Cổ Vu.
Lần đầu giết người (Thượng).
Một cung này làm mọi người ở toàn trường giật mình, hai tên cướp thầm hô hỏng bét, lập tức ra hiệu cho người bên mình tấn công, đơn chiến liền lập tức biến thành hỗn chiến.
Mạch Tam gầm lên một tiếng, đạp mạnh chân xuống đất. Thân thể như mãnh thú gào thét bay lên không trung. Trong chớp mắt lập tức thu ngắn khoảng cách giữa ông ta và đối phương. Mạch Tam bắt lấy cơ hội, vung ra một quyền đánh vào ngực tên cướp Luyện Nhục cảnh, làm hắn vội vàng đưa tay về phòng thủ.
“Phốc” một tiếng, tên cướp này bị đánh bay lại đằng sau mấy mét, miệng phun ra máu, có điều hắn lộn mấy vòng liền lấy lại thăng bằng, sau đó lại tiếp tục cùng đồng bọn vây công Mạch Tam.
Tên cướp khuôn mặt hung dữ vung đại đao đánh chặn Mạch Tam, miệng hét lớn:
“Xử Nha, còn không mau xuất hiện, trước xử lý tên nhóc Luyện Nhục cảnh, sau đó chúng ta từ từ chơi chết tên này, mẹ kiếp, dám đánh thương người của ta.”
“Phốc…”
Một tiếng động trầm đục vang lên, tên cướp từ trên tán cây nhảy xuống, có điều ánh mắt hắn không nhìn tới Âu Hùng mà lại khóa chặt Lạc Vũ. Khuôn mặt hắn tím tái, lạnh lùng đưa cánh tay phải lên cao, nhổ ra mũi tên đang găm ở đó, gằn giọng nói:
“Thuốc độc? Dám chơi thuốc độc với tao? Muốn chết?”
Cao thủ dùng độc thường thường cũng là cao thủ trị độc. Thuốc độc của Lạc Vũ có lẽ cực kì hiệu quả đối phó những người khác, nhưng với tên này thì không hẳn. Hắn lấy ra một gói thuốc bột, sau đó nốc cạn vào mồm, chỉ không đến vài hơi thở liền thấy sắc mặt gần như đã trở lại bình thường.
Lạc Vũ không dám khinh địch, bỏ cung tên sang một bên, tay phải bắt lấy Nanh Độc bên hông, đưa ra ngang người, cánh tay hắn khép vào người, thu gọn cơ thể hết mức.
“Chỉ là người bình thường cũng dám ra tay trước mặt ta? Muốn chết?”
Tên kia cười gằn một tiếng, ánh sáng linh văn trên người hắn bộc phát, tay phải cùng lúc xuất hiện một con dao găm khác, lớn hơn Nanh Độc của Lạc Vũ chừng một gang tay. Ánh mắt tên này nhìn Lạc Vũ đầy vẻ coi thường, lại có chút đùa bỡn giống như mèo nhìn chuột. Căn bản tại vì trên người Lạc Vũ không lộ ra chút ba động của linh văn, cũng như không có khí thế của một vu sư nên có.
Hai người giao đấu, thứ phân định thắng thua ngoài thực lực bản thân chính là kĩ xảo. Giống như ngươi đưa thanh kiếm cho một tên nông dân để đấu với thiếu niên thường xuyên luyện kiếm vậy.
Lạc Vũ có một niềm yêu thích đặc biệt với Nanh Độc, thậm chí có thể nói là có thiên phú. Nếu nói về kĩ xảo sử dụng dao găm trong bộ lạc, hắn tự hỏi chưa thấy ai vượt qua được mình.
“Cố gắng sử dụng Đà La bộ pháp trong trận chiến này, một khi nhuần nhuyễn sẽ tăng thực lực của ngươi lên rất nhiều.”
Vu lão im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.
Lạc Vũ gật đầu, ngón tay trỏ của hắn móc vào chuôi Nanh Độc, thân thể trầm xuống, âm thầm vận chuyển nguyên khí trong cơ thể xuống hai chân.
