Xuyên Thành Nam Phụ Giải Cứu Nữ Chính - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Xuyên Thành Nam Phụ Giải Cứu Nữ Chính


Chương 2


Thiếu nữ chẳng biết thó đâu ra một bộ quần áo vải đơn giản rồi ném về phía hắn, lớn giọng bảo:

“Thay đồ đi, trang phục trên người bị cơn sốt của ngươi làm cho ướt sũng rồi kìa.”

Trương Nghi sâu sắc nhìn bộ quần áo đang bốc mùi mồ hôi nồng nặc trong tay mình, không nói hai lời trực tiếp quăng vào góc phòng, mặt vô biểu tình hỏi thiếu nữ:

“Lần cuối cùng cô giặt thứ ấy là khi nào?”

Nàng ta đăm chiêu một lát rồi tủm tỉm cười:

“Không nhớ!”

Mặt Trương Nghi liền đen lại như đít nồi. Thấy thế thiếu nữ vội vàng phân bua:

“Tại ta không biết giặt đồ…”

“Phàm chỉ cần là người có đầy đủ tay chân và não bộ không gặp vấn đề đều có thể giặt đồ!!”

Trương Nghi gắt lên. Đùa gì chứ, không biết giặt đồ? Cô ta cũng có phải là nhân vật bước ra từ manga hay anime đâu… ặc, hình như cô ta là nhân vật trong tiểu thuyết…

Thiếu nữ vô cùng ai oán dẫu môi lên cãi bướng:

“Ta trước giờ chỉ toàn sống một mình, đâu có ngờ tới một ngày phải chứa chấp cái kẻ đáng ghét như ngươi, vả lại cho dù có chứa chấp, ta cũng đách có nghĩa vụ phải quan tâm y phục ngươi mặc là cẩm bào hay là giẻ rách! Nếu ngươi không chịu nổi mùi hôi thì tự đi mà giặt lấy!”

Hắn hậm hực: “Tại sao tôi phải giặt đồ cho cô?”

Nàng ta bất chấp lý lẽ mà nói: “Ngươi đã nhất quyết theo ta rồi thì từ nay về sau đồ của ta cũng sẽ là đồ của ngươi, ngươi tự giặt đồ cho chính mình đấy là chuyện hết sức đương nhiên!”

“…”

Hình như rất là có lý a…?

Trương Nghi não bộ trì độn ra, cảm thấy sai sai ở chỗ nào đấy nhưng vẫn không biết rốt cuộc là sai ở chỗ nào, cuối cùng đành ngoan ngoãn cắp bộ quần áo hôi rình trong góc phòng đi giặt.

Kệ đi, bất quá là giặt thêm một bộ quần áo, cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian!

Thiếu nữ thấy hắn không kỳ kèo mặc cả nữa thì nhanh nhảu moi từ tay nải ra cỡ ba, bốn bộ y phục khác bốc mùi y hệt ném hết vào lòng Trương Nghi, trước thấy hắn định lên tiếng phản kháng, nàng liền trợn mắt trỏ vào đống quần áo hùng hồn tuyên bố: “Chúng đều là đồ-của-ngươi!”

“…”

… Chết tiệt!

Lúc đó, Trương Nghi hoàn toàn không nghĩ tới vì sao một cô gái đơn chiếc trong tay nải lại có toàn quần áo của đàn ông, hắn chỉ đang bận lăm lăm ôm theo một bụng ấm ức lê gót ra sau hè, nhưng đến giữa chừng thì sựt nhớ ra chuyện gì đành quay đầu hỏi:

“Bột giặt nhà cô để ở chỗ nào?”

Nàng nhướn mày: “Bột giặt là cái gì?”

“… Không có gì, cô quên đi.”

Đờ mờ, suýt chút nữa quên mất hắn vậy mà đang ở thời cổ đại!

Ớ? Hắn vừa chửi thề à? Trời ơi, hắn vừa chửi thề ư? Chết tiệt!… A A A A hắn lại vừa mới chửi thề kìa!!!

Nhìn thấy biểu tình thiên biến vạn hóa hết sức đặc sắc viết trên mặt Trương Nghi cả ngày hôm nay, thiếu nữ đương ngồi bắt chéo chân nhâm nhỉ thưởng thức tách trà nóng phỏng mỏ cũng không nhịn được cảm thán một câu: “Cố Tự Sinh, ngươi thật là ngộ nghĩnh!”

o.O.o

Ước chừng nửa canh giờ sau, tất cả thủ đoạn có thể dùng để làm sạch quần áo mà không cần đến bột giặt đã được Trương Nghi áp dụng triệt để, lấy củi đập, lấy chân đạp, lấy tay vò, cuối cùng, những bộ y phục đáng thương cũng đã được treo lơ lửng trên một cây sào nhỏ do Trương Nghi tùy tiện bắt ngang giữa hai cánh cửa sổ đón ánh nắng chói chang.

