Cổ Vu. - Yêu thú.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Cổ Vu.


Yêu thú.



Chương 15: Yêu thú.

Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên nhẹ nhàng chạm mặt đất, trong bộ lạc Tản Viên cũng dần dần vang lên từng tiếng sinh hoạt ồn ào. Từng cánh cửa nhà sàn được kéo ra, tiếng quát tháo, tiếng cười đùa, tiếng gọi nhau thúc dục đan xen tạo nên một khung cảnh tràn đầy sức sống.

Trong căn nhà tranh ở phía ngoài cùng của bản, một thiếu niên từ từ ngồi dậy. Thiếu niên nhìn ra ngoài cửa lều, đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù của mình, nhanh chóng bước xuống giường.

“Hôm nay… ta sẽ làm được!”

Lạc Vũ xiết chặt bàn tay, âm thầm tự nhủ.

Ngày hôm nay là một ngày hết sức trọng đại. Không chỉ với bản thân hắn mà là toàn bộ những tộc nhân khác trong bộ lạc.

Hôm nay, là ngày tế lễ tổ tiên của Tản Viên bộ.

Hôm nay cũng là ngày những đứa trẻ bọn hắn được làm nghi lễ trưởng thành, là ngày bọn hắn có cơ hội được tổ tiên ban cho đồ đằng của riêng mình…

“Vũ nhi, con mau vào đây”

Lạc Vũ còn đang loay hoay ở sau nhà sửa soạn thì nghe tiếng cha hắn gọi lớn.

Ông đang ngồi trên giường, phía bên cạnh là một gói nhỏ được bọc lại kín đáo. Lạc Vũ tiến lại gần cha, cả người có chút nôn nao hận không thể đến bản ngay lập tức.

Cha của Lạc Vũ thấy vậy cười nhẹ, ông với tay sang bên cạnh cầm lấy gói nhỏ, chậm rãi cẩn thận mở ra.

“Hôm nay là ngày trọng đại đối với người trong tộc, cũng là với chính bản thân con. Ngày thường ăn mặc sao cũng được, nhưng hôm nay thì nên tươm tất hơn một chút.”

Hai mắt Lạc Vũ trân trân nhìn vào gói nhỏ, từ đáy lòng hắn trào lên một cảm giác hạnh phúc ấm áp không lời.

Trong gói nhỏ là một bộ quần áo da thú đan tay. Lông thú là da sói xám mềm mại như bông. Từng sợi chỉ, từng mũi khâu đều được làm cực kì tỉ mỉ cẩn thận, tuyệt không thấy một lỗi đơn giản nào. Ở một bên vai thậm chí còn có hai chữ nhỏ bằng kim tuyến vàng óng ghi rõ tên của hắn: Lạc Vũ.

“Con… thích không?” – Cha Lạc Vũ mỉm cười hiền hậu nhìn hắn, giọng nói có chút chờ mong.

“Dạ thích… thích chứ…” – Lạc Vũ run run nhận lấy bộ quần áo da thú từ cha hắn. Bàn tay vuốt ve tấm da thú một cách nhẹ nhàng nâng niu như thể nó là một vật báu vô giá.”

“Thích là tốt rồi. Nhanh… nhanh mặc vào cho cha xem rồi đi kẻo muộn”

Lạc Vũ vội vã ra phía sau nhà cởi bộ quần áo cực kì cũ kĩ của mình ra, cuốn mái tốc đã bện lại lên đầu, đoạn nhanh chóng mặc đồ mới vào.

Thân hình hắn vốn nhỏ bé, nay có thêm bộ quần áo da thú làm bản thân hắn có thêm chút đĩnh đạc trưởng thành. Xong xuôi tất cả hắn liền tiến vào nhà tạm biệt cha mình để rời đi.

“Con ta, cố gắng lên, ta tin tưởng con.”

Cha hắn ngồi trên giường, hai mắt sáng ngời tự hào nhìn bóng lưng Lạc Vũ đang rời đi, miệng lẩm bẩm.

Quang cảnh thời tiết hôm nay đặc biệt đẹp, thời tiết lại dễ chịu mát mẻ, dù là giữa trưa vẫn không cảm thấy chút oi bức nào. Lạc Vũ trên mình mặc một bộ quần áo da thú tươm tất, cổ đeo vòng xương thú trắng ngà, thấp thỏm nhắm tới trung tâm bộ lạc mà đi.

Chưa đến nơi, nhìn từ xa đã thấy đông nghẹt đầu người, từng tiếng cười nói nhộn nhịp vang lên khắp nơi. Tình cảnh này dù là những lễ hội khác hay bất cứ buổi tụ họp nào trước kia của bộ lạc cũng không thể bằng được.

“Đừng lo lắng, đừng lo lắng” – Lạc Vũ vỗ vỗ ngực tự nói với bản thân, bước chân cũng tự động nhanh hơn một chút.

Mặc dù mấy hôm trước mới trải qua cuộc nói chuyện với Vu Giàng khiến trong lòng hắn cũng có thêm một phần tự tin, tuy nhiên dù sao hắn cũng vẫn là một đứa bé mới chỉ hơn mười tuổi, nay sắp phải đối mặt với một trong những việc quan trọng nhất cuộc đời, tâm trạng khó tránh khỏi lo âu.

Linh văn đồ đằng, đó là một thứ cực kì linh thiêng và quan trọng. Nó sẽ theo mỗi người Vu Việt cho tới hết cuộc đời, không bao giờ thay đổi. Linh văn đồ đằng có rất nhiều chủng loại, hình thù, sức mạnh khác nhau. Cái quan trọng nhất chính là linh văn đồ đằng còn là tượng trưng cho linh hồn của người Vu đó.

