Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Sưu tầm
Đêm tuyết máu đổ (2)
Bỗng một tiếng hừ lạnh chẳng rõ từ đâu truyền đến. Một giọng nói của một nam tử vang lên:
– Chỉ một Dẫn Huyết cảnh tầng bảy nho nhỏ mà cũng dám náo loạn tại Phong Tuyết bộ lạc.
Dạ
y nhân nội tâm chợt lóe, ngẩn đầu nhìn lên mái nhà. Chỉ thấy dưới nền
tuyết trắng, một bóng người cao lớn hiện ra. Dù thời tiết rất lạnh, thế
nhưng gã nam tử chỉ vận một bộ y phục thô rất mỏng. Ánh sáng từ những
ngọn lửa hắt lên gương mặt hắn.
Gã nam tử cao lớn đó dĩ nhiên chính là Hầu Quân Lâu.
Chỉ
thấy hắn nhún người, lộn một vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp
xuống nền tuyết. Gương mặt không lộ ra một tia biểu tình nào, nhưng
trong ánh mắt lại sắc lạnh giống như hai thanh đao quang.
– Giết người của Phong Tuyết bộ lạc, bất kể ngươi là ai, ngày hôm nay cũng đừng hòng thoát.
Hầu
Quân Lâu căn bản không muốn dây dưa, bởi trong nội tâm của hắn dường
như đã đoán được dã dạ y nhân kia là ai. Thanh đao trên lưng ngay lập
tức bị hắn lấy ra, một cỗ khí thế oanh liệt bá đạo hiện ra. Hầu Quân Lâu
chưa hề vận chuyển sức mạnh, thế nhưng uy thế từ thanh đao huyết hồng
kia đã khiến cho cuồng phong tán loạn.
Đao thế phà vào mặt gã dạ
y nhân, không khỏi khiến cho y kinh biến. Ngay lập tức, dạ y nhân vội
vận dụng sức mạnh tạo thành một màn chắn, ngăn cản cỗ đao khí kia lại.
– Nghe nói Cát Nguyệt là man khí đứng đầu trong man khí trung phẩm, để xem nó có bá đạo như lời đồn.
Thanh
âm dạ y nhân kia truyền tới, không rõ được thái độ của y như thế nào.
Mà Hầu Quân Lâu thì chẳng thèm bận tâm, nhiệm vụ của y đêm nay chính là
trấn giữ nơi này.
– Đứng đầu trung phẩm man khí thì không dám, nhưng muốn xem khả năng thực sự thì ngươi biết ngay thôi.
Hầu
Quân Lâu lạnh lùng nói. Dứt lời, hắn liền trảm xuống một đường đao khí.
Chưa sử dụng man khí huyết tế, ấy vậy mà trong đường đao nghe giống như
tiếng gầm thét của hoang thú.
Đao khí vừa phát, những tộc nhân
Phong Tuyết bộ lạc đứng xung quanh lập tức chạy ra xa. Thế nhưng vẫn
không kịp, bị kình phong tạo ra bởi Cát Nguyệt đẩy ngã xuống đất, cơn
đau xuất hiện dĩ nhiên không thể tránh khỏi.
Đối với tộc nhân bị thương nhẹ, Hầu Quân Lâu không có nhiều thời gian quan tâm. Giờ tâm tư của hắn đặt lên gã dạ y nhân kia.
“Để xem thực lực của ngươi tiến bộ đến đâu rồi!” Hắn tự nhủ trong lòng.
Chỉ
thấy dạ y nhân ánh mắt biến đổi, bỗng một luồng khí màu bạc lóe lên,
nếu người nào bị ánh bạc này chiếu vào mắt, chỉ sợ sẽ bị mù trong một
khoảng thời gian.
Sau khi ánh sáng màu bạc biến mất, trên tay dạ y nhân xuất hiện một cây ngân mâu.
Hắn
vận chuyển man lực, lấy ngân mâu đâm thẳng về phía trước trước, một
tiếng *on gong* nhức tai, đao thế không những bị phá vỡ, ngược lại ngân
mâu tiếp ngục đâm thẳng về phía trước, tốc độ dường như không hề bị suy
giảm chút nào cả.
]
Lại
một âm thanh tra tấn đôi tai người ta tiếp tục gảy lên, mũi thương chạm
vào thân kiếm, lực thân thể mạnh như Hầu Quân Lâu vậy mà cũng bị bức
phải lùi về phía sau một bước mới có thể ổn định thân thể.
Hầu Quân Lâu chân mày chợt nhíu lại, bỗng gầm lớn một tiếng, tiếng gầm như tiếng sấm nổ, khí thế trong giây lát nhảy vọt lên.
Hắn
chưởng thẳng vào thân đao một phát. Y phục của dạ y nhân bị một luồng
khí tức thổi căn phồng lên một vòng, cơ thể cũng không chịu nổi mà lùi
về chục bước. Ngay lúc ấy, hắn cảm nhận một luồng hơi thở nguy hiểm.
Ngay
lập tức nghiêng người qua một bên, chỉ nghe *xẹt* một tiếng, ánh đao
chói mắt vừa xả xuống. Nếu không phải trực giác nhạy bén, có lẽ giờ phút
này hắn đã trở thành vong hồn rồi. Cũng thẳng có thời gian để suy nghĩ
nhiều, theo bản năng, dạ y nhân đưa chân đá vào bụng Hầu Quân Lâu.
Phản
ứng của dạ y nhân quá nhanh, khoảng cách lại gần nên Hầu Quân Lâu không
kịp tránh. Bị đá một cú như trời giáng khiến hắn ngã lăn trên đất. Bộ
đồ vải thô dị đầy những bông tuyết.
Bởi vì thân thể hắn trải qua
luyện tập nên rất cứng rắn, cú đá tuy mạnh như không ảnh hưởng gì
nhiều. Bằng là người khác thì thổ huyết trọng thương rồi.
Hầu
Quân Lâu chống đao đứng dậy, tuy từ khi bắt đầu hắn rất nghiêm túc,
nhưng chưa hề bộc lộ chiến ý. Hừ lạnh một tiếng, trong mắt hắn bắn ra
tinh quang. Giờ thì thực lực của tuyệt thế thiên tài Hầu Quân Lâu mới
thực lực bộ lộ.
Dạ y nhân tuy kinh nhưng không loạn. Đối mặt với
một dị sĩ Dẫn Huyết cảnh tầng thứ tám, thực lực có thể đấu một trận với
cường giả Dẫn Huyết cảnh tầng thứ chín mà không rơi vào thế hạ phong,
dạ y nhân không dám khinh suất.
Hắn hít sâu một cái, rồi nhắm
mắt lại. Ngay khi hắn mở mắt ra, một cảnh tượng khiến cho người ta nhìn
thấy liền khắc sâu trong tâm trí.
Bởi đôi mắt ban đầu là một màu
đen, bên trong như ẩn chứa các vì sao. Nhưng còn bây giờ, màu đen ấy bị
thay bằng một màu hoàng kim lấp lánh. Trong màu vàng tuyệt đẹp ấy,
không ngờ lại ẩn chứa sát cơ khủng khiếp.
Khí thế trong giây lát
của dạ y nhân cũng thay đổi đột ngột, như thể biến đổi thành một con
người khác. Hầu Quân Lâu thấy vậy thì hơi ngẩn ra, nhưng khóe miệng thì
nở một nụ cười hiếm thấy.
Khi cả hai bộc lộ sức mạnh thật sự của
mình, tuy kể thì dong dài, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong giây lát.
Trong đêm tuyết rơi dày đặc, dạ y nhân và Hầu Quân Lâu tựa như hai bóng
ma, quyết chiến giữa hai người bọ họ bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Ti
Mệnh ở bên trong chỉ nghe được âm thanh giao chiến quyết liệt. Nội tâm
dấy lên một trận lo âu. Bởi âm thanh tiếng nói kia đối với hắn rất quen
thuộc.
– Không được, mình không thể cứ mãi ngồi một chỗ trông đợi được.
Lần
thứ hai trong cuộc đời, Ti Mệnh thể hiện một sự nghiêm túc. Hắn hít sâu
một hơi, đem một lượng linh khí hỗn tạp vào cơ thể luyện hóa. Theo dòng
chảy của linh khí trong cơ thể, dùng linh thức để điều khiển, chỉ thấy
linh khí hội tụ dần về phía cánh tay.
Hắn hét lớn một tiếng, bàn tay siết chặt lại, gân xanh nổi lên trên trán, không do dự mà đám thẳng tới.
Linh
khí biến hóa thành một dòng xoáy, chạm mạnh vào cấm chế được bố trí
trên cánh cửa. Đùng một tiếng, cấm chế vốn được các trưởng lão thâm niên
Phong Tuyết bộ lạc bố trí, không ngờ bị một quyền của kẻ chưa hề mở
Thiên Khải làm xuất hiện những vết nứt.
Cảm thấy lực lượng vẫn
không đủ, Ti Mệnh lại tiếp tục thổ nạp một lượng linh khí nữa. Lần này
hắn hấp thụ nhiều đến nỗi y phục bị thổi phồng lên, chiếc áo khoác lông
vừa rồi mặc lên để làm ấm cơ thể, không ngờ lại bị phá nát bởi kình lực
từ trong nội thể bạo ra.
Lại một tiếng nổ kinh khủng tiếp tục
vang lên. Tiếng động như vậy khiến cho cuộc chiến giữa dạ y nhân và Hầu
Quân Lâu ngay lập tức bị đình chỉ lại. Sau một hồi đại chiến, cả hai
trên người có không ít vết thương.
Nhưng
Hầu Quân Lâu chỉ bị ngoài da, mà dạ y nhân thì hơi thở có vẻ tán loạn,
dĩ nhiên cuộc chiến với Hầu Quân Lâu đã hơi quá sức với y.
Ngay lúc Hầu Quân Lâu cầm man khí Cát Nguyệt vồ đến thì cánh cửa gỗ bị đánh nát thành mấy mảnh bay về phía hắn.
Hầu Quân Lâu định khinh thường, nhưng ngay lập tức hắn cảm giác được nguy cơ đằng sau cánh cửa vỡ nát này.
Trên
mặt hắn xuất hiện một tia nghiêm trọng. Khí lực vận chuyển, chỉ thấy
Cát Nguyệt rực lên màu đỏ rực bao phủ toàn thân thanh đao, rồi chém một
cái. Những tưởng đã phá tan được khí thế kia, nhưng không ngờ Hầu Quân
Lâu lại hét vang, vậy mà cả người rơi thẳng vào bức tường đá.
Ở trước ngực hắn, mảnh áo đã bị chấn thành từng mảnh, in giữa ngực là vết bầm hình nắm đấm.
Khí
lực vận chưa tiêu tan mà xâm nhập, tàn phá cơ thể. Không nhịn được, Hầu
Quân Lâu thổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt có chút hơi tái nhợt.
Dạ
y nhân trong mắt tỏ ra kinh sợ, nhìn về phía bên trong gian phòng. Chỉ
thấy bên trong, một gã thanh niên gương mặt trắng bệch, hơi thở hỗn
loạn, rồi bỗng phun ra một ngụm máu tươi, ngã khụy một chân trên đất.
Sau
khi dạ y nhân xuất hiện, nơi này bị vây bởi rất nhiều người. Thậm chí
còn có một ít cao thủ Tẩy Cốt cảnh đang ẩn mình trong bóng tối để quan
sát nữa. Nhưng tất cả sự việc xảy ra quá nhanh, từ lúc cánh cửa bị phá
cho đến khi Hầu Quân Lâu trọng thương, tất cả chỉ diễn ra trong giây lát
mà thôi.
Đến khi vỡ lỡ thì đã quá muộn.
Dạ y nhân nhìn
thấy cơ hội đã xuất hiện. Ở đây mặc dù bị vây bởi rất nhiều lính tráng
Phong Tuyết bộ lạc, nhưng hắn tự tin với thân thủ của mình, những người ở
đây khó mà ngăn cản được.
Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì ngay lập tức phát giác ra được một cỗ uy áp khổng lồ.
“Tẩy Cốt cảnh? Không xong rồi!”
Dạ
y nhân phát hiện thì đã quá muộn rồi. Chỉ thấy từ trong bóng tối, có ba
bóng người như quỷ mị xuất hiện. Một trong số đó xuất hiện ngay bên
cạnh Hầu Quân Lâu, cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, vừa nhét vào mồm một viên
linh đan để giúp phục hồi phần nào vết thương.
Hai người còn
lại, một người thì áp chế dạ y nhân, không có cho dạ y nhân bất kỳ một
cơ hội nào. Còn người còn lại, chính là người suốt những ngày này duy
trì lôi đài Đại Đấu Trường – ông lão họ Cảnh.
Chỉ thấy gương mặt ông ta lộ ra sát khí, nhìn chằm chằm Ti Mệnh đang quỳ nửa gối trên đất với gương mặt thê lương.
–
Dám đả thương Hầu Quân Lâu, hôm nay dù là ai cũng đừng hòng ngăn ta lấy
cái mạng của ngươi. Và cả tên kia nữa, phàm là dính dáng đều tru sát
toàn bộ.
Ông lão họ Cảnh đằng đằng sát khí, ánh mắt nhìn Ti Mệnh
giống như người chết. Uy áp từ trên người ông ta tản ra, khóa chặt Ti
Mệnh lại. Nhưng ông ta đã xem thường hắn rồi.
Dù hắn đang trọng
thương nặng thật, nhưng về phương diện sử dụng uy áp phát ra từ linh
thức này, ông ta hoàn toàn thua kém Ti Mệnh.
Chỉ thấy hắn chống
tay lên đất, rồi chật vật đứng thẳng dậy. Ánh mắt của hắn tràn đầy tơ
máu, đau đớn từ thân thể dường như không ảnh hưởng gì đến tâm trí. Duy
trong đầu Ti Mệnh bây giờ chỉ còn sự giận dữ mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!