Thiên Vũ Địch Phàm
Chương 3 - Xin Phép
– Loài hoa này có tên là Bích Hoa Tuyết Liên, vẻ đẹp lại vô cùng lung linh. Chỉ tiếc là một năm lại chỉ nở một bông duy nhất…
Cô gái chợt có chút phân tâm khi cảm nhận được một luồng khí lực rất đỗi quen thuộc, vội quay đầu lại. Ánh mắt từ trong suốt chợt ánh lên những nét thân thương ấm áp mà thường ngày rất hiếm có thể trông thấy.
– Thiên Vũ, ngươi đã trở về rồi sao?
Thiên Vũ nhẹ nhàng tiến lại gần cô gái, kéo chiếc ghế nhỏ bên cạnh rồi ngồi xuống nhìn cô gái, ánh mắt lạnh lẽo có phần u tối thường ngày như chợt biến tan mà thay vào đó là sự ấm áp. Bất giác khiến cho hai gò má của nàng chợt ửng hồng, vội quay mặt nhìn vào bông hoa trước mặt.
Im lặng một lúc lâu, cô gái chợt lên tiếng để phá tan sự im lặng giữa hai người. Nhẹ nhàng, mắt có chút dò xét nhìn về phía Thiên Vũ, nói:
– Vũ ca, ta có một thỉnh cầu với ca, không biết ca có thể giúp ta được không a.
Thiên Vũ không nói, mắt vẫn nhìn nàng nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ gật đầu.
Đến lúc này, vẻ mặt của nàng mới có chút dãn ra, tuy nhiên ngay sau đó lại ánh lên chút ưu tư hiếm gặp.
– Ta cùng ca ca đã biết nhau hơn 15 năm rồi. Tình trạng của ta, ca cũng đã biết rõ, suốt 15 năm qua, ta cũng chưa hề rời khỏi địa cung. Thật sự ta rất muốn… Rất muốn một lần được ra ngoài.
Nói đến đây, ánh mắt của nàng tự khi nào đã xuất hiện hai giọt lệ, nhẹ nhàng từ khóe mi diễm lệ mà lăn xuống dưới.
Nàng chính là Thiên Di, là 15 năm về trước đã không do dự cùng phụ thân mang Thiên Vũ về cứu sống. Từ khi nhận biết được thế giới, cô cũng đã phải chấp nhận sự thật rằng bản thân vĩnh viễn mất đi khả năng đi lại. Một thể biến dị lạ xuất hiện khi cô chào đời khiến cho hai chân không thể phát triển được. Mười năm năm qua, cũng là 15 cô giam mình trong địa cung, một phần cũng là do có Thiên Vũ làm bạn bên cạnh.
Nhẹ nhàng đưa tay lên lau hai dòng lệ đang lăn trên gò má Thiên Di, hắn mỉm cười. Tâm tình của nàng hà cớ nào hắn lại không biết chứ. Mười năm năm qua, mỗi lần hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, Thiên Di đều bắt hắn ngồi hàng giờ kể về bên ngoài cho nàng nghe. Mỗi lần như thế, nhìn vẻ mặt kiều diễm của Thiên Di chăm chú lắng nghe, hắn đã tự nhủ với bản thân mình sau này sẽ đưa nàng ra ngoài ngao du sơn thủy.
– Được, vậy 2 ngày nữa ta sẽ đưa nàng đi ngắm hoàng hôn!
– Sao không thể là hôm nay?
Thiên Di mở tròn mắt hỏi, vẻ mặt tỏ rõ sự tò mò. Bên cạnh nhau 15 năm, hơn ai hết cô hiểu rõ, Thiên Vũ làm gì ắt đều phải có lý do cả.
– Đến hôm đó nàng sẽ rõ.
Lần này là sinh thành Thiên Di tròn 21 tuổi, hắn tựa hồ còn chưa biết sẽ tặng nàng thứ gì, bất giác trong đầu nảy sinh một dự định.
******
Hai ngày trôi qua thật nhanh, cái hẹn của hai huynh muội Thiên Di và Thiên Vũ chẳng mấy chốc cũng đến. Sắc trời đã có chút ngả về chiều, Thiên Vũ khoác lên mình một bộ trang phục màu đen như thường lệ, cất bước hướng về phòng của Thiên Di bước đến, khuôn mặt có nét hồi hộp, nhịp tim cũng đập nhanh hơn mọi khi.
Trở lại một ngày trước đó, tại phòng riêng của Đường chủ Hồ Thiên Nhạn:
– Cộc…Cộc..c
– Vào đi!
Thanh âm trầm trầm nhẹ vọng ra bên ngoài, cánh cửa hé mở, Thiên Vũ từ từ bước vào trong. Nhìn thấy đường chủ, hắn lập tức hành lễ.
– Thưa Đường chủ, người có thể dành cho ta một chút thời gian được không, ta…có việc xin thỉnh cầu.
Hồ Thiên Nhạn mắt đang chăm chú nhìn vào một tấm bằng vải, có hoa văn khá lạ mắt, bên trong vẽ nhiều thứ hỗn độn giống như một thế trận cờ vây. Nghe thấy Thiên Vũ nói, đôi mắt rời tấm vải, cả người ngước lên nhìn hắn.
Thật tình, từ khi Thiên Nhạn mang hắn về nuôi dưỡng đến nay, suốt 15 năm, Thiên Vũ luôn tuân thủ mọi mệnh lệnh, cũng chưa một lầm cầu xin điều gì. Nay lại đến vẻ mặt quan trọng khiến lão có phần lạ lẫm:
– Nói đi!
Thiên Vũ nghe thấy vậy, cũng không ngẩng đầu kên mà lập tức quỳ hai đầu gối xuống, nói:
– Thiên Vũ ta, thân là do đường chủ cứu về, người là do đường chủ nuôi lớn. Cả đời này quyết không quên. Ta biết bản thân còn nhiều thiếu sót, nếu so sánh thật sự vẫn thua kém những nhân tài khác trong bổn phái. Nhưng nay mạo muội xin phép đường chủ…
Ngập ngừng một chút, hắn nói tiếp:
– Mười năm năm qua, cũng là thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời ta, giờ chỉ xin có một thỉnh cầu. Ta muốn được trực tiếp công khai tìm hiểu với tiểu thư Thiên Di. Dù rằng ta và tiểu thư là huynh muội nhưng… Ta thật sự trân thành. Cả đời này, nguyện dùng để bảo vệ cho nàng.
Nói xong, hắn bình tĩnh nhìn lên phía đường chủ, ánh mắt ánh lên sự trân thành tuyệt đối.
Đường chủ Thiên Nhạn vẫn im lặng, Thiên Vũ là người như thế nào, lão là người hiểu rõ. Tình cảm của thằng nhóc này dành cho con gái lão, lão cũng không phải không biết.
Một lúc sau, lão nhìn Thiên Vũ, rồi như đã quyết định điều gì đó quan trọng, lão chỉ gật đầu mà không nói gì thêm. Quả thực trong thâm tâm lão, từ sâu thẳm đã luôn coi Thiên Vũ là một người con trai trong gia tộc mình.
Đợi Thiên Vũ đi khuất, lão mới cười khổ. Có một vài thứ lão vẫn chưa nói với hắn, trước giờ vẫn như là một bí mật không thể nào mà tiết lộ.
*****
Thiên Vũ khoác trên mình một bộ y phục màu đen tuyền, nhẹ nhàng bước về phía phòng của Thiên Di, vừa đi hắn vừa suy nghĩ mông lung, nhịp tim có phần hối hả hơn thường ngày rất nhiều.
Hắn cứ bước đi, bước đi cho đến khi đôi chân tự động dừng lại trước một bóng hình đang ngồi có phần mơ mộng nhìn ra khuôn viên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!