Hắn lấy tay quệt mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, vui vẻ nhìn thành quả lao động của mình rồi quay đầu nói với thiếu nữ đang cắn móng tay đứng bên cạnh:

“Chắc là phải chờ nửa canh giờ quần áo mới khô nổi.”

Nàng ta nhíu mày: “Cần quái gì phải chờ?”, dứt lời, phẩy tay một cái, hàng trăm vệt gió tụ lại thành hình dáng lưỡi liềm mà mắt người có thể nhìn được, “chém” tới tấp vào năm bộ quần áo đang phấp phơi giữa hai cửa sổ bằng loại tốc độ chậm rì rì. Chỉ loáng sau tất cả y phục đều khô tới mức không tài nào vắt ra nổi nửa giọt nước.

Trương Nghi nhìn cảnh tượng trước mặt thì mắt mũi miệng liền sáng bừng lên, hai bàn tay vô thức vỗ nhẹ vào nhau tỏ ý khen ngợi.

Hóa ra đây chính là cảnh tượng trong bộ tiểu thuyết mà các nhân vật đều vù vù vù, ném phép thuật về phía nhau. Là thế giới của huyền huyễn! Thế giới của những con người cưỡi gió đạp mây…

Trương Nghi không tài nào dập tắc đốm sáng lấp lánh trong đôi mắt mình, hắn hồ hởi hỏi thiếu nữ:

“Ngươi thật lợi hại! Tên ngươi là gì ấy nhở?”

Thiếu nữ ai oán liếc xéo hắn một cái: “Đáng nhẽ ngươi nên hỏi câu này sớm hơn! Dõng tai lên mà nghe rõ đây, ta tên là Lạp Nhã Kỳ – siêu trộm có thể khiến nhà dân gà bay chó sủa!”

“Lạp Nhã Kỳ?” Trương Nghi xụ mặt, “Nghe có chút quen…”

Lạp Nhã Kỳ phì cười: “Dĩ nhiên là nghe quen rồi, ta và ngươi đều sống trên cùng một con phố!”

“Nói cũng phải…”

“Quần áo đều khô cả rồi, ngươi nhanh chóng mặc vào, chúng ta đi tới chỗ này một lát!”

Nàng ta vừa nói vừa thuận tay giật xuống hai bộ y phục, một bộ ném cho Trương Nghi, còn một bộ giữ lại cho mình.

“A? Chúng ta phải đi đâu sao?”. Trương Nghi đón lấy quần áo, ngạc nhiên hỏi.

“Ừm, tới chỗ “đàn em” của ta.”

“Đ-Đàn em? Đừng nói cô là thủ lĩnh băng cướp hay gì gì đó__”

Lạp Nhã Kỳ cốc lên đầu hắn một cái rõ kêu rồi châm biếm nói:

“Một tên nhãi cứ khăng khăng đòi đi theo kẻ mà mình vừa mới gặp lần đầu có tư cách hỏi câu ấy với bộ mặt sợ hãi thế sao? Thay đồ nhanh lên, ngươi mà rùa bò ta liền một cước đá chết ngươi!”

Trương Nghi vành mắt đỏ hoe, không cần nàng ta nói hắn cũng hối hận lắm rồi… Tại làm sao hắn có thể một mực đòi đi theo kẻ chỉ mới gặp lần đầu tiên – thậm chí còn từng hại hắn nhốt lồng heo thả trôi sông cơ chứ? Vấn đề này, e rằng một từ “ngu ngốc” cũng không đủ sức khái quát hành động tự đâm đầu vào tường của hắn lúc ấy!

Trương Nghi hết sức tự giác đứng ở ngoài tuột quần áo, chừa lại căn phòng duy nhất trong nhà cho Lạp Nhã Kỳ thay y phục. Mặc dù là một kẻ rất đáng ghét, nhưng nàng ta sau cùng vẫn là con gái, nhường nhịn phái nữ là tiêu chí hàng đầu của nam nhân. Hắn vừa cởi thắt lưng vừa nói vọng vào trong:

“Lạp cô nương, nơi này quả thật cực kỳ tuyệt nha, vừa đón được ánh nắng buổi sớm vừa nằm cạnh mé sông có nhiều cá nữa, lúc nãy tôi giặt đồ nó cứ rỉa rỉa tay tôi đáng yêu lắm, mai sau có thể không cần lo túng thiếu thức ăn rồi! Chỗ này là nhà của họ hàng cô hả?”

Lạp Nhã Kỳ từ trong nhà gắt um lên:

“Nếu ngươi muốn chết thì cứ ăn đám cá đó đi, chúng có độc đó!”

Bàn tay thay y phục của Trương Nghi cứng đờ lại.

Lúc nãy… hình như… hắn đột nhiên nổi hứng bắt một con cá lên rồi hun hun vào miệng nó…

“Bất quá… nếu không thực sự nuốt vào bụng thì chúng cũng chẳng gây hại gì đâu. Còn nữa, căn nhà này là của ta.”

Trương Nghi nghe thấy rõ ràng tiếng thở phào nhẹ nhõm phát ra từ miệng mình, hắn tùy tiện hỏi thêm một câu cho có lệ dù không tò mò mấy:

“Chẳng phải cô bảo nhà mình ở làng Ngũ Độ sao?”

Có lẽ Lạp Nhã Kỳ giàu tới mức đến cả nhà ở cũng có chi nhánh đi?

“Thì đây vốn là làng Ngũ Độ mà.”

“…”

o.O.o

“Không không không không không!!! Cô có chết cũng không được rời khỏi đây!!!”

Trương Nghi vừa liều mạng túm chân Lạp Nhã Kỳ vừa mếu máo gào lên với nàng ta bằng một gương mặt đầm đìa nước mắt. Chân hắn kẹp chặt vào cạnh giường, thiếu điều lăn lê bò lết dưới đất van nài nàng ở lại.

Lạp Nhã Kỳ cũng chẳng vừa gì, cô ả dùng móng cào hẳn năm đường dài rướm máu trên cánh tay của Trương Nghi, trừng đôi mắt quỷ hướng hắn hung hăn đe dọa: “Buông ra! Bằng không cánh tay này sẽ không còn dính ở trên cơ thể của ngươi nữa!”

Trương Nghi sợ tới mức yết hầu run lẩy bẩy, nhưng hắn thà cánh tay bị chặt đứt cũng không muốn bị dân làng Ngũ Độ xách dao dí mông sau đó chồng lồng heo vào người đem thả trôi sông lần nữa!

“Lạc cô nương, coi như tôi van cô, khó khăn lắm chúng ta mới thoát được một kiếp, nếu cô cứ nghênh ngang ra đường thế thì chẳng thà tôi tự nhảy sông chứ không muốn bị quấn thành đòn bánh tét chỉ thừa hai cái ngón chân đâu!!!”

Lạp Nhã Kỳ khinh bỉ ra mặt:

“Dựa vào sức của đám dân ngu xuẩn đó thì dù có là một trăm người cùng xông lên đều sẽ bị ta đập bẹp dí như con dế thôi, ngươi sợ cái gì?”

“Tôi biết cô lợi hại mà. Nhưng dân làng không phải chỉ có một trăm người, và toàn bộ bọn họ không phải đều ngu xuẩn! Nghe tôi đi, lần trước họ đã có thể bắt cô lại thì lần này cũng sẽ__”

Trương Nghi chưa kịp nói dứt câu, phía sau gáy hắn đột nhiên đau buốt, cảnh vật trước mắt mờ dần rồi đen kịt, cả cơ thể ngã nhào xuống đất, sau đó không còn biết gì nữa…

Đợi đến khi tỉnh lại, hắn đã nằm tại một chỗ xa lạ khác rồi.

Trương Nghi chẳng buồn ngồi dậy, tay chân cũng không thèm động đậy. Hắn thật sự rất giận Lạp Nhã Kỳ! Tại sao trên đời này có một kẻ vừa nóng nảy vừa cứng đầu lại thích đâm đầu vào tường thế kia cơ chứ! Còn chỗ này là ngôi miếu hoang nào đây? Chẳng lẽ cô ta thực sự quăng mình ra đường “sống chết mặc bây” rồi?

…..

“Chị ơi, Tự Sinh ca ca mở mắt ra kìa!”

Một giọng nói trong veo như tiếng chuông bạc vang lên từ trên đỉnh đầu của Trương Nghi. Hắn giật mình ngồi bật dậy, tức thì trông thấy một đứa bé trai mặt mày lem luốt, mắt trái sưng một cục to vù đang nhe răng đối hắn cười tươi, phía xa xa trong góc miếu hoang là một đứa bé gái, toàn thân ăn bận rách rưới, vừa bẩn vừa dơ, nhưng những thứ ấy vẫn không tài nào che lấp được làn da trắng đến quái dị cùng đôi mắt màu huyết đang sắc lẹm đánh về phía hắn.

Chúng có vẻ, là một cặp sinh đôi, hơn nữa, còn là một cặp sinh đôi cực kỳ xinh xắn!

“A Bối, không được lại gần người lạ!”

“Nhưng Tự Sinh ca ca đâu phải người lạ.” Đứa bé trai tên A Bối chu môi phụng phịu, nó hết sức tự nhiên túm lấy mái tóc dài của hắn, bắt đầu công cuộc thắt bím đuôi sam.

