Xuyên Thành Nam Phụ Giải Cứu Nữ Chính - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Xuyên Thành Nam Phụ Giải Cứu Nữ Chính


Chương 1


{Sủng bảo bối tận trời} là bộ tiểu thuyết thuộc thể loại ngôn tình – cổ trang – huyền huyễn – sư đồ luyến. Theo đó, nam chính vốn là một tên nhóc đầu đường xó chợ tính khí chết giẫm thất thường, lại ranh ma tinh quái, trời sinh ma khí quấn thân dày đặc (là cái thể loại “trời sinh” vỗ bôm bốp bi kịch vào mặt nhân vật ấy), chẳng những không biết yên phận mà còn chạy từ đầu làng đến cuối xóm gây họa khắp nơi. Nữ chính thuộc top ba nhân vật quyền lực nhất thế giới {Sủng bảo bối tận trời} trong một lần vi hành đã túm nam chính lôi về Tuyết Liên Sơn vì sợ nó lớn lên sẽ gây đại họa cho chúng sinh (mặc dù người lãnh đủ thực ra là nữ chính).

Dựa vào kinh nghiệm cày truyện lâu năm, Trương Nghi chắc chắn cái thể loại diễn biến này đa số sẽ là học trò thích sự phụ trước, yêu sự phụ đến thất điên bát đảo, bị sư phụ phũ vì mấy lý do đại loại như “luân thường không cho phép” hay “ta là tiên tử XXX cao cao tại thượng”,… vân vân vũ vũ… sau đó học trò sẽ vì truy sư phụ mà náo thiên hoành địa, hành qua hành lại cỡ trăm chương gì đó, cái đùng phát lòi ra sư phụ từ lâu đã có tình cảm với học trò, cuối cùng hai người happy ending ~

Nói tóm lại, chủ đề mà Trương Nghi muốn nhắc tới ở đây là, quyển {Sủng bảo bối tận trời} khá khác biệt so với mô tuýp quen như cơm ăn hằng ngày trên.

Hắn dám cá một trăm nghìn là bà tác giả cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích ngược đãi nữ chính và cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích nâng nam chính như trứng, hứng nam chính như hoa!

Nói đến đây hẳn mọi người cũng mơ hồ hiểu được lý do vì sao câu chửi đổng đầu tiên trong đời Trương Nghi lại dành cho bộ truyện này rồi chứ?

Nam chính ban đầu rất kính trọng sư phụ mình, nhưng sau khi hắc hóa rồi thì quay ngoắt 360 độ, xem mạng người như cỏ rác, thích thượng cẳng chân thì thượng cẳng chân, muốn hạ cẳng tay thì hạ cẳng tay, hại nữ chính chạy đôn chạy đáo y như gà mái mẹ lo đến sắp bạc đầu, chỉ mong đồ đệ của mình quay về con đường chính đạo.

Tới cuối truyện, hai con người thích vờn nhau ấy tỏ tình cũng đã tỏ tình rồi, lăn giường cũng đã lăn giường rồi, ấy thế mà Trương Nghi vẫn một đầu đầy mờ mịt tự hỏi “nam chính có yêu nữ chính thiệt không đấy?”. Chẳng biết là vì tác giả lực bút không đủ hay vốn dĩ ý định của bà ta chính là quyết tâm bảo vệ hình tượng nam thần ranh mãnh “không cô gái nào đủ khả năng chinh phục” của nam chính khiến team sủng nữ chính như Trương Nghi tức tới suýt hộc máu…

À không, không phải là “suýt”, mà là hắn đã thật sự hộc máu, một búng máu to, bởi bên thế giới của hắn, bệnh sốt xuất huyết đang hoành hành.

Tóm lại, Trương Nghi đã đến nơi đây với một tâm hồn ngây ngơ con gà mơ, bẵng đến khi bị bắt nhốt lồng heo hắn mới thực sự nhận ra mình vậy mà xuyên sách rồi!

Hắn nào có biết, chuỗi tháng ngày kinh khủng nhất trong cuộc đời của mình chỉ vừa mới bắt đầu thôi…

o.O.o

Trương Nghi nặng nề mở mắt, cảm thấy cơ thể nặng trĩu, mông thì ê buốt, bằng chứng cho việc bản thân đã nằm lỳ tại một chỗ trong duy nhất một tư thế rất lâu. Hắn ưỡn ẹo thân mình, nghẻo cổ trái phải, siết chặt bàn tay khởi động gân cốt. Không bị sứt mẻ miếng thịt nào, lục phũ ngũ tạng còn đầy đủ, ngon rồi…

Gượm đã! không phải lúc này nên đặt câu hỏi “Tôi là ai” và “Đây là đâu” sao?

Trương Nghi ngẩn ngơ ngồi dậy, vươn chân định bước xuống giường, chẳng qua lúc xoay thân vô tình đạp trúng một chiếc đầu người đang yên vị ở trên giường hắn. Cái miệng đang ngáp của Trương Nghi cứng đờ lại, phải mất một lúc lâu sau, khi đã xác định cái đầu ấy vẫn còn đang gắn chặt với cơ thể một cách hoàn hảo, hắn mới dám thở phào mô phật liền tù tì vài tiếng.

Nằm gục bên mép giường là một thiếu nữ có mái tóc đen dài hơn thắt lưng, nhưng vì trên đầu có vấn búi tóc được cố định bằng trâm gỗ nên nếu xõa ra chắc chắn phải dài tới đùi là ít.
Nàng ta nhắm chặt mắt, hàng lông mi vừa dày vừa dài thi thoảng rung rung theo từng nhịp thở, gương mặt trái xoăn, cằm nhọn, mặc dù không thể nói là tuyệt sắc giai nhân nhưng tuyệt đối là một cô nương xinh đẹp!

Trương Nghi là lần đầu tiên đối mặt với loại tình huống “có gái xinh nằm gục ngủ ở bên giường” nên có chút lúng túng, hắn ngồi ngây ra như phỗng, hai tay bấu mép chăn cắn môi liên hồi tự hỏi có nên đánh thức người ta dậy hay không…

Có lẽ vì lo hắn sẽ thực sự cắn đứt môi mình, thiếu nữ mắt nhắm mắt mở ngẩng đầu ngồi thẳng dậy, nở nụ cười tựa như làn xuân phong tràn qua mùa đông lạnh lẽo, khiến Trương Nghi xuất hiện nỗi sợ mơ hồ rằng nàng ta sẽ bị gió thổi văng đi mất…

Thiếu nữ vươn cánh tay trắng nõn của mình chạm vào trán Trương Nghi, sau đó tia vui mừng hiện rõ trên gương mặt khả ái.

“Tốt quá, ngươi bớt sốt rồi.”

Sốt? Hắn bị sốt sao?

Trương Nghi theo thói quen muốn luồng tay vào trong nách để kiểm tra thân nhiệt, nhưng chợt nhớ ra mình đang ở trước một thiếu nữ ngây thơ xinh xắn nên đành đỏ mặt chuyển hướng sờ sờ vùng quanh cổ.

Ừm… đúng là có chút nóng…

Thiếu nữ vươn vai, mở mồm ngáp một cái rõ kêu rồi lại tiếp tục cười tươi như nắng mà nói: “Ngươi đã tỉnh, sốt cũng đã hạ, sức khỏe không còn gì đáng ngại, ta hết trách nhiệm rồi, tự chăm sóc mình tốt nhé, ta đi đây” dứt lời, cất bước ly khai. Trương Nghi nghệch mặt, vội vội vàng vàng lật đật trèo xuống giường lon ton chạy theo gót áo người ta. Nàng thò tay gãi mông, thấy hắn lóng nga lóng ngóng phía sau thì khó hiểu lên tiếng:

“Ngươi đi theo ta làm gì?”

“Tôi… tôi… tôi… tôi…” Tôi là ai vậy? Đây là đâu thế? Đừng bỏ tôi lại một mình mà!!!

Nàng ta chớp mắt: “Ngươi bị cà lăm sao?”

Trương Nghi bạt mạng lắc đầu.

“Vậy ngươi muốn theo ta hả?”

Trương Nghi bạt mạng gật đầu.

“Ha, không được đâu.”

