Cổ Vu. - Một khúc Tế Vu.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Cổ Vu.


Một khúc Tế Vu.



Chương 16: Một khúc Tế Vu.

Lạc Vũ tiếp tục đưa mắt quan sát khung cảnh xung quanh. Hắn thấy được a ba Âu Dũng, a ba đang đứng gần tế đàn cạnh ba con yêu thú, bên hắn còn có thêm hai người nữa. Một người đàn ông trung niên gương mặt góc cạnh, một vị đầu trọc tướng mạo hung dữ. Phân biệt là Tộc Trưởng và Vũ Trưởng của bộ lạc Tản Viên. Trong ký ức của Lạc Vũ, nhận biết về hai người này quả thực không nhiều, cộng thêm giờ phút này a ba có vẻ đang bận chuyện nên hắn cũng quyết định không đi qua đó.

“Coong…”

Đang lúc Lạc Vũ mải đánh giá a Hùng, một tiếng động giống như tiếng sấm rền vang lên khiến hắn giật mình một cái. Không chỉ có hắn, mà toàn bộ tộc nhân trong bộ lạc bất kể là đang làm gì đều dừng lại, không có thêm một tiếng động phát ra. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng động.

Chỉ thấy ở vùng không gian phía trên tế đàn, một màn sương trắng đột nhiên lan tỏa sau đó dần dần tản đi. Theo sau đó là một bóng người từ trong màn sương chầm chậm bước ra.

Người này là một ông lão râu tóc bạc trắng, trên mặt hằn đầy những nếp nhăn, từ má trái qua má phải còn có một vết sẹo rạch ngang vắt qua sống mũi. Đôi mắt ông lão trắng đục nhưng sáng quắc, giống như hai mặt trăng bàng bạc lấp lánh. Bên trong bao hàm một ý vị tang thương nhưng lại vô cùng thâm thúy cơ trí. Lão chính là Vu Giàng của bộ lạc Tản Viên.

Vu Giàng hôm nay mặc một bộ quần áo vải màu đen tuyền đặc biệt, đầu quấn khăn xếp cũng màu đen. Hai tay phân biệt cầm một chiếc dùi bằng vàng đúc và một chiếc trống đồng tinh xảo. Âm thanh mà mọi người vừa nghe thấy rõ ràng là từ chiếc trồng đồng trong tay lão phát ra.

Trống đồng kia mười phần cổ xưa, mặc dù tạo hình tinh xảo nhưng cũng khó che được từng vết han rỉ khắp trên thân trống. Mặt trống có nhiều hoạ tiết con người và muông thú được điêu khắc sinh động như thật. Phảng phất như chúng đều có sinh mạng và đang sống trong chính mặt trống đồng.

Từ thân chiếc trống nhỏ tản phát một loại khí tức và lực lượng kì lạ. Không tôn nghiêm, không bá đạo, cũng không phải là huyết tinh tàn ác gì đó. Nếu có thể dùng một từ ngữ chính xác nhất để miêu tả thứ khí tức này thì có lẽ chỉ có một từ:

Bao dung!

Đúng vậy, là bao dung! Giống như lòng mẹ! Ấm áp, yên bình!

Trong mắt Lạc Vũ, chiếc trống đồng nhỏ bé kia dường như đã hóa thân thành đất mẹ. Nuôi dưỡng bao bọc và che chở hàng vạn sinh linh. Nó làm cho người ta có cảm giác an toàn mà ấm áp, bình lặng mà nhẹ nhàng chân thật.

“Phùng Nguyên diệt(1) lại Đông Sơn hưng, ngàn năm tuế nguyệt chẳng đáng màng.

Lấy máu đỏ nhuộm đen đại địa, để Việt Vu thệ với trời xanh.

Trống đồng cất lên, tiếng vang vọng đi ba nghìn dặm.

Người Vu thét dài, mang theo tới phong vân gầm rú.

Máu tươi tô mắt, lửa đỏ luyện tâm, ba tiếng hét vang, đạp thiên mà tới.

Vạn năm thương hải, đảo mắt trôi như nước Cửu Long.

Bao buổi nương dâu, cũng chỉ như gió đông lại thổi.

Hỡi ôi! Năm năm tháng tháng, hưng hưng diệt diệt.

Chỉ mong sao kiếp này có tới vĩnh sinh.”

“Coong…”

Từ miệng Vu Giàng, một khúc ca kì dị được ngân lên. Nó giống như một bài tế tự thần linh thời cổ, lại giống như một đoạn dân tộc lịch sử bi ca, cứ thể lặng lẽ vang lên giữa không trung bộ lạc, len lỏi vào tâm trí của mỗi người. Lời ca ấy như hóa thân thành dòng chảy thời gian, khiến những người xung quanh như được bước đi trong những năm tháng sơ khai. Tận mắt nhìn thấy được Vu Việt đào núi đắp sông, tận mắt thấy được hoàng triều hưng suy toái diệt.

Chẳng biết từ lúc nào, Lạc Vũ chợt phát hiện hai mắt mình đã đẫm lệ. Đưa bàn tay gạt đi nước mắt, hắn kinh hãi nhận ra ra không chỉ có hắn, mà cả Âu Hùng, Vu Giàng, a ba, và tất cả tộc nhân xung quanh đều như vậy.

Thời gian như bị tiếng ca của Vu Giàng làm đọng lại, thật không biết bao lâu sâu, tiếng ca trở nên nhỏ dần rồi kết thúc. Vu Giàng vươn tay thu lại chiếc trống đồng, hướng xuống phía dưới khàn khàn thốt lên hai từ:

“Tế trống”.

“Tuân lệnh Vu Giàng!”

Dưới tế đàn, vị tộc trưởng bộ lạc Tản Viên hét lớn đáp lời. Bên cạnh ông là Âu Dũng và vị Vũ Trưởng cũng đồng thanh ứng tiếng. Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt cầm vũ khí tiến lên phía trước ba bước, vừa vặn mặt đối mặt với ba con yêu thú, loan đao trong tay sáng quắc hướng thẳng xuống cổ ba con yêu thú chém xuống.

“Phập…”

Ánh đao lóe lên, ba cái đầu yêu thú đồng loạt rơi rụng, thân hình bọn chúng điên cuồng dãy đụa, máu tươi ồ ạt chảy ra nhuộm đỏ cả vùng đất xung quanh tế đàn.

Lạc Vũ chỉ cảm thấy lồng ngực siết chặt, một cảm giác trang trọng thê lương dâng lên. Một vài đứa trẻ xung quanh hắn lại không có định lực như vậy, mặt mũi tím tái cố gắng kiềm chế thứ chất lỏng đang trào dâng trong cổ họng. Khác với hắn, có những đứa là lần đầu nhìn thấy máu tươi. Lần đầu tiên cảm nhận sự chết chóc, đây quả thực là một trải nghiệm nặng nề với chúng, cũng là một cột mốc nhắc nhở bọn hắn rằng trưởng thành không hề đơn giản như bọn hắn vẫn thường nghĩ.

Nó, có thể là một con đường trải đầy máu tanh ghê rợn.

Trên cao, Vu Giàng thấy tình cảnh như vậy khẽ gật đầu, ánh mắt thậm chí còn có chút hài lòng khi đảo qua Lạc Vũ, Âu Hùng và một vài đứa nhỏ mà thần sắc không bị ảnh hưởng. Ông khẽ phất tay áo, cả người từ từ hạ xuống đỉnh tế đàn.

“Châm hương !”

Vu Giàng nghiêm giọng nói. Lập tức phía dưới, tộc trưởng không biết từ đâu đã lấy ra ba cây hương to bằng cánh tay người lớn vội vàng mang lên, cung kính đưa cho ông.

“Xèo…”

Vu Giàng ngón tay khẽ điểm ba lần, ba nén hương theo đó bùng cháy. Tay ông cầm chặt hương, hai đầu gối quỳ xuống tế đàn, tiếp đó hướng lên trời cao mà lạy.

“Tộc nhân Vu tộc La Ô, Vu Giàng bộ lạc Tản Viên, nay dưới chân núi Ba Vì mượn máu tươi tế trống, đánh lên một khúc Tế Vu. Một lòng thành kính kính mong tổ tiên có thể giáng lâm, ban cho con cháu đời sau của tộc ta linh văn đồ đằng suốt đời, nối tiếp dòng máu Vu Việt cao quý linh thiêng.”

Vu Giàng đôi mắt trắng đục nhắm nghiền, bộ dáng cực kì nghiêm nghị trang trọng cúi đầu lạy chín lạy, sau đó ngửa mặt lên trời khàn khàn nói.

Lời ông vừa dứt, phía dưới ba người tộc trưởng cũng theo đó quỳ xuống hô theo. Không chỉ như vậy, tất cả các tộc nhân còn lại, kể cả đám nhỏ Lạc Vũ, tất cả cũng đều mở miệng tiếp lời, đồng thanh như một.

“Mong tổ tiên có thể giáng lâm, ban cho con cháu đời sau linh văn đồ đằng suốt đời.”

“Mong tổ tiên có thể giáng lâm, ban cho con cháu đời sau linh văn đồ đằng suốt đời.”

“Mong tổ tiên có thể giáng lâm, ban cho con cháu đời sau linh văn đồ đằng suốt đời.”

“Tùng… tùng… tùng…”

Mấy chục chiếc trống đồng cùng vang.

Cả ngàn người đồng thanh nói, tràng cảnh hào hùng làm trái tim Lạc Vũ nhảy trong lồng ngực. Thanh âm trống vang dội như tiếng sấm rền làm máu huyết con người ta như sôi trào. Khói hương nghi ngút bốc lên, cuộn lại trên không trung thành từng cụm. Lời ca vang dội, cùng tiếng trống trầm thấp như vang xa đến tận tầng trời.

“Ù… ù… ù…”

Cùng lúc này, trên trời cao, mây đen cũng đột nhiên ùa tới.

Mây khói càng lúc càng dày, dường như vươn tay ra là có thể chạm tới được. Trông thấy tình cảnh này. Vu Giàng cầu khấn lại càng nhanh hơn. Dần dần thậm chí không còn nghe rõ ông đang nói gì, càng giống như âm thanh hung thú rít gào.

(1) Văn hóa Phùng Nguyên là một nền văn hóa thời tiền sử thuộc sơ kỳ thời đại đồ đồng, cuối thời đại đồ đá mới, cách đây chừng 4000 năm.

*Văn hóa Đông Sơn là thời kỳ trống đồng Đông Sơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN