Cổ Vu.
Châm thứ ba nghịch thiên.
Chương năm: Châm thứ ba nghịch thiên.
Chương năm: Châm thứ ba nghịch thiên.
Vứt lọ thuốc cuối cùng sang một bên sau khi đã dốc cạn đến đáy. Lão Lý đưa vạt áo lên chùi khóe miệng. Hai mắt lão nhìn chằm chằm vào đứa bé, vẻ đăm chiêu. Từ sâu trong ánh mắt hiện lên sự phân vân khó xử.
“Châm cuối cùng, liệu ta có thể phát ra? Trước giờ ta chưa từng làm được, như thế thật là quá mạo hiểm. Nếu thành công thì không sao, nhưng một khi thất bại… Hai châm trước lãng phí không nói, tính mạng của đứa nhỏ chưa chắc còn giữ nổi. Rốt cuộc ta có nên thử?”
“Làm, sinh mệnh của đứa nhỏ đã trôi đi nhiều quá rồi, nếu không làm thì hắn cũng không thể sống quá mười năm nữa, như vậy công sức từ ban đầu sẽ đổ xuống sông xuống biển hết?”
Được nửa tuần trà, ánh mắt lão Lý trở nên quyết liệt. Lão kiên nghị đứng dậy, từ hư không lấy ra một cuộn da dê cũ kĩ. Tứ quỷ cũng được lão thu lại vào trong chiếc chuông bạc.
Tấm da dê này không rõ đã trải qua bao nhiêu năm tháng. Các cạnh của nó cũ nát rách bươm, nếu có vứt ra giữa đường chắc hẳn cũng không ai thèm nhặt. Mặt trong tấm da dê ghi chép nhiều kí tự nhỏ kì quặc xếp thành nhiều hàng đều nhau, có lẽ là một loại ngôn ngữ cổ nào đó.
Lão Lý nhìn chằm chằm vào cuộn da dê cũ, miệng lẩm bẩm một thứ âm điệu kì dị không phải nhạc cũng không phải ngữ. Miệng vừa đọc, bàn tay lão vừa vung lên bắt chỉ điểm vào trán. Hai mắt lão Lý trợn tròn, phảng phất như đang cố hết sức lôi kéo cái gì đấy.
Bàn tay lão càng lúc càng run rẩy, từ đỉnh đầu chui ra một đoàn linh quang(1) mờ ảo. Đoàn linh quang càng lúc càng nhiều dần, sau đó mơ hồ tụ lại thành hình dáng của chính lão Lý.
Lúc đoàn linh quang vừa định thành hình, hai mắt lão liền trở nên trống rỗng, bàn tay giữ nguyên tư thế điểm vào giữa trán, miệng cũng ngưng phát ra âm thanh. Bằng cách nào đó lão đã bức ra được linh hồn của mình. Là linh hồn chứ không phải nguyên thần.
Tấm da dê cũ kĩ run lên một chập, linh hồn lão Lý cũng từ từ mở mắt. Bàn tay của linh hồn vươn ra tóm lấy tấm da dê, miệng khẽ may động như đang nói gì đó.
Lão đưa bàn tay ra phía trước, miệng không ngừng lẩm nhẩm, từ từ không gian trước mặt lão tụ thành một quầng sáng nhỏ, tỏa ra hấp lực, cắn nuốt linh quang từ chính bản thân lão.
Linh quang từ linh hồn lão Lý đã mờ đi trông thấy mà quầng sáng vẫn chưa có vẻ muốn dừng lại. Linh hồn lão hai mắt trở nên mờ nhạt, đôi chân thì đã dần dần biến mất.
“Ta có nên ngừng lại? Nếu cứ để đốm sáng này hút nữa thì chỉ thêm vài phút thôi là linh hồn của ta cũng coi như xong. Thù giết vợ con còn chưa trả? Đứa bé này vốn không thân thích với ta, ta mạo hiểm tính mạng vì nó như thế này liệu có đáng không?”
“Không, tại sao ta lại có ý nghĩ như vậy? Nó cũng giống như Vũ nhi vậy, một sinh linh bé bỏng tội nghiệp. Ta đã phải trơ mặt nhìn Vũ nhi chết, hiện tại lại trơ mắt nhìn nó chết ư? Như vậy cả đời này nó sẽ là tâm ma của ta, có tâm ma tu luyện không thể đột phá, vậy thì còn nói gì chuyện báo thù nữa? Hơn nữa trước khi làm chuyện này không phải ta đã quyết định rồi ư? Tại sao đến giờ lại nảy tâm hối hận? Lý Nguyên ơi là Lý Nguyên, nếu nàng ở đây hẳn cũng sẽ không trách ta, vậy tại sao ta lại phải tự trách mình đây? Tiếp tục!”
Không biết là đọc được suy nghĩ của lão Lý, hay là đã cắn nuốt đủ. Lực hút từ quầng sáng dần chậm lại, càng lúc càng sáng hơn, hình dáng cũng bắt đầu thay đổi theo suy nghĩ của lão, từ hình cầu biến thành hình dẹt, sau đó trở nên thon dài ở hai đầu, hơn nữa càng lúc càng mảnh, cuối cùng thì biến thành một cây châm ánh sáng nhỏ cỡ sợi tóc.
Hóa hồn thành châm… Điều này chỉ có bốn chữ có thể miêu tả: không thể tưởng tượng.
“Tốt, thành công rồi, tốt tốt tốt…”
Hồn châm cô đọng từ linh hồn của lão Lý ngày càng rõ hơn. Linh hồn của lão từ phần hông đến chân cũng hoàn toàn biến mất nhưng khuôn mặt lão vẫn bình tĩnh dường như không để ý đến. Trong tâm trí của lão Lý lúc này chỉ có duy nhất một châm kia và đứa bé là tồn tại, mọi sự vật khác đều tựa như không tồn tại. Một giây phút này, bao nhiêu hận thù, luyến ái, tâm sự, tham vọng, tất cả đều bị bỏ qua một bên.
Hồn châm trên không trung từ từ bay đến gần đứa bé, chính giữa vị trí của trái tim.
Châm thứ ba, nghịch thiên hồi mệnh.
Một châm này cả đời lão Lý chưa bao giờ có thể sử ra. Hôm nay vì liều mạng mà may mắn thành công ngưng tụ. Có điều ngưng châm là một chuyện, sử châm thành công hay không lại là chuyện khác.
Hồn châm đâm vào vùng ngực đứa bé, từ từ tiến về phía trái tim, một nửa đã ngập vào ngực, một nửa vẫn còn ở phía ngoài.
Siinh mệnh lực xung quanh lão Lý điên cuồng hội tụ. Dùng hồn tụ châm, dùng châm làm cái giá lớn thi triển bí pháp kết nối thân thể đứa bé với một vùng đất trời này, cắn nuốt sinh mệnh lực của xung quanh. Bí pháp kinh thiên này cực kì mạo hiểm. Cũng may xung quanh đây là rừng rậm, sinh mệnh lực dồi dào, cũng giúp đỡ rất lớn để ngưng tụ một châm này. Nếu là ở khu vực khác, có cho lão Lý mười cái mạng lão cũng không dám thử. Không phải vì sợ chết, mà là có ngưng tụ được hồn châm cũng sẽ không có đủ sinh mệnh lực.
Sinh mệnh lực như dòng sông lớn ùa vào cơ thể đứa bé, sắc mặt nó cũng từ trắng bệch dần trở nên hồng hào nhưng lạ thay, sinh mệnh lực nhiều như vậy, chảy vào thân đứa bé cũng đã đến mười phút mà tuyệt nhiên không có dấu hiệu dừng lại. Lão Lý thấy vậy liền phát hoảng, hai mắt trợn lên.
“Nguy rồi, chuyện gì vậy?”
Sắc mặt ba người Âu Dũng ở phía ngoài căn nhà tranh chợt trầm xuống, dù cách xa vài tầng trận pháp nhưng họ vẫn có thể cảm giác được sinh mệnh lực từ bốn phương tám hướng đang tràn về phương hướng đó. Thậm chí dòng suối gần ngôi nhà lão đã khô cạn, cây cối thực vật chỉ trong khoảnh khắc đã lụi tàn, bụp một tiếng hóa thành tro bụi. Chim chóc, động vật trào ra từ rừng thi nhau chạy trốn. Lực cắn nuốt thậm chí còn tràn theo phương hướng ba người bọn hắn đang đứng mà tới.
“Ta đã nói mà ngươi không nghe, chắc chắn lão Lý này làm trò quỷ, ở đây gần bản(1) của chúng ta như vậy, nếu để nó tiến tới thì sẽ bao nhiêu người phải chết đây?”
Trung niên đầu trọc giận dữ gầm lên một tiếng, bàn tay vung lên phía trước tạo ra một vầng sáng màu xanh lục ngăn chặn sự cắn nuốt của sinh mệnh lực.
Nam tử tên Giao cũng không đáp lại, sắc mặt ngưng trọng nhìn thẳng về phía trước.
“Giàng đang bế quan đột phá, tình hình này chỉ có chúng ta có thể chống đỡ. Dũng, đánh trống báo hiệu cho mọi người rời xa khỏi khu vực này, ba người chúng ta cố gắng chống đỡ một canh giờ để tất cả rời đi.”
Âu Dũng nghe vậy sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, từ một túi vải bên hông lấy ra một chiếc trống đồng.
Trống đồng cổ xưa to cỡ hai người ôm, hình dáng cân đối hài hòa, mặt trên khắc đủ loại hoa văn phong phú chi tiết, sống động như thật. Chính giữa có hình một ngôi sao mười hai cánh, họa tiết lông công đã biến thể xen giữa các cánh sao, bao phía ngoài là đủ loại hoa văn hình răng cưa. Cuối cùng ở xa phía nữa, vòng ngoài cùng, có khắc bốn con chim, phân biệt bốn phương hướng Đông, Nam, Tây, Bắc.
Trống đồng vừa ra, bàn tay Âu Dũng cũng cầm theo một cây dùi sắt, dùng hết sức đánh mạnh.
“Đùng đùng đùng,
Đùng đùng đùng”
Tiếng trống đồng như sấm rền mang theo một qui luật riêng vang lên, nó có ý nghĩ như thế nào thì chỉ người bộ lạc Tản Viên mới hiểu. Chỉ biết toàn bộ tộc nhân trong vòng năm mươi dặm, bất kể là đang làm gì, khi nghe được tiếng trống đều lập tức biến sắc, vội vã kéo nhau hướng về phía tây mà bỏ chạy.
(1)Linh quang: đoàn ánh sáng có linh.
(3)Bản: Bản làng, giống như thôn xóm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!