Thiếu nữ thẳng thừng từ chối, nheo mắt đầy duyên dáng, đổi lại là một vẻ mặt quýnh đến sắp khóc của Trương Nghi.

“Ta nói, ngươi thật kỳ lạ, ai đời lại muốn đi theo kẻ vừa suýt hại chết mình?”

Đùa gì chứ? Đời này Trương Nghi – nam nhân trời sinh không có tiền đồ sợ nhất chính là bơ vơ ở cái chỗ không thân không thích, không ai nương tựa, nếu phải đối mặt tình cảnh ấy hắn thà chung chạ với người vừa hại chết mình còn hơn… Ơ khoan đã? Hại chết hắn? Ai hại chết hắn cơ?

Nhìn thấy biểu tình đần thối trên gương mặt của Trương Nghi, thiếu nữ đến cầm tách trà cũng cầm hụt, bán tín bán nghi e dè hỏi:

“Ngươi… tên của ngươi là gì nhỉ?”

Hình như…

“Ta không nhớ.”

Thực ra là không biết để nhớ!

Câu trả lời này quá là khiên cưỡng đi. Rõ ràng trong mấy bộ tiểu thuyết xuyên thư hắn cày ngày cày đêm nhân vật chính lúc nào cũng được nguồn năng lực vô hình nào đó chu cấp cho toàn bộ ký ức của thân xác mà họ đang dùng, nào có ai giống như hắn, đến cả “mình” tên gì cũng không biết chứ đừng nói tới xuất thân, tuổi tác, nghề nghiệp!

“Ài, chẳng lẽ là bị sốt đến ngu người rồi?”

Nàng ta đi đi lại lại, dùng tay xới tung mớ tóc đen tuyền dài mượt trên đầu, sau đó ngồi phịch xuống ghế lầm bà lầm bầm trong cuống họng: “Nếu bây giờ cho hắn đi theo nghĩa là mình phải nuôi thêm một miệng ăn nữa, trông hắn có vẻ thư sinh yếu đuối hẳn chả biết đánh đấm gì đâu… nhưng hại hắn bị nhốt lồng heo là mình, hủy hoại thanh danh của hắn là mình, gián tiếp khiến hắn mất trí nhớ cũng là mình, nếu giờ dứt áo ra đi phủi bỏ trách nhiệm thì thất đức quá… khoan khoan, mình cũng đã cứu hắn một mạng rồi còn đâu? Ân nghĩa gì cũng đã giải quyết triệt để hết rồi chứ?”

Trong căn phòng bé xíu chỉ có độc hai người này, toàn bộ những gì nàng ta lí nhí nói đều lọt hết vào tai Trương Nghi, nhưng hắn cảm thấy không cần bận tâm, bởi hiện giờ hắn đang đăm chiêu về một vấn đề khác.

Bắc thang lên hỏi ông trời, cớ sao lại để xuyên vào sách đây?

Trương Nghi đối với bộ tiểu thuyết {Sủng bảo bối tận trời} quả thật có chút nóng giận, nhưng suy cho cùng cũng chẳng phải chấp niệm gì quá lớn, nếu muốn hắn sửa lại tình tiết sao cho hợp ý mình hắn càng không biết nên sửa cái gì và phải bắt đầu từ đâu. Dĩ vãng đọc truyện thấy nam chính/nữ chính xuyên sách (đa số là mấy phần tử thông minh/nguy hiểm ngầm) đối mặt hết khó khăn oái oăm này đến khó khăn oái ăm khác, bản thân liền sướng rơn người ôm bụng cười ngặt nghẽo, đôi khi còn hứng chí bừng bừng mạnh tay comment “nữa đi nữa đi”, nhưng các người bảo hắn phải đích thân trải nghiệm mấy thứ kinh dị kiểu như múa kiếm đạp mây tiêu diệt boss thì xin lỗi, hắn thà cắn đứt lưỡi mình xuống suối vàng đoàn tụ với ông bà hưởng nhan khói cho xong! Nói không chừng bên thế giới hiện đại đã có người thắp hương cho hắn rồi đây kìa!

Thiếu nữ nọ nuốt xong giọi trà cuối cùng trong tách mới ngẩng đầu sâu xa nhìn Trương Nghi, nàng gõ gõ ngón tay lên bàn, thở dài nói:

“Có lẽ ngươi không còn nhớ nữa, nhưng ta và ngươi đều đến từ làng Ngũ Độ.”

Trương Nghi lặng lẽ gật gật đầu, địa danh này đích xác là quê hương của rất nhiều nhân vật trong {Sủng bảo bối tận trời}.

“Ngươi tên là Cố Tự Sinh, năm nay hai mươi hai tuổi, làm nghề đóng quan tài giống cha, nhà ở cuối con phố thứ hai từ trái rẽ vào.”

Á à…

Trương Nghi lầm rồi!

Căn bản hắn không cần cái sức mạnh vô hình truyền đạt tự động tất cả ký ức của chủ thể, bởi lẽ ngay cạnh bên hắn đang sờ sờ vật thể sống có dư khả năng làm điều ấy!
Chẳng qua, cái tên “Cố Tự Sinh” này nhớ tới nhớ lui Trương Nghi cũng không làm sao nhớ ra gã rốt cuộc xuất hiện ở tình tiết nào trong {Sủng bảo bối tận trời}, xem ra chỉ là nhân vật quần chúng qua đường đến cả tên cũng chưa từng được nhắc!

Đây rõ ràng là một tin vui thông báo cuộc đời phía trước của hắn có thể bình bình đạm đạm mà trải qua rồi!

Lờ đi biểu tình hớn hở trên mặt Trương Nghi, thiếu nữ tiếp tục nghĩa vụ của một cái máy đọc tin tức:

“Ta từ nhỏ tới lớn đều sống nhờ vào ăn trộm vặt. Lần đó chỉ vừa mới chôm được vài miếng ngọc bội cẩm thạch đã bị gia chủ phát hiện, liền phái người đuổi theo, trên đường chạy trốn đụng ngay nhà của ngươi nên rẽ vào, thấy ngươi ngủ say như chết ta đành chui vào chăn, giấu số ngọc bội dưới gối rồi nằm xuống nhắm mắt. Cứ nghĩ gã gia chủ đó sẽ lờ đi khi thấy “vợ chồng nhà người ta đang say giấc”, ai dè hắn thật sự là kẻ không chút ý tứ, hùng hùng hổ hổ đạp cửa xông vào, thậm chí còn hô hoán bà con hàng xóm kéo đến xem. Trai chưa vợ gái chưa chồng cởi đồ nằm chung một chỗ, dĩ nhiên sau đó liền bị bắt nhốt lồng heo, bất quá là do ta hại ngươi, dân làng vốn ghét ta, nhân cơ hội này muốn tống cổ ta đi, ngươi chỉ tình cờ vạ lây mà thôi.”
Thiếu nữ nhún vai, còn bổ sung thêm một câu: “Thế nên ta mới cứu ngươi đấy.”

“…”

Nghĩa là, nếu không phải vì tội nghiệt nàng ta gây ra cho hắn quá nặng, nàng ta thật sự sẽ áp dụng chính sách “sống chết mặc bây”?

Trương Nghi miễn bình luận về vấn đề này.

Thiếu nữ đối mặt với hắn, nghiêm túc hỏi:

“Bây giờ ngươi vẫn muốn đi theo ta à?”

Trương Nghi không do dự lập tức gật đầu.

Mà cái gật đầu này, chỉ đơn giản là gật vì lợi ích trước mắt không muốn bản thân bị bỏ lại một mình mà thôi.

Cô nương xinh đẹp đường hoàng ngồi ngược sáng, khóe miệng cong lên thành nụ cười khả ái xán lạn tựa như mặt trời rực rỡ, tréo nghoe hoàn toàn so với đôi mắt xếch cao sang cực kỳ không đáng tin của khổ chủ. Nàng nhẹ nhàng cất giọng nói: “Này là ngươi tự quyết định, sau này sống chết ra sao cũng đừng hòng oán thán ta!”

Trương Nghi tủm tỉm đối lại… nhưng trong lòng thì thầm nuốt khan một cái.

Tình tiết này… diễn biến hơi vội vàng rồi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN