Nhật Ký Thăng Tiên
Chương 5
Hồ Nương gói một ít bánh và trà đưa cho Tiểu công chúa, con bé xứng đáng được thưởng thức thành quả của nó, cũng có khi nó sẽ chia sẽ cho gia đình mình và vui vẻ nhận được lời khen từ các thành viên khác. Điều mà nàng e rằng sẽ rất khó xảy ra.
Hồ Nương tự thưởng cho mình một buổi tối yên bình sau khi hoàn thành kha khá số vải phải dệt. Nàng là hồ ly tinh, một kiểu sinh vật cực kỳ yêu thích ánh trăng, thứ ánh sáng dịu dàng mà thanh khiết ấy luôn gắn với những thời điểm quan trọng trong cuộc đời nàng, ngày nàng hóa nhân dạng, lần đầu gặp Thiên Ninh và dường như hắn vẫn luôn thích chọn những một đêm trăng tròn để xuất hiện.
Nơi này hào nhoáng, đầy cám dỗ nhưng không phải nhà. Nàng hiểu rằng khi chúng ta trưởng thành đó là thời điểm phải bước ra ngoài để rèn luyện, sinh tồn và khẳng định chính mình. Nhưng Hồ Nương chắc chắn một điểm, nàng sẽ quay về nhà mình, dù phải tốn một ngàn năm tu luyện hay đánh đổi hơn thế nữa.
Hồ Nương mất một lúc lâu mới nhận ra mình có khách. Thật ra nàng mới là khách, người vừa ngồi xuống kia là chủ nhà, Thượng Thần Bắc Nhan.
Lần này Hồ Nương nhận ra lưỡi mình vẫn nằm nguyên trong miệng và đầu óc vẫn cố định đúng nơi của nó. Chậc chậc, có lẽ thần mặt trăng là mẹ đỡ đầu của nàng rồi.
“ Ta rất tiếc, nhưng Mặt Trăng và mặt trời đều là linh vật không hóa thân, nên rất khó có con cái”
“ Đó là ngài nghĩ vậy, dưới nhân gian vẫn có vài đứa trẻ xem đồ chơi là bạn thân đó thôi” bắt đầu không quá tệ nhỉ, Hồ Nương thầm nghĩ, và lần này chắc chắn không nói thành tiếng.
Bắc Nhan cười thích thú, ngài chuyển qua đánh giá đĩa bánh và bình trà trên bàn “ Đây là bánh gì vậy?”
Hồ Nương với tay rót trà “ Một món ăn dưới nhân gian, hôm nay tiểu tiên nhớ một người bạn cũ nên làm, bánh mới nên rất thơm, ngài thử xem”
Thượng thần có vẻ rất hài lòng với món ăn dân dã nàng làm, xét ra thì đó là một dấu hiệu tốt, nàng có thể xin nhập tiên tịch mà không cần đến cả ngàn năm tu vi. Vuốt đuôi lãnh đạo là một kỹ năng quan trọng bậc nhât để thành công, mặc dù người ta có đuôi không thì còn là một vấn đề khác. Nhưng trước mắt cần thử cái đã. Hồ Nương dành tất cả tối đó để trò chuyện cùng thượng thần, người khá hứng thú với cuộc sống nhân gian nói chung và loài người nói riêng. Kết quả thu được rất khả quan. Nàng kiếm được một suất pha trà cho lãnh đạo hàng ngày. Một bước tiến không tồi.
Sáng nay, Tiểu Lam có vẻ khác lạ. Nàng không làm phiền Hồ Nương dệt vải mà ngồi một mình bên bàn đá. Điều này làm Hồ Nương rất không quen. Nghĩ xem khi bạn đang cần chút náo nhiệt mà cái đài phát thanh thì im re quả là không vui chút nào.
Hồ Nương tự nhận thua. Nàng rời khung củi, phá vỡ bầu không khí u ám xung quanh “ngươi có việc gì mà như đưa đám vậy?”
