[đồng nhân huyết tộc cấm vực]sáng và tối. - chương 3:ác mộng mang tên NAM CUNG LÃNH TICH
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


[đồng nhân huyết tộc cấm vực]sáng và tối.


chương 3:ác mộng mang tên NAM CUNG LÃNH TICH


Học được một tuần rồi tịch nhan cùng lãnh nguyệt đã quen với trường mới,do đó không còn gì ái ngại

3 giờ Chiều

Sau khi học xong mọi người đang ríu rít ra về khí túc xá lãnh nguyệt gọi tịch nhan

-tịch nhan đợi em một chút

Tịch nhan chuyển tới đây cũng với cậu nhưng lại không có gì gọi là ngại ngùng khi ở trường mới và cũng rất dễ tiếp xúc với mọi người nên rất nhanh đã hòa đồng với mọi thứ.còn lạnh nguyệt bị liệt vào danh sách “những kẻ khó gần” của lớp,vì sao?

+quá lạnh lùng

+khó tiếp xúc

+rất vô cảm với mọi hoạt đông

….

Cho nên tới giờ cậu vẫn chưa quen ai

-Có việc gì sao?-tịch nhan đang đi cùng với một đám bạn nữ và nói chuyện tíu tít.

-Tí nữa về kí túc xá thay đồ đi,rồi ra xân vận động với em

-Việc gì sao?

-Ừ
Ngoài sân vận động

Tịch nhan vận cho mình bộ đồ dễ hoạt đông,còn lãnh nguyệt thì thì vẫn bộ đen trùm từ đầu đến chân.

-em gọi chị ra đây vì việc gì vậy?- Tịch Nhan nuốt ngụm nước bọt hỏi?

Lưu ý trên tay lãnh nguyệt chính là…một cái chày bóng bàn dài bằng nửa người đang…KÉO…LÊ…DƯỚI….ĐẤT

Sao ư?

Việc rất đơn giản,từ giờ em sẽ là người huấn luyện thể chất cho chị.còn nếu chị không chiu?đơn giản thôi em….

Rắc..RẮC…RẮC-TIẾNG tiếng bẻ ngón tay vang lên

Có thể không ai biết nhưng tịch nhan thỉ hiểu rõ đứa em này chính là ma quỷ.trong một tuần qua đủ để diễn tả cuộc sống của tịch nha bằng ba câu

Thảm

Cực thảm

Và vô cùng thảm.

Được rồi.bắt đầu huấn luyện.đầu tiên chị chạy 3 vòng sân đi

Đệch

3 vòng?cái sân này rất rộng đấy chú em ạ=100 mét rưỡi đó chú em ạ mà tịch nhan chỉ mới 9 tuổi.

Có..có..thể giảm….-xuống không?đó là nỗi lòng của tịch nhan

-Không.nếu không tập em có thể cho chị về.

-Vậy..chị tập-lời nói yếu ớt tới đáng thương

-Tốt bắt đầu chạy.chị chỉ có 60 phút

Đệch.Cơ hồ cái sân này muốn giết cô rồi.chạy rất nhiều đó vậy mà đứa em vô lương tâm cứ đứng ở đó gào “chạy nhanh lên “muốn giết cô chắc?

-Tốt chị chạy hết 58 phút.từ giờ trở đi đây là thời gian biểu của chị-cậu không lương tâm đưa cho tịch nhan một tấm thời gian biểu.

Mẹ nó.bà muốn lật bàn có ai nói cho cô biết tại sao đứa em lạnh lùng lại có thể biến thành ác ma giết người không chớp mắt ko vậy?

-Không muốn chị có thể xé bỏ.

-Được…được…,chị …chị… sẽ làm.

………………………….

Thấm thoát đã 6 năm trôi qua, căn nhà của tiến sĩ Nam Cung vẫn như vậy, không hề thay đổi. Một buổi sáng đẹp trời, trước cổng nhà tiến sĩ bỗng xuất hiện thân ảnh hai người một trai một gái, đó chính là Tịch Nhan và lạnh tịch, hai cô gái vừa từ học viện Thánh Bùi Nhân trở về, từ ngoài cổng dù chưa thấy người đã nghe thấy tiếng nói cười ríu rít

– Bố, chúng con về rồi!

Một giọng nói vui vẻ vang lên, hai cô bé ngày nào giờ đã trở thành người vô cùng xinh đẹp, cả hai cùng bước vào nhà.

Tịch Nhan mặc một chiếc váy trắng, viền ren đen trước ngực, eo thắt dây đai hồng, cổ thắt một chiếc dây lụa, mái tóc dài với phần đuôi tóc được uốn nhẹ nhàng buộc thắt sang hai bên bằng dây hình con bướm xanh, tay đeo vòng hạt ngọc nhỏ, đính đá quý màu xanh lam, trông rất xinh đẹp, rực rỡ.

Lạnh tịch thì sao?vận bộ đồ y chang ngày “chiến sĩ ra đi” nha

– Ừm, Tịch Nhan quả thật ngày càng xinh đẹp hơn.

Tiến sĩ từ trong nhà mỉm cười hiền lành, đi ra đón hai đứa con của mình xa nhà đã lâu. Tịch Nhan chạy đến trước mặt ông, mỉm cười rạng rỡ, cô xoè chiếc váy mình đang mặc ra khoe với ông:

– Bố, chiếc váy của con là thiết kế nổi tiếng nhất trong thành phố!

Rồi Tịch Nhan chạm tay lên sợi dây cột tóc hình con bướm xanh trên đầu, giơ tay đeo chiếc vòng ngọc, nói đầy tự hào:

– Còn có những phụ kiện này nữa…-cứng ngắc xoạy đầy bắt gặp cái ánh mắt đằng đằng sát của ác mộng mang tên nam cung lãnh tịch khi đó thật rùng rợn.

-tịch nhan chị có thể im lăng không?

nhiệt độ lạnh hẳn tịch nhan nở nụ cười coi là đẹp nhất có thể nói

-lãnh tịch,chị hoàn toàn có thể.

Lời nói đó thốt ra làm người được gọi là “tiến sĩ nam cung” một phen ngệt mặt.

Đằng sau bức tường bếp đối diện với phòng khách, có cô gái nhỏ đang thập thò nhìn ba và hai người nói chuyện. Cô gái mặc chiếc váy hở vai trắng có dây buộc cổ, dài tới quá gối, tay áo xanh biển. Mái tóc dài đến chân buông xõa, tết một phần tóc mái. Mang theo dễ thương của cô. Cảm giác có ánh mắt đang lén lút nhìn về phía mình, Tịch Nhan quay mặt lại, thấy cô gái đứng nấp sau bức tường, ngạc nhiên:

– Nguyệt Kiến?

Nguyệt Kiến có vẻ ngại ngùng, cô lúng túng bê một đĩa bánh đi ra chỗ chị hai, cười gượng:

– Lúc chị trở về tháng trước, Tịch Nhan nói thích ăn nhất là điểm tâm dâu tây do em làm, nên em lại làm thêm một ít, mời các chị nếm thử…

Nguyệt Kiến chưa nói hết, Tịch Nhan đã ngắt lời cô, nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc hàng ngày đã được bản thân cô chăm sóc tỉ mỉ, kiêu ngạo nói:

-Vậy sao? Nhưng mà bây giờ chị không muốn ăn nữa. …à,chỗ chị mới có loại bánh dâu tây ngon lắm em thử không?-lời nói đó đang khiến tịch nhan gào khóc trong lòng.vì cớ gì tên lãnh kia lại bênh vực nguyệt kiến cùng triêu nhan như vậy?

-Có ngon không?

– Ưm, chị tịch Nhan, cảm ơn chị…

– -triêu nhan đâu?

-a chị ấy ở trong bếp

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN