Nhật Ký Thăng Tiên
Chương 7
Như đã nói ở trên, nàng tỉnh dậy hoàn toàn do bị đánh thức. Đám cá tinh dưới hồ đáng lẽ nên tập trung mà ngủ vào giờ này thì lại rủ nhau quẩy đuôi huyên náo cả lên. Hồ Nương khó chịu liếc mắt nhìn xuống, lòng thầm nghĩ lũ nhóc này nên bị trừng phạt thích đáng. Nàng chắc lưỡi tiếc nuối: “ chúng mày mà ở trên núi với ta thì đã sớm bị nướng thơm phức rồi. lũ nhóc phiền toái”.
Đám cá nhỏ như hiểu được lời nàng, xoay người lặng mất tăm. Mất hết hứng thú thưởng thức cảnh đêm, Hồ Nương cũng chuẩn bị rời khỏi. Vừa cất bước cánh tay đã bị kéo lại từ phía sau. Đối mặt với nàng là người nàng không ngờ đến nhất. Thượng Thần bắc Nhan.
Có lẽ hầu hết mọi người sẽ nói rằng tình huống này làm họ ngạc nhiên, lo lắng rồi cộng thêm vài động tác ngây thơ một chút thì sẽ tạo ra cảnh tượng tương phùng động lòng người. Việc ấy không thể áp dụng lên nàng. Hồ Nương có một tinh thần vững chãi thậm chí có thể nói là chai sạn một chút, rất hiếm tình huống có thể làm nàng tỏ ra ngạc nhiên. Đối với nàng, tất cả mọi việc đều xảy ra có lý do, tỏ ra chuyên nghiệp thì tốt hơn thái độ kịch tính vô dụng.
Bàn tay nọ rất nhanh đã buông nàng ra, Hồ Nương cúi người hành lễ một cách đẹp mắt nhất mà nàng có thể. Suy cho cùng, vì sao vị này xuất hiện ở đây còn chưa xác định được thì không lý gì nàng lại tự khai ra hành vi của minh. Vì vậy, Nàng quyết định tỏ ra hiền thục ngoan ngoãn chờ đợi Thượng Thần bắt đầu trước.
Ấy vậy mà thời gian chờ đợi lại trở nên lâu hơn mong đợi, cuối cùng thì nàng mất hết kiên nhẫn ngước mắt nhìn vị trước mặt.
Khi ánh mắt nàng vô tình lướt qua, Hồ Nương nhìn rõ một cảm xúc kỳ lạ xuất hiện nơi đáy mắt chàng, nó mang đến cảm giác ấm áp thân thiết lại man mác nỗi buồn như bất lực. cảm nhận này ngoài mong đợi của Hồ Nương, nàng khẽ chau mày rồi rất sớm nhận ra ánh mắt ấy đã tan biến tự lúc nào. Những việc khó hiểu vẫn thường xuyên xảy ra, đặc biệt khi bạn là một hồ ly tinh. Nên cách tốt nhất để giải quyết vấn đề mình chưa hểu rõ là tỏ ra dửng dưng với vấn đề đó. Và nàng đã áp dựng cách thức đó.
Hồ Nương lùi lại một bước trước khi nói ra ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng:” Tiểu tiên ra mắt thượng thần, nghe nói ngài phải bế quan một thời gian, không ngờ ngài lại xuất hiện nơi này. Nếu có việc gì cần xin ngai cứ nói, Tiểu tiên sẽ chuẩn bị cho đáo”.
Bắc Nhan xoay người cố ý không nhìn thẳng nàng khi nói :” Ta cần nàng hỗ trợ nên phải ra ngoài, nhưng lại không biết nàng đã rời đi, còn để lại một người thế thân. Giả mạo công chúa có thể bị phạt không nhẹ đâu”
Hồ Nương nắm bắt ý chính trong câu nói kia rất tốt, nhưng nàng chọn cách tập trung vào phần phụ ít nguy hiểm hơn của nó: “ Là Tiểu tiên sai rồi, không biết ngài cần hỗ trợ gì?”