“…”

“… Ừm, hai đứa có nhìn thấy một vị tỷ tỷ khá xinh đẹp đi theo cùng ta không?”

Trương Nghi nỗ lực cứu vớt lấy mái tóc đáng yêu của mình, đặt ra câu hỏi nhưng trong lòng hiện giờ thập phần lo sợ. Lúc nãy trên gương mặt Lạp Nhã Kỳ căn bản là biểu tình của quỷ dạ xoa, khỏi cần nói cũng biết nàng ta giận đến điên người rồi. Dựa vào bản tính tùy tiện cộng với thái độ miễn cưỡng khi để hắn ở lại bên người, hết chín mươi chín phần trăm có lẻ Lạp Nhã Kỳ đã đá đít hắn ra đường mặc hắn tự sinh tự diệt!

Oa oa oa, hắn vậy mà bị đá ra đường rồi(Ọ~Ọ)

“Dĩ nhiên là thấy, lão đại đã nhờ bọn ta chăm sóc cho huynh mà.”

A Bối vô cùng nhiệt tình trả lời, đổi lại là cái liếc xéo mang đầy tính cảnh cáo của chị gái. Cô bé bầm lầm:

“Vì sao lão đại lại bảo bọn ta trông nom tên đóng quan tài ngươi nhỉ, quan hệ giữa hai người trở nên tốt thế từ bao giờ? Tốt tới mức thu nhận ngươi làm đàn em luôn ha?”

À, có lẽ đây là “đàn em” mà Lạp Nhã Kỳ từng nhắc đến. Nhưng nhìn tổng thể hình như… chúng nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng của Trương Nghi, nói là bóc lột sức lao động trẻ em cũng không quá đi? Vả lại… các người còn nhớ Lạp Nhã Kỳ bảo nàng ta làm nghề gì không? Là ăn trộm! Ăn trộm đó! Nghĩ thế nào thì tương lai của hai đứa trẻ này cũng chẳng thể tươi sáng nổi.

“Giữa ta và… ừm, lão đại của các ngươi quan hệ không được tốt lắm sao?”

Cô bé kỳ quái nói: “Chuyện đó ngươi phải là người biết rõ nhất chứ sao lại hỏi ta?”

“… Ha ha, đúng nhỉ, vừa mới tỉnh dậy nên đầu óc ta có chút mơ hồ, ha ha. Thế lão đại nhà các ngươi đâu rồi?”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt cả hai đứa trẻ đều đồng loạt đại biến, đến A Bối nãy giờ vẫn luôn cười hề hề như thằng ngốc cũng ẩn ẩn sự giận dữ, vành mắt lặng lẽ đỏ ửng lên. Đứa bé gái siết chặt nắm tay nhỏ xíu của mình, răng trên cắn môi dưới đè nén nói:

“Lão đại đi tìm bọn người bang Hắc Bàng rồi.”

“Cái gì?”, Trương Nghi phản ứng so với cặp song sinh còn khoa trương hơn. Hắn nhảy dựng người như cái lò xo, suýt chút nữa là bị đống rơm rạ dưới chân làm trượt ngã té chổng mông lên trời. “Tôi van nài muốn nát nước gãy lưỡi mà cô ta vẫn liều mạng chạy nhông ra đường chui đầu vào miệng cọp? Nếu bị dân làng bắt gặp chúng ta vẫn chưa chết thì tính làm sao đây?”

Giống như không ngờ hắn sẽ phản ứng mãnh liệt như thế, hai đứa bé đơ ra mất một lúc, rồi A Bối dùng giọng điệu buồn cười nói với Trương Nghi:

“Nếu huynh lo về vấn đề đó thì yên tâm đi, bộ dạng hiện giờ của lão đại đến cả đàn em đi theo nhiều năm như bọn ta còn suýt nhìn không ra, những người khác căn bản không thể phát hiện được.”

Trương Nghi liên tưởng đến bộ quần áo dành cho đàn ông mà Lạp Nhã Kỳ ôm khư khư trước khi đánh ngất hắn mới chợt vỡ lẽ: “A? Chẳng lẽ cô ta cải nam trang rồi? Nhưng… dù là vậy cũng không được chủ quan, biết đâu có kẻ tinh ý nhận ra thì sao?”

Lần này, ánh mắt của cặp song sinh nhìn hắn càng lúc càng quái dị, chúng hết nhìn nhau rồi lại nhíu mày ngó đăm đăm Trương Nghi. Cuối cùng, bé gái ngồi co giò ở trong góc miếu hết sức nhẹ nhàng mà nói một câu:

“Lão đại nhà bọn ta căn bản chính là nam nhân!”

….

Bầu trời quang đãng ở ngoài kia bất chợt đánh sét rầm một tiếng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN