Nhật Ký Thăng Tiên - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Nhật Ký Thăng Tiên


Chương 6


Hội bàn đào diễn ra cả tháng trời bao gồm những lễ hội ngắm hoa ngắm trăng và yến tiệc liên miên. Mùa lễ hội đầu tiên vừa kết thúc khá suôn sẻ, hay ít nhất là nàng nghĩ vậy. Mấy bà chị Tiểu Lam đều bận rộn múa hát lấy lòng quan khách, lục công chúa và thất công chúa lại mê mệt mấy trò chơi nơi này. Nhìn chung là chẳng ai nhớ đến nàng mà làm phiền. Và vì lý đó Hồ Nương tự thưởng cho bản thân một buổi tối nghỉ dưỡng đúng nghĩa.
Tóc xõa dài sau lưng, mặc lên người chiếc váy dài được chính Nguyệt cô may ra từ loại vải dệt bằng hoa lưu ly, nàng nhẹ bước tiến đến bờ hồ Tinh Tú. vào lúc này đây khi Mặt Trời đã quay về nhà sau một ngày dài vất vả, mặt hồ vốn bình thường vào ban ngày lại trở hưnên lung linh huyền ảo, mỗi hòn đá dưới đáy sông tựa như một ngôi sao thật sự, chúng sáng lắp lánh đủ màu sắc. Nàng tự hỏi không biết viên đá nào dưới kia là do tiểu Lam luyện nên, nếu có con bé hẳn phải rất hãnh diện về thành quả của mình.
Nàng ngồi trên một cây Liễu Hạnh mọc bên bờ hồ, cái cây có hình dáng tuyệt vời mà nàng chưa từng thấy trước đây. Cành cây vươn mình ra phía hồ nước, lá cây xanh non rủ dài mềm mại. Hình ảnh ấy làm nàng nhớ cái hang Hồ ly của mình, nàng lắc đầu thật mạnh, cố gắng tiết chế cảm xúc tiêu cực đang có xu hướng trào ra một cách đột ngột.
Thời tiết đẹp, không gian yên tĩnh và cực kỳ an toàn, tổ hợp việc này dẫn đến một hệ quả tất yếu, Hồ Nương ngủ quên mất. Lúc đó, nàng chỉ dự định nhắm mắt một chút, nhưng tận khi bị đánh thức bởi tiếng động bên dưới, Hồ Nương có cảm giác mình đã ngủ rất lâu rồi.
……..
Bắc Nhan thượng thần đã đến đây từ rất lâu rồi, chàng dành cả đoạn thời gian ấy để ngắm nàng tha thẩn rồi lại thấy lòng dạ mình quặn lên những cảm xúc khó tả.
Chàng nhớ nàng biết bao, bao nhiêu công sức bỏ ra để gây chú ý, ấy vậy mà nàng chẳng hề tỏ ra bận tâm.
Là một kẻ đã đơn độc hơn vạn năm, chàng chưa từng xao động chứ đừng nhắc đến việc yêu ai đó. Vậy mà cơ duyên kỳ lạ lại cho họ gặp nhau. Và kể từ lúc ấy, Bắc Nhan đã dần làm quen với rất nhiều cảm xúc khác thường.
Chàng vẫn nhớ cảm giác vui mừng lâng lâng khi gặp nàng lần đầu bên dòng sông Thiên Hà, khi ấy chàng đã quyết định cho nàng cơ hội làm quen. Vì vậy mới có ba tháng trời ròng rã chàng ngồi cả đêm câu cá. Có mẹ thiên nhiên làm chứng, chàng thích bận rộn sắp xếp nhân sinh nơi hạ giới hơn là cái trò giải trí nhàm chán này.
Nếu đúng theo phong cách của các tiểu tiên nữ thì họ phải quen nhau ngay đêm thứ hai hay trễ lắm là đêm thứ ba rổi. Vậy mà mặc dù nhận ra mỗi đêm nàng đều dùng nửa thời gian để quan sát mình. Bắc Nhan vẫn không dành được bất kỳ một lời nào, ngay cả cơ hội làm quen cũng không có.
Dù kiên nhẫn là một đức tính tuyệt vời khác mà thời gian đã cho chàng, Bắc Nhan bắt đầu nóng lòng muốn gặp nàng hơn nữa. Cơ may khác xuất hiện khi nàng bị cuốn vào kế hoạch của Đại công chúa, ngay khi nảy ra ý tưởng mới, chàng lần đầu tiên trực tiếp đến gặp Ngọc Hoàng không phải vì công việc, mà để phàn nàn vì con gái ngài; đồng thời yêu cầu một sự trừng phạt cho tất cả thành viên của kế hoạch đó.
Nhờ đó mà Bắc Nhan thuận lợi đem nàng giữ trong cung điện của mình. Mỗi ngày chàng đều có thể ngắm nàng từ xa. Mọi thứ dành cho nàng đều được lựa chọn thứ tốt nhất, ngay cả công việc dệt vải lưu ly cũng là niềm mong ước của các thượng tiên.
Nhưng nàng lại không vui. Bắc Nhan thấy rõ điều đó trong mắt nàng. Hồ Nương mà chàng biết thích đi khắp nơi, thích tha thẩn một mình và ngắm nhìn mọi thứ kẻ cả những con người tầm thường nhất. Nhưng điều đó có nghĩa là nàng sẽ rời đi, dù chàng từng nghĩ đến ý định xuất hiện bầu bạn cùng nàng, Bắc Nhan lại để Tiểu Lam thay chàng làm việc ấy. Cô công chúa nhỏ vì vậy mà có được đặc quyền ra vào phủ thượng thần.
Mọi việc có vẻ sẽ yên ổn như vậy mãi mãi, nàng có bạn, chàng có thể ngắm nhìn nàng bất cứ lúc nào. Rồi mọi việc bỗng nhiên thay đổi, một ngày kia nàng đã biến mất. Quản gia không biết việc này, chàng lại không thể trực tiếp hỏi ngũ công chúa, người vẫn đang sống trong phủ Thượng thần với hình dạng Hồ Nương.
Lần đầu tiên trong vạn năm sinh tồn của mình, Thượng thần Bắc Nhan cảm thấy lo lắng. Hồ Nương tinh ranh có lẽ đã tìm ra cách thoát khỏi thiên giới. Nhân gian bao la lại có tới hàng trăm thế giới và không nơi nào còn là nhà nàng. Điều đó làm cho nỗi lo lắng của chàng chỉ tăng thêm theo cấp số nhân. Và Chàng phải đối mặt với sự thật rằng có thể sẽ không bao giờ tìm ra nàng.
Đối mặt với cảm xúc mới lạ của chủ nhân. Vị quản gia già lại trở nên đặc biệt nhanh nhạy, ông chỉ tốn vài phút suy nghĩ là có thể đưa ra một giả thuyết rất hợp lý. Hồ Nương và ngũ công chúa đã tráo đổi thân phận để nàng có thể dự hội bàn đào. Lại Căn cứ trạng thái yên bình của thiên giới lúc này, có thể chắc chắc bảy vị công chúa hay thật ra là sáu vị công chúa và A Ly tiên tử vẫn ở yên tại lễ hội.
Suy luận của ông vừa kết thúc, Thượng thần đã nhanh chóng cưỡi gió lướt đi. Lão quản gia không hổ là người từng trải lâu năm. Sau vài phút nhìn theo dáng Bắc Nhan, ông từ tốn bắt tay vào việc sắp xếp lại phòng ốc bên trong phủ. Chỉ là ý thích của hai vị này có khác biệt rất
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN