Cổ Vu.
Công pháp tự ngược.
“Địch Thanh! Ngươi muốn gì?”
Âu Hùng đạp mạnh chân xuống đất, miễn cưỡng dừng bản thân lại. Sắc mặt hắn khó coi, chỉ tay vào mặt Địch Thanh quát lớn.
“Ngươi nên lo cho tên kia thì hơn, bảo hắn tốt nhất tránh xa A Tuyết ra một chút…”
Địch Thanh kiêu ngạo xoay người bước đi, ánh mắt nhìn qua Âu Tuyết ở phía xa, khẽ mỉm cười, hoàn toàn không để Lạc Vũ và u Hùng vào trong mắt. Nhìn vẻ mặt không hề ngạc nhiên của Âu Tuyết, dường như hai người bọn họ có quen biết nhau.
“Chỉ là một tên tộc nhân không có vu thể, đến khai văn còn thất bại, thật không biết mình là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tự ngẫm lại đi…”
Bóng người cao lớn đã đi xa còn vang vọng lại một câu nói. Lời lẽ cay nghiệt, như dao cắt vào thịt.
Âu Hùng nổi giận bước lên mấy bước, ánh mắt lãnh liệt, từng đoàn hoa văn chợt xuất hiện trên mặt hắn, uốn éo như rắn. Có điều nghĩ đến Lạc Vũ không biết tình huống ra sao nên hắn đành nín nhịn quay trở lại.
Lạc Vũ vẫn còn đang nằm trên mặt đất, một đòn vừa rồi của Địch Thanh ra tay rất nặng, mặc dù không phải nhắm vào chỗ hiểm nhưng lực đạo cực mạnh. Hắn thậm chí có cảm giác xương lồng ngực chí ít cũng bị gãy vài ba cái, từ ngực truyền đến từng trận đau đớn ê ẩm.
Âu Hùng đỡ Lạc Vũ dậy, lấy từ trong túi ra một lọ nước nhỏ đổ vào miệng hắn. u Tuyết cũng tiến lại gần, nhẹ nhàng dúi vào tay Âu Hùng một gói bột thuốc nhỏ.
“Đây là bột xương tê tê tinh được mài nhuyễn, trộn vào một vài dược liệu khác, có tác dụng chữa ngoại thương, gia tăng độ cứng cáp của cơ thể. A ca ngươi có thể hòa với nước suối cho chàng uống. Ta xin phép lui trước.”
Âu Tuyết thì thầm thật nhỏ, dường như sợ Lạc Vũ nghe được, nàng đánh mắt nhìn qua hắn, thấy hắn vẫn nhắm nghiền hai mắt ngồi đó liền kín đáo lui bước.
Âu Hùng gật đầu, người em gái này của mình thật biết ý tứ, sợ Lạc Vũ cảm thấy mất mặt xấu hổ nên tế nhị tránh lui. Hắn cầm lấy gói bột thuốc, lấy nước hòa tan rồi nhanh chóng đổ thuốc vào miệng Lạc Vũ.
Hai mắt Lạc Vũ nhắm chặt, lông mày nhíu lại, dường như không hề dễ chịu. Vết máu khô ở khóe miệng làm hắn nhìn qua có chút cảm giác yếu ớt bệnh hoạn.
Lúc này hắn đang tập trung vận chuyển công pháp Sơn Thần Biến để chữa trị thương thế. Luồng khí trắng mờ trong cơ thể len lỏi khắp các kinh mạch, chậm rãi chữa trị các vết thương. Lời của Địch Thanh hắn đã nghe rõ toàn bộ không sót một chữ nào. Có điều lúc này tâm thần hắn lại không có chỗ cho việc nổi giận.
Chính tại vì ngay lúc này đây, Lạc Vũ kinh ngạc phát hiện ra Sơn Thần Biến công pháp vậy mà có tăng tiến. Luồng khí kia mỗi lần hoàn thành xong một chu thiên chữa trị thương thế liền trở nên mạnh mẽ hơn một chút. Gọi là một chút nhưng mức độ tăng trưởng thế này phải hơn hắn ngồi đả tỏa tự tu luyện suốt cả tháng qua đến mấy lần. Dụng tâm cảm nhận một chút, hắn càng sửng sốt cảm giác thấy cường độ cứng cáp của cơ nhục cũng tăng lên không ít.
“Thế này nghĩa là sao? Cả tháng qua ta vẫn chưa tìm được cách nào để gia tăng tốc độ tu luyện thân thể vậy mà bây giờ…? Nhắc mới nhớ, lần trước khi ta vác đá chạy bộ, vào lúc đột phá cực hạn cơ thể liền xuất hiện dòng khí này. Không lẽ đây là một công pháp tự ngược… càng hành hạ cơ thể hoặc vượt qua cực hạn thì công pháp sẽ càng tăng trưởng? Nếu đã vậy…”
Lạc Vũ chợt mở bừng hai mắt, từ con ngươi phát ra sự kiên nghị, dường như đã quyết định gì đó.
“Người anh em, ngươi thế nào rồi?” – Âu Hùng thấy Lạc Vũ mở mắt liền lo lắng cất tiếng hỏi.
“Cám ơn ngươi A Hùng, thương thế cũng không đến nỗi nặng lắm, tĩnh dưỡng dăm bữa nửa tháng chắc sẽ khỏi hẳn.”
“Hừ, tên Địch Thanh này, chờ bổn tọa luyện công phu đạt hỏa hầu ngang hắn nhất định sẽ cho hắn một trận, cậy mạnh hiếp yếu có gì mà khoe khoang chứ. Không phải chỉ là hơn ta một tiểu cảnh giới thôi ư. Công phu áp đáy hòm của ta còn chưa được lôi ra đâu.”
Âu Hùng tức giận nhìn theo hướng Địch Thanh bỏ đi, tựa như đối phương vẫn còn đang đứng đó vậy.
“Công phu áp đáy hòm?”
Lạc Vũ tò mò hỏi Âu Hùng.
“A… “
Âu Hùng cảm giác được mình đã nhỡ miệng, vội vã đưa mắt nhìn xem có ai đang quan sát hay không, sau khi chắc chắn rằng an toàn mới quay ra nói nhỏ với Lạc Vũ.
“A ba đã dặn làm cao thủ bao giờ cũng phải có một ít công phu áp đáy hòm, bình thường tuyệt đối không được để lộ ra, trừ khi là vào lúc quyết định sinh tử. Cất giữ công phu áp đáy hòm cẩn thận có thể sẽ cứu được bản thân ngươi một mạng. Ngươi là người anh em tốt của Âu Hùng này, cho ngươi biết cũng không sao. Công phu áp đáy hòm của ta chính là…”
Âu Hùng tiến sát lại gần Lạc Vũ, thì thầm gì đó vào tai hắn. Sắc mặt Lạc Vũ chuyển đổi liên tục, từ sững sờ kinh ngạc, lại đến nghi hoặc khó hiểu, cuối cùng là cười khổ.
“Công phu áp đáy hòm của ngươi quả thực lợi hại, nhưng sao ngươi không nghĩ Địch Thanh hắn có thể cũng có công phu áp đáy hòm thì sao?”
Lạc Vũ cười cười, nói ra một câu đả kích người bạn của hắn.
“À thì…Công phu áp đáy hòm của hắn chưa chắc đã mạnh hơn ta. Mà dù có mạnh hơn thì đã sao? Ta nhất định sẽ nài nỉ a ba dạy thêm cho vài công phu áp đáy hòm nữa là được. Tóm lại cùng sở hữu linh văn tự nhiên, ta nhất định không thể nào yếu hơn hắn được.”
Âu Hùng ấp úng một lát rồi khẳng định.
“Thôi ngươi đưa ta về thôi, lần đầu xuất quan đã bị đánh hạ thế này, nói gì thì nói cũng thật mất mặt, ta muốn về thử tu luyện thêm một chút.”
Lạc Vũ khó nhọc đứng dậy, đưa cánh tay dựa lên vai Âu Hùng, ánh mắt ra hiệu như thể ngươi còn chờ gì mà không dìu ta đi.
Âu Hùng cao lớn, Lạc Vũ nhỏ bé, hai người tưởng chừng như đối lập vậy mà lại thân thiết như ruột thịt, tiếng cười của người này, la hét của kẻ kia như quện vào nhau. Nhìn vẻ thoải mái vô tư của bọn hắn làm người khác sẽ thầm gật đầu, anh em máu mủ tình thâm chắc cũng chỉ đến như thế.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!