Có linh văn đồ đằng, mới có thể tu luyện Vu Thuật, mượn lực vạn vật.

Có linh văn đồ đằng hợp cách, mới có thể chân chính được gọi là Vu.

Vì vậy tầm quan trọng của linh văn đồ đằng hẳn không cần phải nghĩ cũng biết được

Xuyên qua đám tộc nhân xung quanh, Lạc Vũ đưa mắt tìm kiếm gia đình a ba hắn. Bất chợt hắn dừng bước, đôi tai khẽ động. Mấy năm săn bắn, hắn vốn cực kì nhạy cảm với tiếng của mãnh thú. Lúc này, ngoài những tiếng ồn ào của người xung quanh, hắn còn mơ hồ nghe thấy cả những tiếng thú rống trầm thấp vang vọng đâu đây.

Mang theo nghi hoặc tiến tới gần khu vực trung tâm, quang cảnh nơi đây cuối cùng cũng hiện ra toàn bộ trước mắt hắn, nhất thời làm hai mắt Lạc trợn tròn, miệng há hốc.

Giữa khu đất tế lễ là một tế đàn bằng gỗ bạch đàn cao đến mười mấy mét, giống như một ngọn lầu cao chót vót chọc thẳng lên không trung. Trên thân tế đàn khắc đầy những chữ vu cổ xưa mà Lạc Vũ xem không hiểu. Hắn chỉ có thể cảm nhận được một loại khí tức tang thương của năm tháng tràn ra mà thôi. Bốn phía xung quanh của tế đàn đốt bốn đống lửa to đang cháy phừng phực rọi vào tế đàn màu trắng tạo thành một khung cảnh kì vĩ mờ ảo. Tuy nhiên, thứ chân chính khiến cho Lạc Vũ kinh sợ lại là bốn vật ở dưới chân tế đàn.

Bốn vật này là bốn con dị thú rất lớn, mỗi con tối thiếu cũng phải cao đến ba mét. Trong đó một con nhìn giống như sư tử nhưng hung dữ hơn nhiều, lưng mọc gai nhọn, hai mắt màu hồng đỏ. Một con khác nhìn qua như cá sấu, có điều lại có ba đầu, làn da sần sùi khô ráp, cái miệng chi chít những răng nhọn trắng ởn.

Con thứ ba lại là một con có hình dáng như tê giác, chỉ là cơ bắp cuồn cuộn hơn rất nhiều, thêm một cái đuôi dài vung vẩy đằng sau tạo nên tiếng gió rít làm Lạc Vũ cũng phải âm thầm hít vào một hơi, tưởng tượng khi cái đuôi đó quất vào cơ thể mình một nhát thì không chết chắc cũng lột da.

Con dị thú cuối cùng là một loại nhìn qua giống như sói nhưng toàn thân bao bọc bằng kim loại sắc lạnh, từng chiếc móng vuốt sắc bén chìa ra từ bốn chi phản chiếu lại ánh sáng mặt trời như thần binh lợi khí.

“Yêu thú”

Lạc Vũ thì thào, trong lòng đang vô cùng kinh ngạc. Hắn đối với yêu thú cũng mới chỉ là nghe qua người trong đội săn của bộ lạc và đọc trong sách cổ mới biết được. Đây cũng chính là lần đầu tiên hắn được thấy tận mắt một con yêu thú trong đời thực.

Yêu thú không giống như những mãnh thú bình thường, mà là những sinh vật có thể hấp thu thiên địa linh khí vào trong cơ thể, nhờ đó mà tu luyện hoặc cường hóa chính bản thân chúng, lâu ngày biến hóa thành yêu. Nghe nói đa phần yêu thú đều hung ác, tàn bạo dị thường, thích ăn thịt người. Hơn nữa yêu thú nhờ có được thiên địa linh khí nhập thể nên vô cùng mạnh mẽ, da dày thịt béo, khí lực rất lớn, người bình thường tuyệt không phải là đối thủ.

Yêu thú mạnh như vậy, nên những thợ săn trong bộ lạc muốn săn được chúng thì cực kì khó khăn vất vả, có khi phải trả giá bằng mạnh sống cũng không chừng. Nói là săn chứ bình thường người dân trong bộ lạc muốn tránh gặp yêu thú còn không được nói chi là săn chúng.

“Vậy mà hôm nay lại có đến bốn con yêu thú, hơn nữa vẫn còn mạnh mẽ sống khỏe, điều này khiến Lạc Vũ không khỏi sửng sốt kinh ngạc.

“Ngạc nhiên lắm hả? Bốn con yêu thú này là do a ba cùng tộc trưởng tự tay đi bắt về, muốn dùng chúng để hiến tế cho ngày tế tổ hôm nay.” – Một giọng nói vang lên bên cạnh Lạc Vũ, giải thích nghi hoặc cho hắn.

“Ra vậy”.

Lạc Vũ khẽ gật đầu, quay sang bên cạnh nở một nụ cười sáng lạn.

Kẻ vừa lên tiếng chính là người anh em tốt nhất của hắn Âu Hùng. Hôm nay hắn cũng mặc một bộ quần áo da thú cùng loại với Lạc Vũ, có điều khác với hắn, cơ thể Âu Dũng lớn hơn nên nhìn qua cũng thô tráng hơn, áo da thú trên người không che phủ hết cơ bắp, lộ ra vài phần uy vũ dũng mãnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN