Cổ Vu.
Vu lão thần bí.
“Đứa nhỏ giỏi, ngược lắm, rất ngược, không thua kém ta hồi xưa.”
Một giọng nói bất chợt vang lên trong tâm thần Lạc Vũ, dọa trái tim hắn nhảy dựng lên. Thanh âm trầm đục, già nua, lại có chút yếu ớt, văng vẳng bên tai hắn, tựa như rất gần mà cũng rất xa.
“Ai?”
Lạc Vũ cố gắng dịch chuyển phần đầu, đưa mắt quan sát xung quanh sơn cốc.
“Đừng cố gắng tìm, ta không có ở ngoài đó đâu”
Giọng nói lại vang lên lần nữa, dường như đoán được ý nghĩ của hắn.
“Ngài là?”
“Ngươi… có thể gọi già là… Vu lão, hoặc là già cũng được.”
“Vu lão… thứ lỗi trẻ nhỏ hỏi nhiều, ngài đây là đang ở đâu vậy?”
Miệng hỏi là vậy, đầu óc Lạc Vũ thầm vận chuyển, hắn dùng phép loại trừ bỏ đi hết thảy mọi khả năng, đáp án cuối cùng lại chỉ đến hai chữ: Vu Kinh.
Quả nhiên đúng như hắn suy đoán, câu nói sau của chủ nhân giọng nói kia đã trả lời cho thắc mắc của hắn.
“Già ở trong… Vu Kinh… Ta biết đứa nhỏ ngươi có nhiều thắc mắc, nhưng có những thứ ta chưa thể cho ngươi biết được. Thực lực ngươi còn quá nhỏ yếu, biết đến những điều này chỉ đem lại họa sát thân. Đứa nhỏ ngươi chỉ cần biết già không có ý đồ gì với ngươi, dù sao chúng ta cùng là người Bách Việt.”
Lạc Vũ thầm suy nghĩ trong lòng, những lời này cũng có đạo lý, thực lực của hắn có khởi điểm từ Vu Kinh, nếu thực sự trong này có cạm bẫy hay bố cục nào thì với khả năng hiện tại hắn cũng không thể làm gì hết. Hơn nữa… chỉ là với linh cảm của hắn. Vị Vu lão này tạo nên một cảm giác gì đó rất gần gũi ấm áp.
“Giống như… giống như Giàng, giống như cha.”
Vị Vu lão kia thấy hắn im lặng không nói gì liền cũng im lặng. Phải đến năm phút sau mới thấy ông ta lên tiếng.
“Ta chỉ mới tỉnh lại không lâu, linh hồn vẫn còn rất yếu, không có cách nào giúp đỡ ngươi nhiều được, lần trước lại còn vì khởi động Vu Kinh cứu ngươi mà đã hao tổn chỗ linh lực còn sót lại từ máu huyết Sơn Tổ.”
“Lần trước…? Ý già là… ?”
Lạc Vũ sửng sốt, giọng nói có chút nghi hoặc.
“Phải, chính là lần mà ngươi đối mặt với yêu thú ở đầm nước, chính ta là người đã chọn bộ pháp cho ngươi, cũng là người đã khởi động một phần công năng Vu Kinh giúp ngươi có đủ thời gian tu luyện bộ pháp đó lên tiểu thành. Cũng may chỉ là một khoảng thời gian ngắn, linh lực còn sót lại cũng vừa đủ để sử dụng.”
Mọi thắc mắc của Lạc Vũ sau những lời này liền được giải đáp. Thảo nào hắn dù cố gắng đến mấy cũng không thể tìm ra phương pháp làm thời gian trong Vu Kinh trôi nhanh như lần trước. Cũng giải đáp cho hắn tại sao hắn vốn chủ tâm tìm kiếm một bộ pháp để chạy trốn thì Vu Kinh lại đưa ra cho hắn một bộ pháp tấn công. Cái này… hóa ra là có vị Vu lão này ở đằng sau điều khiển.
“Vậy Vu Kinh này là của già…?”
Lạc Vũ hỏi nhỏ, trong lời nói có chút lo lắng. Hắn có thể tu luyện hay không là đều nhờ vào công pháp mà Vu Kinh đưa cho. Nếu vị Vu lão này lấy Vu Kinh đi, thật không biết phải đến năm tháng nào hắn mới có thể tu luyện bằng với những người khác.
“Đứa nhỏ ngươi không cần quá lo lắng, nó đã từng là của ta, nhưng bây giờ… bây giờ thì không phải. Chỉ là vì một số lý do đặc biệt nên ta có thể điều khiển một số công năng của nó mà thôi. Vu Kinh này là một chí bảo làm người đỏ mắt, sẵn sàng chém giết để tranh giành, ngươi tuyệt đối không được để lộ. Ít nhất là cho đến lúc ngươi có được thực lực cực mạnh. Đứa nhỏ ngươi rõ chưa…?
“Dạ, đã rõ… “ – Lạc Vũ đáp một tiếng thật to trong tâm thức.
“Tốt… tốt lắm… trẻ nhỏ dễ dạy.”
Vu lão dường như rất hài lòng với hắn, nói liền hai chữ tốt. Hắn thậm chí còn mơ hồ tưởng tượng ra vị Vu lão này đang đứng vuốt râu gật gù mỉm cười.
“Nói đến tu luyện, đứa nhỏ ngươi khai văn thất bại rồi sao? Ta đã quan sát ngươi những ngày qua, hẳn không sai.”
“Dạ… “
Lạc Vũ chỉ dạ, khai văn thất bại chính là một nỗi buồn trong lòng hắn, mặc dù hiện tại bản thân có thể tu luyện, nhưng linh văn chính là một biểu tượng, cũng như là niềm kiêu hãnh của vu nhân, không có nó thì giống như vầng trăng không tròn vẹn.
“Ngươi rất thất vọng? Cho rằng thiếu mất linh văn thì một vu sư không phải là một vu sư đúng nghĩa?”
Dường như Vu lão đọc được ý nghĩa của hắn, giọng nói già lão mang theo chút châm biếm hỏi ngược hắn
“Ý già là?”
Lạc Vũ có chút không hiểu ý tứ này, ngữ điệu nghi hoặc hỏi lại.
“Ngươi có biết ý nghĩa chân chính thực sự của Vu Kinh? Ngươi có biết đến Cổ Vu, những vu sư chân chính?”
Lạc Vũ im lặng, hắn biết lời giải đáp cho thắc mắc của hắn nằm ở những câu nói tiếp theo.
“Vu Kinh chính là khởi nguồn của Vu, nó được chế tạo ra để giúp Vu Việt chúng ta tu luyện, nó là kết tinh của cha Rồng, mẹ Tiên, của các Tổ Vu, của các bậc đại trí, đại năng trong bộ tộc chúng ta. Ở thời cổ đại, Linh Vu chỉ là một trong các nhánh của Vu sư, linh văn cũng không phải là dấu hiệu tượng trưng của Vu tộc chúng ta. Chỉ vì Vu Kinh biến mất, các công pháp cho các nhánh khác của Vu tộc tu luyện cũng dần biến mất theo, thế nên các nhánh khác mới không nhiều vu nhân như Linh Vu hiện tại. Cái gì mà vu sư phải có linh văn mới là vu sư đều là vớ vẩn hết. Ở thời kì thượng cổ người người vu tộc không cần có linh văn đều có thể tu luyện, không theo nhánh này thì theo nhánh khác, không tu Linh Vu thì tu Thể Vu, không Thể Vu thì Hồn Vu, rất nhiều lựa chọn. Cả tộc chúng ta đồng tu, từ người già đến trẻ nhỏ, phụ nữ hay thiếu niên, tuyệt không có người vô dụng. Các tộc thái cổ khác nhắc đến Việt Vu tộc chúng ta thì đều phải dè chừng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!