Thiên Vũ Địch Phàm
Chương 4 -Thảm Kịch (1)
Bước chân nhẹ nhàng dừng lại, phía trước hắn lúc này là một bóng hình quen thuộc, dù chỉ cần dùng trái tim để cảm nhận hắn cũng không thể nào nhầm lẫn. Nàng đang ngồi trên chiếc ghế có gắn bánh xe mà chính hắn đã tự chế tạo để thuận tiện cho nàng di chuyển, mái tóc màu bạch kim xõa xuống ngang hông, trên người nàng lúc này khoác một bộ y phục màu đỏ rất sặc sỡ càng tôn lên làn da trắng như tuyết nhung của nàng.
Quả thật, bộ y phục dài được thiết kế tinh sảo lại càng tôn lên những đường cong mị hoặc. Đôi mắt hắn lướt qua, có chút rốt bời rồi quyết định chỉ dừng lại nơi khuôn mặt kiều diễm của nàng.
Hai ánh mắt chạm nhau, hai trái tim bất ngờ loạn nhịp khiến mặt nàng ửng hồng mà quay đi chỗ khác. Hắn ngẩn người mất một lúc, chợt cất tiếng:
– Tiểu Di, ta đến đưa nàng đi dạo.
Rồi như chẳng đợi nàng nói thêm câu gì nữa, hắn cúi xuống trước mặt nàng, quay lưng ra dấu ” hãy leo lên lưng ta đi”.
Một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng chạm lên vai hắn, sau đó là một thân thể êm ái nhẹ nhàng chạm sát vào lưng khiến cơ thể hắn bất giác run lên từng nhịp. Tim hắn lúc này đã đập loạn trong lồng ngực, chỉ thiếu điều là có thể nhảy ra ngoài.
Về phần nàng lại càng không thể giấu giếm được cảm xúc khi hai cơ thể cọ sát vào nhau. Một cảm giác hỗn độn phát sinh trong đầu nàng, chỉ là sự tiếp xúc qua những lớp vải lại khiến cho nàng cảm thấy ấp áp đến như vậy. Hai má đỏ ửng lên, không dám nhìn về phía trước, mặt dụi vào lưng hắn mà che giấu đi sự thẹn thùng.
Thấy nàng đã ổn định trên lưng mình, hắn hít một hơi thật sâu mà bước về phía cửa địa cung.
Thiên Sát điện quả thật là một nơi vô cùng bí ẩn. Chỉ riêng với những thứ mà nơi này nắm giữ cũng đã khiến thiên địa nhiều lần hỗn loạn. Tuy vậy, suốt gần một ngàn năm qua, Thiên Sát điện tuy chưa từng ai biết rõ vị trí, nhưng vẫn luôn là một thể tồn tại không ai dám phủ nhận.
Bước ra khỏi địa cung, trước mặt đôi nam nữ phủ kín một màu trắng lạnh giá, những cơn gió thổi rít qua, về chiều lại càng có phần hung bạo. Bất giác làm nàng nhớ về cái ngày hai người gặp nhau 15 năm trước.
Không nói gì, Thiên Vũ đưa bàn tay phải giơ lên trời, một đạo quang hắc sắc chợt hiện ra trên bàn tay của của hắn, rồi chợt tan biến ngay lập tức. Nếu không để ý, quả thực không thể nào phát hiện ra điều này.
Lúc sau, có tiếng rít xé gió vang lên, tầng sương mù trên đỉnh thiên sát điện chớp mắt bị phá vỡ một lỗ hổng lớn, một con hắc sắc cự điểu từ đó lao ra, nó vỗ cánh đáp xuống làm dấy lên một trận cuồng phong thổi bay cát bụi phạm vi vài trượng quanh hai người.
Cự điểu sải cánh hơn 2 trượng, toàn thân phủ lông vũ, ánh lên những đường vân kỳ dị, ánh mắt đỏ rực hung tợn, chiếc mỏ và móng vuốt sắc nhọn lóe lên ánh kim thiết. Một trong mười loại thần thú đáng sợ nhất dãy Bạch Giang Tuyết Sơn. Bất quá, khi ánh mắt nó nhìn tới Thiên Vũ liền dịu lại, giống như một linh sủng ngoan ngoãn…
Đưa tay xoa xoa đầu con Thần Điêu, hắn nói:
– A Tử, lại phiền ngươi rồi!
Con thần điểu nghe thấy vậy, nó dụi dụi đầu vào tay Thiên Vũ vài cái rồi chợt dang rộng hai cánh ra mà vỗ nhẹ.
Bằng thủ pháp nhanh nhẹn, trong chớp mắt hắn đã cõng Thiên Di mà ngồi gọn trên lưng Thần Điêu.
Thần Điêu kêu lên một tiếng vang vọng, hai cánh dang rộng ra, một uy áp khủng khiếp xuất hiện xung quanh người nó, tựa hồ như tạo thành một lá chắn trong suốt, dù chỉ là một hạt tuyết cũng không có cơ hội lọt qua.
– Đi Thôi!
A Tử chỉ đợi có vậy, hai cánh vỗ mạnh bay lên. Ngồi trên lưng Thần Điêu, hắn nhanh chóng chuyển vị trí để Tiểu Di ra ngồi phía trước.
Cảnh vật hiện ra trước mắt quả thật là vô cùng tráng lệ. Những ngọn núi xếp nối nhau tạo thành những hàng dài tới tận chân trời.
Ngồi trên lưng Thần Điêu, tâm tình của Tiểu Di không kìm lại được tự nhiên trở lên kích động. Hai thiên nhãn mở to tròn, không ngừng dáo dác nhìn bốn xung quanh. Ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua tâm tình như vậy ở nàng.
Mười năm năm qua, mà không, chính xác hơn là từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên nàng có thể quan sát một cách rõ ràng thế giới bên ngoài. Cuộc sống đã dần quen với việc đi lại trên chiếc xe lăn mà mỗi lần đi đều phải do mụ mụ giúp đỡ. Tuy rằng bằng khả năng kỳ diệu của dòng tộc, Thiên Sát điện cũng đã tạo ra một môi trường nhân tạo không kém gì một môi trường sinh thái thu nhỏ. Nhưng mọi thứ trước mắt nàng thật quá khác xa so với trí tưởng tượng khi còn ở địa cung.
Cánh chim lướt gió bay lượn, những làn mây nhẹ trôi dưới chân nàng. Bỗng chốc lại hiện ra những mảng rừng xanh biếc, chiếc cầu vồng bảy sắc như một cánh cửa thiên đường, bắc qua những ngọn núi cao đến vô tận. Con sông dài uốn lượn quanh những ngọn núi, dưới ánh mặt trời đã về chiều trông giống như một dải lụa óng ánh sắc màu, mà người xứng đáng đeo nó chẳng ai khác xứng đáng hơn ngoài nàng.
Nhìn cảnh vật trước mắt, cả người Tiểu Di bỗng trở lên ngây dại. Cảm giác âu lo có phần ngỡ ngàng khi lần đầu được đi ra ngoài, phút chốc biến thành sự kích thích đến cùng cực. Bất giác tự lúc nào, hai tai nàng đã nắm chặt tay Thiên Vũ, hai khóe mi nàng xuất hiện hai dòng lệ lăn dài mà rơi xuống khoảng không, trông giống như những hạt minh châu cực kỳ diễm lệ.
Ngồi phía sau, Thiên Vũ thật chẳng biết nên làm gì ngoài ngồi nhìn nàng, những giọt nước mắt đó rơi ra chẳng những không làm hắn lo lắng mà ngược lại như tô điểm thêm cho vẻ đẹp ôn nhu của cô gái đôi mươi. Ánh mắt hắn nhìn nàng ngàn phần mê dại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!