng đầu lên thấy người tới là Trần Dương thì liền nở nụ cười, sau khi đảo qua thấy khí tức trên người Trần Dương đã đến Luyện Khí Sơ Kỳ đỉnh phong thì nụ cười càng đậm hơn:
– Trần sư đệ. Lâu ngày quá a, sao rồi? Nhiệm vụ bên kia có vấn đề gì sao mà chạy đến nơi đây?
– Hắc hắc, sư huynh nói đùa. Sư đệ bên kia đối với công tác bên kia vẫn rất hài lòng. Hôm nay đến đây chủ yếu muốn hỏi thăm sư huynh một chuyện. Không biết hiện tại…
Nói xong Trần Dương liền như cười như không nhìn qua thiếu nữ bên cạnh Giản Sâm.
Mà thiếu nữ này sau khi nhìn thấy Trần Dương thì sắc mặt chợt biến sắc, cúi gầm đầu không dám nói gì.
Giản Sâm không có chú ý đến vẻ mặt của thiếu nữ này mà nhìn Trần Dương cười nói:
– Sư đệ, không sao, đều là người nhà. Có việc gì cứ nói đi.
– Sư huynh, đệ đang cần luyện hoá một ít thứ lặt vặt. Sư huynh có biết chỗ nào có địa hoả hay tương tự hay không?
– Địa hoả? Sư đệ, ngươi… Hắc hắc, xem ra mấy năm nay cũng được không ít chỗ tốt a.
Giản Sâm cười thâm ý nhìn Trần Dương nói.
Dĩ nhiên cho rằng qua mấy năm trông coi dược viên, Trần Dương đã tích luỹ được gì đó nên lúc này mới muốn tìm đến Địa Hoả Điện để luyện đan.
Trần Dương cũng không nói gì, cười hắc hắc nhẹ nhàng đưa một cái hộp gỗ có chút cũ kỹ cho Giản Sâm rồi nói:
– Sư huynh, cũng không có chỗ tốt gì quá lớn, cũng may lúc trước có sư huynh chiếu cố. Đệ trong tay có một gốc linh dược có chút giá trị, nhưng với tu vi của đệ nếu sử dụng thì thật phí của trời, cho nên đành nhờ sư huynh giúp cho cây linh dược này có thể phát huy hết công dụng của nó a!
– Ha ha, sư đệ ngươi vẫn là khách khí như vậy à!
Giản Sâm nghe linh dược thì vui vẻ nhận lấy hộp gỗ, sau khi thử hé mở ra xem liền đóng lại, trên mặt như nở hoa.
Cười cười hai tiếng, Giản Sâm liền nói:
– Nam Nhạc Phái chúng ta có một khu vực chuyên môn dùng cho các đệ tử đến sử dụng Địa hoả để luyện đan. Tiến vào nơi này bình thường cần tiêu hao điểm cống hiến. Nhưng nếu như có lệnh bài công vụ đặc biệt thì số điểm cống hiến này cũng được giảm một nửa. Ta nơi này có một cái, sư đệ cầm lấy.
Giản Sâm nói xong vỗ túi trữ vật liền lấy ra một cái lệnh bài bằng hai ngón tay, có màu đỏ rực đưa cho Trần Dương.
– Trần sư đệ, đệ đi về hướng Bắc hai mươi dặm nhìn thấy một toà lâu các đâm thẳng xuống lòng đất thì chính là Địa Hoả Điện. Nơi đó là nơi đệ cần.
Giản Sâm cười cười.
– Đa tạ sư huynh chỉ điểm. Nếu vậy tiểu đệ xin phép đi trước.
Trần Dương nói xong liền cáo từ rời đi.
Từ đầu tới cuối Trần Dương đều không có nói tiếng nào với thiếu nữ bên cạnh.
Mà thiếu nữ này không ai khác chính là Thẩm Hằng, sư muội của Thẩm Lan. Người từng bị Trần Dương doạ đến mức sùi bọt mép khi trước.
Trần Dương một đường đi thẳng hướng đến Địa Hoả Điện.
Địa Hoả Điện là nơi có một dòng địa hoả bên dưới được cao tầng Nam Nhạc Phái cố tình tạo ra cho các đệ tử hoặc người trong môn phái sử dụng. Nơi này có rất nhiều gian phòng nhỏ được bố trí san sát nhau. Người muốn vào thì cần giao nộp một số điểm cống hiến không nhỏ. Do vậy, bình thường cũng chỉ có các đệ tử nội môn đặc thù hoặc là những vị Luyện Đan Sư trong Nam Nhạc Phái đi đến nơi này mà thôi.
Đệ tử ngoại môn đến nơi này càng không có mấy người.
Trần Dương sau khi đến gần Địa Hoả Điện thì cảm thấy như có như không mấy đạo thần thức quét đến, sau đó thu hồi lại toàn bộ.
