Thiên Vũ Địch Phàm
Chương 2 - Thiên Sát Phủ
Trải dài trên ba ngàn dặm, địa hình hiểm trở của Bạc Giang Tuyết Sơn lại có phần đi ngược với sự phát triển của tạo hóa. Có những ngọn núi hừng hực lửa cháy quanh năm, nhưng ngay cạnh lại có thể tồn tại những ngọn núi mà tuyết phủ kín chưa bao giờ dứt.
Địa danh này, người trần mắt thịt quả thật không có khả năng tồn tại.
Tuy nhiên, mọi thứ dần dần thay đổi. Con người với niềm khao khát sức mạnh cũng như ước muốn đứng trên vạn vật chưa bao giờ ngừng lại. Bằng một cách nào đó, một giáo phái đã tiến vào Bạch Giang Tuyết Sơn, trong vài trăm năm đã phát quang là một phần thế lực hùng mạnh – Thiên Sát Phủ
Bạch Giang Tuyết Sơn, 15 năm sau…
Tại một căn cứ địa ẩn sâu trong lòng ngọn núi Bạch Giang Tuyết Sơn:
– Kính thưa thiếu chủ, đường chủ biết ngài vừa trở về, truyền lệnh cho gọi ngài!
Một tên lính mang khăn kín bịt mặt, quần áo chỉnh tề kính cẩn cúi chào trước một chàng trai trạc 21 tuổi.
Người được gọi là thiếu chủ này bận một bộ đồ đen từ đầu đến chân, mái tóc dài màu bạch kim che lấp một nửa khuôn mặt càng khiến cho làn da của y trở lên nổi bật. Duy chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt cũng khiến cho người đối diện đoán biết được đây ắt hẳn là một sắc nam hiếm thấy.
Chàng trai vẻ mặt không hề lộ ra một chút cảm xúc nào, khẽ gật đầu rồi tiếp tục bước. Hành động trầm tĩnh, có phần lạnh lùng của y thật khiến cho người khác có phần e sợ.
– Cộc…Cộc…c
– Vào đi!
Từ trong phòng, một giọng nói trầm trầm vang lên. Cánh của từ từ mở ra, lộ ra phía trong một người đàn ông dáng vóc to lớn, mặt mũi có phần già nua đang ngồi trên một chiếc ghế, tay cầm một lam cầu thủy tinh. Cũng không có gì là sẽ rời mắt khỏi lam cầu thủy tinh này, nói:
– Việc ta giao cho ngươi, ngươi đã làm xong chưa?
– Thưa đường chủ, việc người giao phó, ta đã hoàn thành. Trong suốt một tháng, ta bí mật dò thám thông tin. Tuyệt nhiên các phái khác chưa hề có động tĩnh gì lạ. Chỉ có một điều năm ngày gần đây, việc các thần thú ở sâm lâm liên tục tăng cường sự bành trướng, tuyệt chẳng phải điều lành.
Kẻ được gọi là đường chủ vẻ mặt lộ ra một tia đăm chiêu:
– Được rồi, ngươi cũng đã vất vả, lui về nghỉ ngơi đi.
Không nói thêm lời nào, người thanh niên lùi ra sau, dần khuất khi cánh cửa dần khéo lại.
Hai người này, thật chẳng phải xa lạ, người được gọi là đường chủ thật sự chính là Hắc Y nhân 15 năm trước, tên gọi là Hồ Thiên Nhạn. Còn người thanh niên trẻ kia chính là đứa bé trai 6 tuổi ngày ấy.
Đúng, chính là hắn, Thiên Vũ cũng chính là hắn.
15 năm về trước, trong một lần đi ra ngoài trở về, Thiên Nhạn cùng con gái là Thiên Di tình cờ phát hiện ra một đứa bé trai nằm thoi thóp dưới một gốc cây cổ thụ.
Quả thật hắn cũng không biết được mình sinh ra từ đâu, cha mẹ mình là ai. Hắn không biết và tuyệt nhiên cũng chẳng ai biết.
Hắn chỉ biết được rằng khi hắn tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là ánh mắt ngàn phần ấm áp của một cô gái cũng trạc tầm tuổi hắn, Thiên Di.
Cơ thể này là do gia đình giáo chủ cứu mạng, cái tên Thiên Vũ này cũng là do đường chủ đặt cho hắn.
Từ đó đến nay đã 15 năm, hắn khắc sâu trong thâm tâm, sống là người của bản giáo, chết là ma của bản giáo.
Hắn luôn cố gắng để báo đáp lại công cơn cứu mạng.
Nhờ sự truyền dạy của các lão nhân trong bổn giáo, cùng với bẩm sinh thiên tài, năm 17 tuổi hắn đột phá trở thành một trong các đệ tử mạnh nhất giáo phái. Trở thành cánh tay đắc lực cho Hồ Thiên Nhạn.
Vũ trụ vạn vật tạo hóa, con người bằng trí thông minh của mình dần có được sức mạnh phi thường. Những kẻ này đi theo nhiều con đường tu luyện khác nhau. Phân chia ra có chính, có tà.
Thiên Sát Phủ cũng vậy, là một trong tam đại tông môn trong thiên hạ, nổi danh bởi tuyệt đỉnh công phu Huyền Hồ Thiên Công và kỹ thuật chế tạo ám khí thuộc hàng bậc nhất.
Chính vì vậy, Thiên Sát Phủ luôn là mục tiêu nhòm ngó của của tất cả các thế lực khác, từ danh môn chính phái hay hắc đạo đều không ngừng thèm muốn.
***********
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!