Nói rồi mới chợt nhận ra mình quá lời. Tiểu Lam chỉ là đứa trẻ, mà cả nhà nó lại bất tử. Tình huống đó mãi mãi sẽ không xảy ra. Ý lại sai đề rồi. Nhưng có vẻ con bé không hề mếch lòng về câu nói vừa rồi, mặt nó nhăn nhúm khi kể lại “lại sắp đến hội bàn đào rồi. Ta phải tham gia mà còn đống đá cần luyện đúng dịp này mới chết”
“ Ta tưởng chỉ có cấp bậc thần trở lên mới được mời chứ. Làm công chúa sướng thật. Chậc chậc có lẽ sẽ vui lắm đây. Nghe đâu Hằng Nga sẽ múa nữa” Hồ Nương cảm thán.
Nhưng có vẻ nó không mấy hữu hiệu, tiểu Lam bắt đầu bực dọc “ ngươi thì biết gì! Bọn ta năm nào cũng phải đến giúp việc. Mấy tỷ tỷ thì tham gia múa hát hay đánh đàn. Ta chỉ biết dệt vải, nên năm nào cũng phải đứng rót rượu mỏi cả chân. Không đi thì không được….”
“ vậy thì đi thôi, ta giúp ngươi luyện đá nhé”
Tiểu Lam cực kỳ dị ứng cái giọng điệu giỗ trẻ nhỏ này. Nó trừng mắt liếc A Ly, con hồ ly xấu xa chuyên chọc ngoáy bạn bè. Đã biết nàng thích ngắm đám tinh thể lấp lánh đủ màu sau khi hình thành còn cố ý….nhưng điều này cho nó một ý tưởng thú vị.
…….
Hội bàn đào được tổ chức mỗi một trăm năm, là nơi hội tụ giới nhà giàu khắp tam giới. Vì tính chất trang trọng và nhằm tạo mặt mũi cho gia đình Thiên Đế, địa điểm tổ chức phải được thay đổi liên tuc. Năm nay, Yến tiệc sẽ diễn ra trên một hòn đảo nổi.
Theo lời kể của Tiểu Lam nàng mơ hồ hình dung ra cảnh tượng cả hòn đảo bay lơ lửng giữa không trung, phía dưới là đại dương xanh thăm thẳm. Nguồn nước ngọt của đảo được cung cấp bởi dòng sông ngân hà vĩ đại. Đây chính xác là cuối dòng, nơi con sông đổ tất cả tinh hoa của mình xuống trần gian mà hòn đảo là bậc thềm cuối cùng trước khi nước sông mang theo phù sa hòa vào đại dương.
Ngay dưới thác nước là hồ Tinh Tú, những mảnh đá mặt trăng lấp lánh từ những mưa sao băng sẽ theo dòng nước tụ lại nơi này. Tạo nên cảnh tượng kỳ diệu vào ban đêm.
Nhưng lúc này là ban ngày, Hồ Nương chỉ có thể cảm nhận được hơi muối nồng đậm từ đại dương, đặc biệt khi phải đeo khăn che mặt thì cảm giác lại càng khó chịu hơn. Nàng chợt có cảm giác hụt hẫng, có lẽ mình không nên để con nhóc đó dụ dỗ mà thay nó xuất hiện tại nơi này.
Làm việc không phải là điều làm nàng lo lắng, Hồ Nương luôn tự hào mình là người hiểu thấu triệt quan điểm “Lao động là vinh quang”. Nàng chỉ lo lắng một chút về hình phạt khi bị phát hiện mạo danh công chúa, dù rằng có thể tính đến điểm khoan hồng nhỏ là bản thân bị lừa bởi một đứa trẻ vị thành niên. Nhưng có nói gì đi nữa, Hồ Nương vẫn thúc ép mình suy nghĩ lạc quan, chân đã bước xuống thuyền, giờ chỉ có thể đứng cho vững.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!