Trần Dương thần sắc như thường, nhưng trong lòng khẽ động. Hắn cũng không tuỳ tiện xem xét vị trí của những đạo thần thức kia để tránh sinh ra nghi ngờ.
Phía trước Địa Hoả Điện có hai gã tu sĩ đang đứng.
Bất ngờ là hai người này đều là tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ.
Thần sắc Trần Dương bèn nặn ra vẻ sợ hãi, đi đến gần cúi đầu chào:
– Đệ tử ngoại môn Trần Dương ra mắt hai vị sư thúc.
– Ừm. Ngươi mới có tu vi Luyện Khí Sơ Kỳ, chạy đến nơi này là gì? Mau trở về tu luyện cho tốt đi.
Một trong hai người sau khi thấy tu vi của Trần Dương thì không chút khách khí nói.
Trần Dương thấy vậy liền đưa ra lệnh bài của Giản Sâm đưa cho, đồng thời cung kính nói:
– Bẩm hai vị sư thúc, đệ tử vốn trông coi dược viên. Vì mấy năm qua có chút cống hiến nên muốn đến nơi nay luyện một chút linh dịch giúp tăng tiến tu vi. Mong hai vị sư thúc thành toàn.
Trong luyện đan chi đạo, linh dịch chính là cấp độ thấp nhất của đan dược. Thông thường những tu sĩ Luyện Khí Kỳ không có khả năng luyện ra đan dược thì chỉ có thể cố gắng tận dụng khả năng luyện chế ra linh dịch này để tăng tiến tu vi.
Nghe Trần Dương nói vậy, lại thêm thái độ cung kính trầm ổn của hắn thì người cầm lệnh bài liền nói:
– Ừm, lệnh bài không phải giả. Nơi này tiến vào mỗi một giờ mất mười điểm cống hiến. Nhưng ngươi có lệnh bài này thì chỉ mất năm điểm. Ngươi cũng nên tranh thủ làm cho xong rồi rời đi, đệ tử ngoại môn kiếm điểm cống hiến cũng không dễ!
Người này trước kia cũng từng là một đệ tử ngoại môn nhỏ nhoi từng bước leo lên, lúc này thấy bộ dạng khúm núm của Trần Dương liền không nhịn được mà hảo tâm nhắc nhở.
Trần Dương cũng biết rõ điểm này cho nên cũng cảm tạ liên hồi.
Thủ tục làm xong, một trong hai người liền dẫn Trần Dương đi vào bên trong, sau đó đi thẳng xuống phía dưới lòng đất.
Càng xuống dưới, nhiệt độ càng thêm nóng.
Cũng may, nhiệt độ này đối với tu sĩ thì cũng không tạo thành quá nhiều ảnh hưởng mà chỉ chứng tỏ địa hoả nơi này có phẩm chất rất tốt mà thôi.
Sau khi đi tới một gian phòng nhỏ, người dẫn đường của Trần Dương liền nói:
– Đây là địa hoả chi ốc của ngươi. Đây là lệnh bài ra vào. Thứ này chỉ cần truyền linh lực vào là có thể kích phát. Ngoài ra, ngươi sao khi vào đó thì phải đặt lệnh bài ngoại môn của mình lên trước cửa để tự động khấu trừ điểm cống hiến cho mỗi giờ bên trong. Căn cứ theo giá lúc trước ta nói mà tranh thủ làm cho xong công việc của mình. Nếu không thì một khi gián đoạn nửa chừng, không ai có thể làm chủ cho ngươi được.
– Đa tạ sư thúc.
Trần Dương chắp tay một cái liền bước vào bên trong, kích hoạt lệnh bài đóng cửa lại.
Vị tu sĩ nọ thấy vậy thì sắc mặt như thường đi trở ra ngoài.
Trần Dương sau khi vào thì đem lệnh bài của mình giắt lên một cái khe ở cửa rồi mới quan sát tình hình trong phòng.
Căn phòng này được thiết kế đơn giản, bốn phía cũng chỉ có bốn bức tường đá chứ không còn gì khác.
Ở giữa căn phòng có một cái pháp trận cỡ nhỏ, bên trên đặt một cái lò tương tự như đan lô, nhưng thể tích lớn hơn.
Bên cạnh đó còn có một cái bồ đoàn màu vàng nhạt, có chút cũ kỹ.
Trần Dương nhìn kỹ thì thấy trước mặt bồ đoàn có một cái ngọc giản.
Trần Dương không nói hai lời bước tới cầm ngọc giản xem xét.
Lát sau, hắn buông ngọc giản xuống, hai tay bắt ấn đánh một đạo pháp quyết lên pháp trận.
‘Phù~~’
Nhất thời hoả nhiệt truyền ra. Cảm nhận nhiệt độ, Trần Dương liền hài lòng gật đầu.
‘Địa hoả mạch này quả nhiên là nồng đậm, hơn xa cái trước đó mình dùng luyện Trúc Cơ Đan ở Bắc Kinh.’
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!