Nếu không kìm bản thân, Bắc Nhan thượng thần đã muốn ôn chầm lấy nàng. Chỉ những lúc như vậy, nàng mới là Hồ Nương chàng từng quen biết láu cá, lạnh lùng và tự do. Giọng nói rất khó giấu được nụ cười nơi khóe miệng, Bắc Nhan vẫn cố tình không nhìn nàng: “ Chuyện đó sẽ bàn sau, nàng tự ý bỏ đi là sai thiên quy, nghĩ xem sẽ thế nào nếu ta không bỏ qua việc này?”
Hồ Nương cảm thấy không vui vì nhiệt tình của mình mà có người cố tình không hiểu. Muốn đe dọa nàng thì cũng nên kín đáo một chút. Nàng thường chọn cách chống trả không ngoan nhượng. kết quả tệ nhất là bị đuổi khỏi thiên giới, việc đó không hề là quan ngại của Hồ Nương. Nhưng nếu cuộc thỏa thuận chưa ngã ngũ, nàng chọn cách mềm dẻo hớn: “ Tiểu tiên không thuộc tiên tịch, Vải lưu ly cũng đã dệt đủ số lượng theo ý thiên đình, không có lý do gì để bị giữ lại Phủ Thượng Thần”
“ Còn việc giả danh” Bắc Nhan thêm vào.
“ Tiểu tiên chưa bao giờ nhận mình là Ngũ công chúa, đó là mọi người tự suy diễn. Nhưng nói thẳng vào vấn đề chính. Ngài quan tâm chuyện đó làm gì ? Phòng Thiên Đế và Đại công chúa ở phía bên kia đảo. Xin tự ý đi”
Nụ cười trên mặt thượng thần giờ đã không thể nào dấu được lâu hơn, Chàng xoay người nhìn nàng: “ Chúng ta chưa noi xong mà, ta đến tìm nàng để làm một trao đổi”
Hồ Nương khó nén bực dọc, nàng cần ngồi xuống trước khi không kiểm soát được cơn giận lúc này. Đã gần trăm năm kể từ lần trò chuyện với người kia, nàng mới có lại cảm giác này. Phất tay xuất hiện bàn đá, nàng tự rót cho mình một chén trà trước khi tiếp tục câu chuyện : “ Xin ngài cứ nói”
Bắc Nhan thẩn thờ vài giây khi nhìn chiếc bàn đá tròn và khay trà bên trên. Đã bao lâu rồi, giấc mơ về nơi ấy cứ ám ảnh chàng. Ngồi xuống đúng vị trí đối diện nàng, chàng lần nữa muốn nhìn thấy nàng tự tay pha trà, muốn nhìn lại động tác uyển chuyển được đôi tay thon thả thực hiện một cách thuần thục. Nhưng đổi lại chỉ là một chén trà rót sẵn, chàng có thể đợi khoảnh khắc đó lần nữa. Bắc Nhan che dấu cảm xúc bằng một động tác xoay chén trà điệu nghệ: “ Ta muốn đưa nàng vào huyễn cành nhân sinh để giup ta, đổi lại năm trăm năm tu vị”
Một giao dịch đắt đỏ, nàng thầm nghĩ. Nhưng công việc gì lại đáng giá cả năm trăm năm tu vi. Hồ Nương cần tu vi nhưng cũng cần mạng mình, nàng không vội chấp nhận mà muốn thêm thông tin: “ Có rất nhiều thượng thần sẵn sàng vào đó để giúp ngài, vì lý do gì lại chọn tiểu tiên?”
Bắc Nhan nhận ra nàng không tin tưởng giao dịch này, chàng đã vội vàng khi ra giá, đáng ra nên nhữ mồi sẽ thuận lợi hơn. Nhưng chàng không muốn tốn thêm thời gian chờ đợi. Chàng muốn đưa nàng về nhà. “ Họ có năng lực nhưng lại không có hiểu biết về con người, ta cần người đã sống với con người và có thể hiểu được cảm xúc của họ. Việc đó rất khó tìm người thích hợp trên thiên giới. Nàng là lựa chọn tốt nhất lúc này”
Lời giải thích này hoàn toàn hợp lý, nó giúp Hồ Nương giờ yên tâm hơn. Đúng thật là chỉ có nàng có cách tu hành khác xa mọi thần tiên khác. Trong khi họ lẫn vào hang sâu đảo xa để chuyên tâm tu hành. Nàng lại tăng tu vi nhờ ngộ đạo lý nhân sinh. Điều đó mang đến quãng thới gian dài, gần trăm năm nàng dành để sống cùng con người. Lại nói đến cái huyễn cành kia là nơi bên ngoài tam giới, chỉ có vị chủ nhân duy nhất là Thượng Thần Bắc Nhan có thể ra vào.
Không ai biết bên trong có gì và nó vận hành như thế nào để điều chỉnh nhân duyên, thiên thời nhưng nhìn chung là dù tam giới xảy ra chiên tranh hay bị hủy, chỉ cần chủ nhân nó còn, nơi đó sẽ không mất. Nguy hiểm duy nhất của nàng là bị Bắc Nhan giam giữ, việc đó còn vô lý hơn việc Thiên Đình sụp đổ. Nhưng Hồ Nương vẫn cần xác nhận một chút: “ Công việc đó không nguy hiểm chứ. Nếu gây kiệp chướng ta sẽ không làm. Mà ngài phải đảm bảo ta có thể rời đi bất cứ lúc nào mới được”
Tất nhiên nàng sẽ mãi mãi an toàn với chàng. Nhưng việc cho nàng năng lực rời khỏi là điều chàng không mong muốn nhất. Dù gì đi nữa, nếu điều đó là mong ước của nàng, Bác Nhan đều muốn hoàn thành. Chàng gật đầu: “ Ta sẽ bảo đảm an toàn cho nàng bằng cả tính mạng. Vả lại nơi đó an toàn hơn cả thiên đình”
Chàng lấy từ trong tay áo một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn bằng kim loại trắng muốt, đính bên trên là một viên đá nhỏ màu trắng đục, hình dạng như giọt nước. Hồ Nương nhìn chàng ấn viên đá mạnh vào ngón tay đến khi máu từ ngón tay chàng nhuộm đỏ viên đá nhỏ, nhưng không phải thứ màu đỏ sẫm u ám ghê người của máu tươi, mà là sắc đỏ ấm áp và lỗng lẫy. Chiếc nhẫn với viên đá trở nên đẹp lung linh, bản thân chúng toát ra vẻ tinh khiết như nước và đầy đam mê như chất rượu vang.
Hồ Nương nhận ra mình hoàn toàn không thể làm gì hơn là ngồi bất động kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc nhẫn. Nó như cảm giác kỳ lạ về việc bị thôi thúc chiếm hữu một món nữ trang lấp lánh của yêu tinh. Lần đầu tiên, nàng có giả thuyết mình giống yêu tinh hơn là tiên nữ hay hồ ly tinh. Hành động ngốc nghếch đó tiếp tục kéo dài đến tận sau khi Bắc Nhan đeo nhẫn vào ngón tay nàng, nếu không quá lo lắng về tình trạng bản thân, nàng đã nhận ra Thượng Thần đã giữ tay nàng khá lâu ngay cả sau khi đã đeo xong nhẫn.
Bắc Nhan thì thầm một câu thần chú trước khi buông tay nàng ra. Khi đã lấy lại bình tĩnh, Hồ Nương nghe chàng nói :” Đó là máu thượng thần, nàng vẫn là yêu nên cảm thấy nó ngon miệng”
Hơn cả ngon miệng ấy chứ. Nàng thầm nghĩ và không khỏi xấu hổ về bản thân.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!