Cổ Vu. - "Sơn."
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Cổ Vu.


"Sơn."



“Hầu…”

Bất chợt một tiếng hú dài vang lên giữa những đám mây, phảng phất lại như một tiếng thở dài rền rĩ. Trên trời, giữa muôn trùng mây đen, mơ hồ có thể thấy bóng hình một người khổng lồ mờ ảo xuất hiện.

Người khổng lồ này thân cao đến cả ngàn trượng, bễ nghễ cả trời xanh. Hai con mắt như hai hố đen mênh mông sâu thẳm, giống như cả tinh không được gói gọn bên trong, lại như có ngàn vạn sấm sét đang đan xẹt. Khuôn mặt hắn góc cạnh mà trang nghiêm như một bức tượng ngàn đời bất hủ. Tóc dài sau gáy phảng phất giống cuồng phong loạn vũ đâm thẳng lên trời cao. Cằm bao phủ bởi một lớp râu dài màu đen tuyền tùy ý tung bay.

Nhưng điều ngạc nhiên nhất, nửa thân trên của hắn là người, nửa thân dưới lại là một ngọn núi cao chọc trời, cực kì khổng lồ. Mà ngọn núi này Lạc Vũ vừa nhìn đã nhận ra, chính là… núi Tản Viên.

Hai tay người khổng lồ bị từng sợi xiềng xích khổng lồ từ hư không buộc chặt, phảng phất như e sợ sức mạnh của hắn. Hắn chính là “Sơn”, Vu Sơn thần thoại, Tổ Vu đồ đằng của bộ lạc Tản Viên. Cũng là một trong những Tổ Vu mạnh nhất của Bách Việt bộ tộc.

“Sơn” chậm rãi vươn vai như vừa thức dậy từ một giấc ngủ dài, hắn từ từ vươn bàn tay phải ra phía trước. Bàn tay đi tới đâu, mây đen che phủ bầu trời tức thì bị xua tan tới đó. Làm ánh nắng mặt trời một lần nữa có thể chiếu rọi xuống mặt đất.

Phía dưới, Vu Giàng từ lúc nhìn thấy bóng người khổng lồ này thì cả người run lên bần bật như xúc động khó có thể kiềm chế. Ông từ từ đứng dậy, ba nén hương nghi ngút cháy trong tay, dựng thẳng tắp lên trời, mở miệng khàn giọng hô lớn:

“Sơn…”

Dưới chân tế đàn, gần như toàn bộ tộc nhân bộ tộc Tản Viên, những người nhận biết được người khổng lồ này đều như Vu Giàng, trở nên vô cùng kích động, ánh mắt ai đầy đều tràn đầy vẻ cuồng nhiệt và thành kính. Họ quỳ xuống bái lạy, đồng thanh mở miệng hô lớn.

“Sơn!”

“Sơn!”

“Sơn!”

Trên trời cao, “Sơn” dường như nghe được âm thanh này nên từ từ cúi đầu xuống, cặp mắt sâu thẳm xuyên phá lớp lớp không gian chiếu thẳng xuống mặt đất quan sát đám người quỳ lạy phía dưới, cả người hắn lặng đi như đang hồi tưởng lại những ký ức xa xưa.

Không biết đã bao lâu, “Sơn” bất chợt mở miệng, âm thanh như sấm rền mạnh mẽ, thế nhưng tuyệt nhiên không gây ra bất kì cảm giác khó chịu nào cho người nghe. Thậm chí nó còn đem lại cảm giác an toàn bảo vệ, phảng phất như bậc trưởng bối uy nghiêm mà gần gũi.

“Tộc!”

Một chữ này mang theo khí tức thê lương mà khổ lão, giống như đã trải qua muôn ngàn thời không mà tồn tại ở dưới vòm trời này. Nó như một tiếng trống rung chuyển trời đất, truyền thẳng vào tai mỗi người của bộ lạc Tản Viên.

Tiếp đó, “Sơn” lại một lần nữa nâng lên bàn tay phải đang bị xiềng xích của mình, ngón trỏ vươn ra chỉ thẳng xuống mặt đất, trầm trầm nói:

“Ban… Tổ Huyết. Tạo… Văn… muôn đời…!”

