Cổ Vu.
Tiến tới bộ lạc Dã Lang.
Lạc Vũ không có nhiều thời gian xem xét, hắn bỏ tất cả vào trong chiếc túi nhỏ rồi buộc vào hông, kéo xác tên cướp vào một bụi rậm chằng chịt, sau đó lập tức quay trở lại khu vực ban nãy. Hắn lo lắng không biết chiến cuộc thế nào rồi.
Lạc Vũ chạy gần đến khu vực đó thì bỗng thấy Âu Hùng dáng vẻ lo lắng cũng đang chạy tới. Vì bị cây cối che khuất tầm nhìn hai người chút nữa đâm vào nhau.
“May quá ngươi không sao A Vũ, vừa rồi thấy tên kia đuổi theo ngươi làm ta lo quá, liền vội vã kích hoàn toàn bộ sức mạnh để giết chết tên kia, có điều cũng bị hắn dây dưa mất một lúc. Ngươi có sao không?”
Lạc Vũ vỗ vỗ vai người anh em của mình, trong lòng thầm cảm thấy ấm áp. Hắn đưa mắt quan sát tàn cuộc, không thấy a bá Mạch Tam đâu cả liền đưa ánh mắt nghi ngờ hỏi u Hùng.
“Ta không sao, cắt đuôi được hắn rồi. Mạch Tam a bá…?”
“Không cần lo lắng, ta phụ ông ấy giết chết tên cướp Luyện Nhục Cảnh, đánh trọng thương tên Cường Cốt cảnh, hiện giờ a bá người đang truy sát hắn.”
Âu Hùng cười nói.
Lạc Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn thầm tính toán thương vong, bên mình hoàn hảo không có ai chết, chỉ có hai người thương nặng, một người thương nhẹ, nhưng cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Lạc Vũ vội vàng lấy từ trong gùi thuốc ra một ít lá trầu, lá gai, hạt cau đã được hắn phơi khô và tán nhỏ, nhanh chóng rắc lên vết thương của người bị thương sau đó băng lại để cầm máu. Hai tay Lạc Vũ thoăn thoắt băng bó cho mọi người, miệng lại hỏi Âu Hùng.
“Vừa rồi ngươi sử dụng sức mạnh của linh văn sao lại khác lần trước vậy? Ta không thấy hư ảnh của núi Tản Viên hiện ra nữa.”
Âu Hùng gãi gãi đầu nói:
“Là a ba căn dặn, linh văn tự nhiên rất hiếm có. Khi một bộ lạc có người đạt được linh văn tự nhiên có nghĩa là gì? Tức là tương lai nếu hắn không chết thì bộ lạc sẽ có thêm một đỉnh cấp cao thủ. Các bộ lạc đối địch nếu biết được điều này nhất định sẽ tìm cách bóp chết thiên tài có linh văn tự nhiên từ trong trứng nước rồi. Tất nhiên là không dám chính diện đường hoàng giết chết nhưng ra tay trong bóng tối thì chắc chắn. A ba dặn ta khi đối địch với đối phương nếu không trong hoàn cảnh cần thiết thì đừng lộ ra linh văn tự nhiên của mình. Ông cũng truyền cho ta một phương pháp để ẩn dấu văn hình, có điều thực lực theo đó cũng bị hạn chế đi một ít.”
“Đứa nhỏ này rất tốt, một viên ngọc thô có thể bồi dưỡng, có điều tính cách quá thật thà chất phác.”
Giọng nói của Vu lão lại vang lên trong đầu Lạc Vũ, dường như lão khá ưng ý với Âu Hùng.
“Vu lão, con có thể truyền Vu Kinh cho Âu Hùng không?”
Lạc Vũ chợt nảy ra một suy nghĩ trong đầu liền lên tiếng hỏi Vu lão.
“Việc này…”
Vu lão im lặng một hồi, dường như đang suy tính gì đó.
“Già không khuyến khích ngươi làm điều đó vì rất nguy hiểm, nếu thực sự Vu Kinh và các công pháp trong đó bị lộ ra, hậu quả sẽ không thể lường được. Thế nhưng ta hiểu suy nghĩ của ngươi, nếu ngươi thực sự tin tưởng hắn thì có thể tìm một cơ hội nào đó truyền cho hắn, tốt nhất là nên có lý do hợp lý một chút. Ta cũng có thể từ trong Vu Kinh lựa chọn một vài loại vu thuật để ngươi đưa cho hắn.”
“Xoạt… xoạt… “
Tiếng động gần đó làm mọi người giật mình, ai nấy bật dậy nắm chặt lấy khí giới. Lạc Vũ cũng nhanh chóng bắt lấy cây cung ở gần đó, lắp tên kéo cung nhắm tới vị trí vừa phát ra tiếng động. u Hùng thì kích hoạt linh văn, âm thầm ngưng tụ một kích toàn lực.
“Là ta…”
Một giọng trầm đục vang lên, theo đó là a bá Mạch Tam từ trong bụi cây bước ra, trên người ông có vài vết thương khá nặng. Một nhát dao chém ngang hông sâu đến vài phân, bả vai trái cũng bị gọt mất một ít thịt, máu tươi từ đó chảy ròng ròng. Sắc mặt Mạch Tam nhìn không được tốt lắm.
Mạch Tam vừa quay lại liền ngồi phịch xuống đất vận công trị thương. Trước khi nhắm mắt vận công ông còn lên tiếng.
“Nhanh chóng thu gọn đồ đạc, chúng ta phải di chuyển, nơi đây có mùi máu tanh, chẳng mấy chốc thú dữ sẽ kéo đến.”
Lạc Vũ và Âu Hùng im lặng nhìn nhau, hai người lập tức dồn một số gùi hàng lại với nhau, sau đó sửa lại ba cái gùi rỗng dùng để cõng người bị thương. Tiếp đó dùng dây mây buộc cố định hông của họ vào gùi là đã có thể di chuyển rồi.
Mọi việc tiến hành rất nhanh, chỉ khoảng mười phút tất cả đã xong, a bá Mạch Tam cũng đứng dậy, gương mặt đỡ tệ hơn chút. Ông ngẩng đầu quan sát phương hướng, sau đó ra hiệu cho mọi người đi phía sau.
Lạc Vũ và Âu Hùng mỗi người cõng theo một gùi hàng hóa. Họ vượt lên đi tới ngay phía sau a bá Mạch Tam. Âu Hùng lên tiếng hỏi:
“A bá… người…?”
“Đừng lo, chỉ là ngoại thương, tên kia đến phút cuối dùng vu thuật đồng quy vô tận, ta có chút chủ quan nên đã để bị thương. Có điều hắn cũng đã chết rồi, không sợ người khác tiết lộ đứa nhỏ ngươi có linh văn tự nhiên nữa.”
Âu Hùng chợt cảm thấy nghẹn trong cổ họng. Hóa ra vị a bá này truy đuổi đối phương đến cùng là vì lo lắng cho tính mạng của hắn. Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó lên tiếng.
“A bá, con cám ơn…”
Mạch Tam không nói gì cả, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Ánh mắt ông liếc qua Lạc Vũ, thấy hắn dường như không bị thương tích gì thì có chút kinh ngạc.
“Đứa nhỏ A Vũ ngươi, một tiễn lúc nãy thật sự rất tuyệt vời. Đến ta cũng không thể phát hiện ra bọn chúng còn một tên đang ẩn nấp. Tại sao ngươi biết trên đó có người?”
“Con chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy lúc đang trốn phía sau đại thụ mà thôi.”
Lạc Vũ gãi gãi đầu nói.
“Chỉ là ngẫu nhiên ư? Vậy chúng ta thật là may mắn. Nếu để hắn đánh lén thành công…?”
Mạch Tam nhủ thầm trong lòng, ông tưởng tượng đến việc bị tên cướp kia đánh lén, sau đó cả ba bọn chúng vây công mình, hoặc vây giết u Hùng trước là lại thấy lạnh sống lưng.
“Tốt nhất nên tiến tới bộ lạc Dã Lang sớm một chút. Một khi tiến vào lãnh thổ của bộ lạc bọn họ sẽ không sợ bị cướp tập kích nữa.”
Mạch Tam nhủ thầm trong lòng, nói với mọi người tăng tốc độ lên một chút.
Mấy ngày sau trôi qua rất yên ả, đoàn người vượt qua thêm hai ngọn núi, ba ngọn đèo, cuối cũng đã tiến vào khu vực lãnh thổ của bộ lạc Dã Lang. Mạch Tam tỏ vẻ rất quen thuộc, dựa vào việc quan sát một số ký hiệu đặc biệt được thiết kế xung quanh mà ông tìm được đường vào khu chợ. Khi họ đến nơi thì đã là chiều tối.
Mọi người đi qua một con đồi nhỏ, hiện ra trước mặt không xa là một dãy nhà sàn trải dài tăm tắp, nhìn sơ qua cũng phải mấy ngàn hộ. Phía trước khi vực bản làng của bộ lạc Dã Lang là một khu đất to bằng phẳng rất rộng, cỏ cây đã được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ. Hiện tại khu đất đó cũng đang chật ních người.
“Thật nhộn nhịp…”
Hai mắt Lạc Vũ mở ra tròn xoe, đây là lần đầu tiên hắn rời xa bộ lạc, nhìn thấy cảnh đông đúc nhộn nhịp này liền cảm thấy cực kì hưng phấn háo hức.
Có rất nhiều các sạp hàng khác nhau. Lạc Vũ nhìn thấy nhiều tộc nhân Bách Việt ăn mặc thổ cẩm đẹp đẽ đủ màu sắc. Họ trải thảm ngồi trên bãi cỏ, túm tụm lại thành nhóm. Lại có một số người ăn mặc quần áo kì lạ mà Lạc Vũ chưa thấy bao giờ. Có lẽ chính là người từ ngoài đến. Cũng có thanh niên trai tráng, nữ tú dịu dàng đang cùng nhau nhảy múa bên đống lửa. Ở chính giữa là một cái đồ đằng cực lớn hình đầu sói. Trời mới chỉ hơi tối nhưng mọi người đã chuẩn bị tiệc tùng.
Từ xa truyền lại tiếng ca của ai đó, giọng ca tràn đầy sự sảng khoái của tuổi trẻ.
“Đỉnh đèo đội trời hề
Chân đồi đạp suối hề
Sáng mở cửa gặp núi, í a
Đêm kê gối bằng rừng í a
Ngày gùi nắng trên lưng hề
Vui tưng bừng phiên chợ í a
Lời ca vui vẻ thân thuộc, xen lẫn tiếng khèn loa vui nhộn làm mọi người ai nấy chợt có cảm giác thoải mái thả lỏng cả về thể xác lẫn tinh thần. Họ nhanh chóng tiến vào một khu vực trống, thả xuống hàng hóa rồi nghỉ ngơi. Bốn, năm ngày đường, ai nấy đều cũng đã mệt mỏi.
Lạc Vũ không kiềm chế nổi sự tò mò đưa mắt quan sát khắp các nơi. Hắn tinh ý phát hiện ra khu vực buôn bán trao đổi hàng hóa được chia ra làm hai phần. Một phần là những người trải thảm ra ngồi ở ngay bãi cỏ, phần còn lại chính là từng túp lều nhỏ được che chắn kín đáo ở phía xa, xung quanh cũng là cây cối bao phủ. So với bên này nhộn nhịp thì khu vực đó tĩnh lặng giống như bãi tha ma vậy.
Lạc Vũ nhìn tới tộc nhân bộ lạc Dã Lang, họ cũng giống như tộc nhân Tản Viên bộ lạc, nhưng không có cái khí thế trầm ổn như núi, mà nhiều hơn một phần hoang dã, hung bạo. Lạc Vũ tò mò quay qua Mạch Tam hỏi:
“A bá, tại sao đồ đằng của họ lại là đầu sói? Con tưởng chúng ta chỉ thờ tám vị Tổ Vu thôi chứ?”
Mạch Tam ngồi xếp bằng trên đất, nhấp một ngụm rượu rồi trả lời:
“Dưới trướng của các vị Tổ Vu năm xưa có rất nhiều người gia nhập. Có cả các linh thú, yêu cầm, đủ mọi thể loại. Họ cũng có tài phép xuất quỷ nhập thần, lại còn có thể hóa thành người, lấy vợ sinh con như chúng ta nữa. Dã Lang bộ lạc chính là như vậy, tổ tiên của họ là một vị nửa người nửa sói, thành hôn với một người phụ nữ của Bách Việt. Tất nhiên là trong làng của họ cũng sẽ có đồ đằng Sơn Tổ của chúng ta, thế nhưng chỉ được phép cúng bái người trong những dịp lễ lớn.”
“Ra là vậy…”
Lạc Vũ thầm nghĩ, sau đó hắn chọn một góc kín đáo, đưa tay vào gùi thuốc của mình, lấy ra chiến lợi phẩm thu được hôm nọ từ tên cướp. Mấy ngày qua bận bịu việc di chuyển, hắn cũng quên bẵng đi, chưa có thời gian xem xét.
Trong chiếc túi nhỏ của tên cướp không ngờ còn có một ít U Minh Thạch, Lạc Vũ đếm đi đếm lại tổng cộng có hơn năm trăm viên U Minh Thạch màu đen nhỏ xíu. Lạc Vũ vui mừng cất chúng qua một bên, sau đó lấy ra quyển sách cũ, bình thường hắn cũng hay đọc sách nên hiện tại cũng không gây ra chú ý nhiều.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!