Kẻ địch động trước, thân hình của hắn nhảy vọt lên, khoảng cách cùng Lạc Vũ ở phía trước lại thu hẹp chỉ còn vài mét. Thân hình của cả hai bị đại thụ che lấp, người ngoài không nhìn thấy được hai người đang làm gì. Lạc Vũ chợt xoay người chạy vào khoảng tối phía sau những tán cây. Tên kia thấy vậy liền cười lạnh đuổi theo, hai mắt lộ ra sát khí ngùn ngụt.
“Còn chạy? Ta xem ngươi chạy đi đằng nào?”
Lạc Vũ chạy được khoảng năm mươi mét liền dừng lại. Sắc mặt hắn chợt trở nên trắng bệch, mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, hai chân không hề nhúc nhích. Dường như đã bị sát khí của tên cướp làm kinh sợ. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Tên cướp thấy Lạc Vũ lộ vẻ sợ hãi liền cười gằn. Hắn nắm chặt tay trái, khí huyết toàn thân cuồn cuộn bộc phát ra lực lượng cực lớn ngưng tụ bên trong nắm đấm hướng về phía đầu Lạc Vũ ầm ầm mà đến. Cánh tay phải cũng theo đó chém ra một dao vào cổ họng đối phương. Một khi bị đánh trúng với bất kì chiêu nào trong hai chiêu này, Lạc Vũ thân là người bình thường căn bản không thể thừa nhận, chắc chắn sẽ chết.
Lạc Vũ chật vật chống đỡ, trong lúc nguy cấp này hắn miễn cưỡng làm ra phản xạ, Nanh Độc vung tới va chạm vào dao găm của đối phương, tay trái cũng tung ra một quyền lấy cứng chọi cứng.
“Keng… rắc…”
Hai âm thanh nối tiếp nhau, Lạc Vũ chỉ thấy cổ tay cầm dao hơi đau đớn. Nanh Độc xuýt xao chặn được một chiêu đoạt mạng, khóa đầu mũi dao ở sát ngay cổ họng.
Không để hắn kịp ứng biến, tiếp theo đó là nắm tay trái tiếp nhận lực lượng một quyền này của đối phương liền bị áp đảo. Từ nắm đấm của tên cướp xuất hiện cường lực ép vào xương tay hắn như ai đó cầm chùy gõ mạnh vào đinh.
Kết quả thế nào? Tất nhiên là Lạc Vũ ở thế hạ phong, cánh tay trái phát ra tiếng gãy xương răng rắc. Hắn không ngừng đạp trên mặt đất lùi lại, đến cuối cùng dường như bị mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
Sát khí của tên cướp không hề thuyên giảm, có chăng là xuất hiện vẻ chế giễu coi thường, giống như là con mèo đang vui vẻ thưởng thức con chuột khổ sở chống cự trước khi ăn thịt nó. Vừa rồi hắn ra tay chỉ là phép thử xem Lạc Vũ có che dấu thực lực gì hay không, nhưng có điều xem ra là lãng phí thời gian rồi.
Hắn từng bước tiến lại gần Lạc Vũ, dao găm trên bàn tay không ngừng vung vẩy. Lạc Vũ gian nan đứng dậy, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt lộ ra vẻ tĩnh mịch, cánh tay trái buông thõng xuống đất vô lực. Ánh mắt tĩnh mịch vô hồn, dường như hắn đã buông xuôi cho việc chống cự, chấp nhận cái chết.
Tên cướp bước lại gần Lạc Vũ, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn hơn một mét. Sát khí từ người tên cướp tập trung vào cơ thể bé nhỏ của hắn khiến Lạc Vũ khó có thể chịu đựng, từ miệng trào ra một đường máu. Hắn gục đầu cúi xuống.
“Đầu thai sang kiếm sau nhớ thành thật một chút, chớ có làm những việc ngu ngốc như ngày hôm nay.”
Tên cướp cười lớn, bàn tay trái mở ra thành chưởng, sức mạnh linh văn trào ra từ cánh tay tạo thành một luồng sáng mạnh mẽ vỗ xuống đầu Lạc Vũ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!