Lời nói vừa dứt, trời đất trở nên cuồng loạn, từ ngón trỏ của hắn một giọt máu tươi bất ngờ được phun ra, giống như một viên thiên thạch bằng máu ngùn ngụt cháy, lao thẳng xuống Tản Viên bộ lạc. Giọt máu tươi này cũng không phải màu đỏ thắm, mà là sắc đen hơi vàng, phát sáng lấp lánh, phảng phất như một khối thiên địa kì bảo. Giọt máu đi đến đâu, không gian nơi đó như bị rạch phá, gợn từng đợt sóng tại không trung. Tựa như nó đang rạch phá bầu trời mà đi xuống, vẽ ra một đường thẳng ám kim hùng vĩ.

“Xin Tổ Huyết!”

Vu Giàng trông thấy cảnh này thì hét lớn lên một tiếng. Chiếc trống đồng ban nãy lại hiện ra nơi tay. Ông cầm nó đưa lên trời, mặt trống hướng thẳng nơi huyết tinh đang rơi xuống.

“Thùng…”

Giọt máu tươi dần thu nhỏ lại, va vào mặt trống tạo nên một tiếng vang trầm đục cực kì lớn, lại nghe giống như tiếng dùi đánh vào mặt trống. Từng tia máu loang lổ thấm vào các đường nét điêu khắc trên đó tạo thành một bức tranh máu tươi quỷ dị. Bức họa này, không ngờ lại là hình ảnh của một con chim kì lạ.

Vu Giàng cẩn thận trịnh trọng đặt trống đồng lên mặt đất, sau đó lại một lần nữa quỳ xuống, cung kính hướng về phía người khổng lồ trên không trung vái ba lạy. Không chỉ có ông, mà tất cả mọi người trong bộ lạc Tản Viên đều làm như vậy.

“Tạ tổ tiên đã ban cho Tổ Huyết. cung tiễn người đi!

“Tạ tổ tiên đã ban cho Tổ Huyết. cung tiễn người đi!

“Cung tiễn người đi….”

Ngàn người lại đồng thanh nói, âm thanh hào hùng tràn vào tai Lạc Vũ. Hai mắt hắn lúc này cuồng nhiệt nhìn lên bầu trời như đang cố gắng thu hết tất cả hình ảnh nơi đây vào mắt. Đó chính là “Sơn”, Tổ Vu hùng mạnh mà hắn vẫn luôn hâm mộ. Vị Tổ Vu chỉ tồn tại trong truyền thuyết và những câu chuyện cổ của các già làng. Hôm nay, tại chính nơi này, hắn đã được nhìn thấy tận mắt, bảo hắn làm sao không hân hoan cuồng nhiệt.

Phía trên cao, “Sơn” vẫn dõi theo theo đám người bên dưới, không biết đã bao lâu, hắn như thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn lên trời cao sau đó dần trở nên mơ hồ rồi biến mất.

Đợi đến khi thân ảnh của “Sơn” hoàn toàn khuất dạng. Thật lâu sau Vu Giàng mới từ từ đứng lên. Ông nhìn qua tộc trưởng, nghiêm giọng nói:

“Mau cho đám nhỏ xếp hàng lên tế đàn, chuẩn bị khai mở linh văn đồ đằng.”

“Dạ”

Tộc trưởng ứng thanh một tiếng bước lên chém rơi đầu con yêu thú thư tư. Máu tươi từ cổ nó xối xả phụt lên cao, tràn vào chân tế đàn, phủ lên những chữ Vu cổ xưa thần bí được khắc lên đó, làm chúng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

…………

Theo sau dưới sự sắp xếp, đám trẻ Lạc Vũ từng đứa từng đứa một được gọi ra, xếp hàng ngay ngắn trật tự dưới chân tế đàn chờ đợi đến lượt mình.

Lạc Vũ lúc này nhịn không được lo lắng, bàn tay khẽ xiết chặt lại thành nắm đấm, trên trán đã thấy lấm tấm từng giọt mồ hôi. Hắn nhìn thoáng qua mặt trống phủ đầy máu bên cạnh Vu Giàng, trái tim hắn bất chợt trở nên dồn dập.

Dùng máu của Tổ khai mở đồ đằng. Nghi thức này mỗi đứa trẻ của Bách Việt khi đến tuổi đều phải trải qua. Thế nhưng nhận được linh văn đồ đằng ra sao lại đều là vận mệnh của mỗi người. Máu của Tổ có linh tính, sẽ lựa chọn linh văn đồ đằng mà nó cảm thấy thích hợp nhất với chủ nhân. Linh văn đồ đằng hợp cách sẽ được công nhận là Vu.

Thế nào là hợp cách?

Tức là linh văn đồ đằng có thể dùng để chiến đấu, hoặc phụ trợ chiến đấu, hoặc chữa thương, hoặc kích phát sức mạnh cơ thể của người đó, câu thông linh hồn giữa người nhận được đồ đằng với thiên nhiên, nhờ đó mà có thể sử dụng sức mạnh. Vì Việt Vu là chủng tộc thân cận với thiên nhiên nên đồ đằng tiêu biểu được hoan nghênh nhất thường là đồ đằng có hình núi non, cây cỏ, các loại yếu tố thiên nhiên. Tiếp đó là đồ đằng các loại linh thú, phi cầm. Kém nhất là đồ đằng các loại vũ khí, thậm chí là công cụ.

Đồ đằng càng tốt, đại biểu cho tiềm năng càng lớn, sức mạnh càng cao, tương lai phát triển cũng dễ dàng hơn. Như linh văn đồ đằng của Biện La là rắn, cũng thuộc loại mạnh mẽ trong đám đồ đằng. Đồ đằng của a ba Âu Dũng hắn là gấu đen, của tộc trưởng nghe nói là giao long, của vũ trưởng cũng là rắn. Còn của Vu Giàng….

Lạc Vũ thắc mắc không biết linh văn đồ đằng của Vu Giàng là gì? Người mạnh mẽ đến như vậy, chắc hẳn phải là đồ đằng có liên quan đến thiên nhiên rồi.

“Nếu ta không nhận được đồ đằng tốt thì phải làm sao đây? Nếu vậy… nếu vậy ta phải làm sao? Bản thân ta linh hồn đã thiếu sót, không phù hợp tu luyện các vu pháp của Vu. Nếu linh văn đồ đằng cũng thuộc loại kém cỏi nữa… vậy…”

“A Vũ, làm sao vậy? Ngươi mặt mày tím tái, mồ hôi đổ đầy khắp người? Có phải bị làm sao không?

Ngay lúc Lạc Vũ đang suy nghĩ đến thất thần. Bất chợt bờ vai hắn bị một bàn tay thô to vỗ nhẹ, cùng lúc là giọng nói quen thuộc vang lên.

“A Hùng, ta không sao. Chỉ là nghĩ tới việc khai mở đồ đằng nên hơi có chút lo lắng thôi.”

Lạc Vũ nhìn qua tên to xác Âu Hùng phía sau lưng, yếu ớt cười nói.

“Haha, ta cũng vậy, đang hồi hộp gần chết luôn. Ngươi biết không, vừa nãy khi Tổ giáng xuống, nói ngươi không tin chứ ta chút nữa là tè cả ra quần đó. May mà Âu Hùng ta đây cũng thuộc dạng dũng cảm, trời đất sụp đổ không e sợ, e hèm… cái bản mặt nghi ngờ đó của ngươi là có ý gì vậy?… Thôi được thôi được, ta công nhận là hơi nói khoác một chút.”

Âu Hùng gật đầu, bỗng cúi sát bên Lạc Vũ, thì thầm vào tai hắn. Mà xem nét mặt đang hây hây đỏ của tên này, có vẻ mười phần thì cũng chín phần là thật.

Lạc Vũ che miệng cười trộm, tâm trạng lo lắng bồn chồn cũng giảm bớt đi nhiều.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN