Cổ Vu.
Lần đầu giết người (Hạ).
Chương 49: Lần đầu giết người (Hạ).
Trong nháy mắt này Lạc Vũ liền mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt vẻ tĩnh mịch tiêu tan, thay vào đó là sát cơ ngập trời. Sát cơ đó dày đặc đến mức khiến cho tên cướp giật mình. Hắn, một vu sư Luyện Nhục cảnh đại thành, vậy mà giờ phút này đối mặt với một người bình thường lại có cảm giác nguy hiểm rõ rệt, đặc biệt là khi nhìn vào ánh mắt của đứa trẻ này. Hắn tự hỏi làm thế nào một đứa nhỏ chỉ hơn mười tuổi lại có thể lộ ra sát cơ như vậy?
Trong khoảnh khắc, một tiếng rít sắc bén kinh người vang lên. Chỉ thấy Nanh Độc trong tay Lạc Vũ đánh ra, tựa như tia chớp chém vào bàn tay trái đối phương. Tên cướp cười lạnh, lắc đầu xua đi cảm giác quái lạ kia. Đối phương nhìn thế nào cũng chỉ là một người bình thường. Từ trước đến giờ còn chưa bao giờ nghe thấy người bình thường có thể chiến thắng vu sư cả.
Nanh Độc gần chạm đến bàn tay tên cướp thì chợt dừng lại. Lạc Vũ bỗng dưng biến mất tại chỗ, tiếp đó tên cướp chỉ thấy ở ngực xuất hiện cảm giác đau nhói dữ dội. Hắn kinh hoảng cúi xuống nhìn thì thấy Lạc Vũ đã xuất hiện ở sát người hắn tự khi nào. Nanh Độc trên tay rạch ra một vết cắt rất sâu trước ngực. Thật không biết con dao găm này được làm nên từ nguyên liệu gì, nên nhớ vừa rồi mũi tên Lạc Vũ bắn ra chỉ có thể đâm vào tay đối phương vài phân liền bị ngăn lại.
Tên cướp phản ứng cũng không chậm, tay phải cầm dao găm quét tới trước ngực, tay trái đang ra chưởng cũng đổi hướng, bàn chân dậm mạnh xuống đất kéo giãn khoảng cách.
Lạc Vũ lúc này như một bóng ma bám sát không buông. Thân người hắn trầm xuống cùng lúc tiến tới đuổi sát tên cướp, thuận lợi né được một dao quét ngang. Ngón tay đang móc vào chuôi Nanh Độc liền khẽ xoay, dao găm trên tay lập tức thay đổi tư thế thành móc câu như móng vuốt xé ra một đường máu ngang đùi tên cướp.
Đổi lại một lần thương tích này, chưởng thế của tên cướp cũng thuận lợi đánh tới đầu Lạc Vũ. Cũng tại thời điểm này, Lạc Vũ gầm lên một tiếng, cánh tay trái tưởng như đã bị gãy liền xuất ra một đấm, nhằm thẳng vị trí yếu huyệt giữa bụng tên cướp đánh ra, cũng mượn đà lui lại.
Một chưởng kia của tên cướp bị lệch một chút, chỉ kịp vỗ mạnh vào vai đối phương.
“Rắc… “
Lần này là thật, xương vai trái của Lạc Vũ bị đánh lệch vị trí, cánh tay trái lúc này dường như chỉ còn nối lại bằng lớp da, lủng lẳng tại chỗ.
“Thành công, chớp mắt sử dụng Đà La bộ pháp áp sát đối phương, có điều tốc độ thi triển của ta vẫn còn quá chậm, nếu vừa rồi có thể liên tiếp sử dụng Đà La bộ pháp hẳn có thể tiến tới sau lưng hắn mà bồi một đòn quyết định.”
Lạc Vũ thầm nghĩ trong đầu, đưa chuôi Nanh Độc lên miệng cắn ngang, bàn tay phải chuyển thành trảo bấu chặt vào khớp xương vai trái vặn mạnh.
“Rắc… rắc…”
Tiếng xương vặn nghe đến rợn người, Lạc Vũ ước chừng xương vai của mình đã bị rạn nứt, hắn lập tức vận chuyển Sơn Thần Biến công pháp tập trung chữa thương.
Tên cướp nổi giận, ánh mắt hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống Lạc Vũ. Hắn vừa bị một người bình thường đánh trọng thương, hơn nữa lại là một đứa nhỏ.
Tên cướp trừng mắt, cả người bộc phát ra khí thế không thể tưởng tượng nổi, uy áp bậc này có hơn phân nửa giống như Mạch Tam và tên cướp có gương mặt hung dữ. Dường như tên này đã bước nửa chân vào Cường Cốt cảnh. Hắn gằn lên từng chứ, bước từng bước lại gần Lạc Vũ.
“Tao… sẽ… cho… mày… sống… không… bằng… chết…”
Lạc Vũ bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt có chút lo lắng, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm cái gì đó.
Gương mặt tên cướp không ngừng vặn vẹo, lực lượng chạm tới Cường Cốt cảnh tràn ngập toàn thân, hai ngón tay hắn chụm lại thành chỉ, lấy tốc độ không tưởng nhắm vào cặp mắt Lạc Vũ. Hắn chuẩn bị móc cặp mắt đứa nhỏ này ra, chậm rãi tra tấn đến khi thỏa giận.
Mắt thấy chỉ thế đâm tới, chỉ còn cách đôi mắt Lạc Vũ một gang tay, bất chợt tên cướp loáng thoáng nghe thấy tiếng gì đó:
“Mười bốn… mười lăm…”
“Rầm…”
Đúng vào lúc ngón tay hắn cách đôi mắt Lạc Vũ một phân, tên cướp bỗng kinh hoảng phát hiện cơ thể mình trở nên vô lực, toàn thân trở nên run rẩy, ngã quỵ xuống đất.
“Ngươi… ngươi… độc…?”
Tên cướp lắp bắp, máu tươi tràn ra từ vết thương trên cơ thể, thể nhưng hắn vẫn chưa chết, mà run rẩy truyền ra tiếng kêu rên yếu ớt.
Lạc Vũ hít vào một hơi, ngồi phịch xuống đất, vừa rồi trông hắn bình tĩnh là thế, nhưng trong lòng sóng gió ngập trời. Thứ thuốc độc hắn bôi trên Nanh Độc chỉ có tác dụng với vu sư cảnh giới Luyện Nhục đổ xuống, vừa rồi tên kia chỉ mới đạp chân lên ngưỡng cửa Cường Cốt cảnh, nếu mà để hắn có thời gian ổn định thì kẻ chết nhất định đã là Lạc Vũ hắn.
Lạc Vũ đứng dậy, lặng yên đi về phía trước, đến bên cạnh tên cướp, nhìn người này, lấy ra Nanh Độc vạch một đường trên cổ hắn.
Thân thể tên cướp sau khi giãy lên kịch liệt mấy cái liền tuyệt khí bỏ mình. Hai mắt của hắn trước khi chết nhìn chằm chằm vào Lạc Vũ lộ ra oán hận vô cùng. Hắn thua vô cùng oan, cũng chỉ có thể trách bản thân đã chủ quan khinh thường đối thủ, cái giá phải trả chính là tính mạng.
Lạc Vũ trầm mặc, đây là lần đầu tiên hắn cướp đi sinh mạng một con người, trong nội tâm có phần không quen thuộc. Có điều tình cảnh vừa rồi nếu không phải đối phương chết thì chính là hắn chết. Có những việc bắt buộc phải làm, cho dù bản thân ngươi có muốn hay không.
Thở dài một tiếng, Lạc Vũ nhanh chóng soát người đối phương, hắn hứng thú chính là thứ công pháp ẩn thân giúp đối phương không lộ ra khí tức kia. Từ chiếc túi nhỏ đeo trên thân thể tên cướp, Lạc Vũ lấy được một quyển sách bằng mỏng bằng da thú, cộng với một số loại thuốc độc và một hộp gỗ nhỏ có hình dáng kì lạ.
P/s: cuối tuần vừa rồi bận việc không ra chương nên hôm nay mình ra hai chương để bù vào. Cám ơn mọi người đã đọc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!