Trường học siêu năng - Chương 3: White
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Trường học siêu năng


Chương 3: White


-Gia Linh, nhanh lên đi. Đơn hàng cuối rồi. Cẩn thận kẻo vỡ đấy.
Tiếng mẹ nó thúc giục. Gia Linh khệ nệ khiêng chậu hoa hồng lên chiếc xe tải con dựng trước sạp bán hoa của mẹ nó. Nó đặt lên xe rồi đưa tay, lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên má. Bỗng một chai nước lạnh đặt ngay trên đầu nó :
-Dạo này sao siêng dữ, nhỏ lùn.
Gia Linh ngước lên nhìn tên con trai đứng phía trên nó.Ánh mắt nó lập tức chuyển sang chế độ tức giận làm cậu con trai giật mình. Xưa nay Gia Linh chúa ghét những kẻ gọi nó là lùn.
– Trả em (50K)…
Gia Linh chưa kịp nói hết câu thì chai nước đã nằm ngang ngay miệng nó.
-A. Anh xin nhỗi. Gia Linh không lùn. Gia Linh rất cao.
Nó đưa tay giật lấy chai nước, mở nắp, tu một mạch hết nữa chai.
-Khà… Sảng khoái thật. Cảm ơn Long ca nha. Xem như đây là quà mua chuộc chủ nợ dễ thương này.
Hoàng Long cười đưa tay xoa đầu nó:
-Vẫn tí tửng như thường nhỉ. Tưởng em vẫn còn buồn vì chuyện của bé Liên chứ.
Nó im lặng không nói gì.Kí ức về Mỹ Liên lại vọng về. Gia Linh bước vào nhà bỏ lai sau lưng tiếng “Ơ..ơ” tò mò của Hoàng Long.
Nó chào bố mẹ và bác Hai -cha Hoàng Long, rồi lấy xe đạp ra về. Mẹ nó gọi với theo :”Tối nay ba mẹ không về. Ở nhà nhớ chốt của cẩn thận nha,Gia Linh.” Nó ngoảnh mặt lại “Dạ” một tiếng thật to rồi quay lại đạp xe về tiếp.Gia Linh vừa đạp xe vừa suy nghĩ lại về giấc mơ hôm trước vừa nghĩ về những ý định làm việc để tiết kiệm tiền đi Mỹ cứu Mỹ Liên.
Chiếc xe đạp dừng lại trước nhà Gia Linh. Nó đưa mắt nhìn ngôi biệt thự bên cạnh -nhà Mỹ Liên.Tiếng đập bàn, đập ghế, tiếng khóc, tiếng van xin, tiếng chửi, tiếng đồ vật đổ vỡ vang lên trong căn biệt thự phá tan màn yên tĩnh trong đêm hè ở nông thôn.Nó tự hỏi nếu Mỹ Liên quay lại liệu cậu ấy có vui không khi căn nhà của cậu vẫn còn đầy sóng gió, liệu việc nó muốn đưa Mỹ Liên trở lại có thật sự đúng…
Sau khi đóng cửa cẩn thận, Gia Linh lên phòng, nằm ình ra trên giường.Nó đưa tay cầm chặt sợi dây chuyền.”Mimi, giờ này cậu ra sao rồi. Cậu có bị ngược đãi không? Tớ nhớ và rất lo cho Mimi đấy. Thần Tứ diệp thảo xin hãy ban cho con điều ước ích kỉ này. Xin hãy giúp con đưa Mimi trở lại bên con… mãi… mãi.”

__________________***______________________

-Gia Linh, đến đây với tớ nào.
Giọng Mỹ Liên nhẹ nhàng vang lên. Gia Linh thấy xung quanh mình lại là màn đêm đáng sợ. Trước mặt nó, Mỹ Liên đang đứng đó. Đôi môi đỏ thắm nở một nụ cười với nó. Giọng nói dịu dàng của Mỹ Liên tựa như cục nam châm kéo nó về phía Mỹ Liên. Thanh âm ấy cứa thỉnh thoảng lại vang lên đầy mê hoặc:
-Đến đây với tớ nào! Cùng chơi với tớ nào!
Đôi chân Gia Linh cứ bước về phía trước. Đầu óc nó mụ mị như bị một làn khói bao phủ khiến nó chỉ nghĩ đến việc bước về phía trước. Bỗng một giọng nói vang lên khiến Gia Linh giật mình rơi khỏi đám sương mê hoặc ấy:
-Đừng đến đó, Gia Linh.
Gia Linh quay đầu lại. Ánh mắt nó chạm phải một chàng trai với khuôn mặt hiền từ, mái tóc bạch kim óng ánh đứng cách nó chừng 1m.”Đôi mắt xanh của cậu ấy thật đẹp. Tựa như bầu trời sau cơn mưa vậy.” Gia Linh thầm nghĩ. Cậu nhìn nó, giọng nói cậu dịu dàng nhưng quyết liệt:
-Cô ta không phải bạn cậu đâu. Ả chính là con quỷ hôm qua đuổi theo cậu đấy, Gia Linh.
Gia Linh sực nhớ đến giấc mơ hôm trước rồi ngạc nhiên nhìn chàng trai:
-Chẳng lẽ cậu là người hôm qua…
Nó chưa kịp nói hết câu thì cậu bỗng dưng biến mất rồi lại xuất hiện ngay sát nó. Nó nghệch mặt ra không tin vào mắt mình.”Cậu ấy có thể dịch chuyển tức thời sao” đó chính xác là những gì Gia Linh đang nghĩ. Chàng trai bỗng choàng tay ôm lấy nó.Tay kia đưa lên không khí vẽ một vòng tròn. Nó nhìn theo tay cậu và nhận thấy một quả cầu đen đang tiến về phía mình. Nó hoảng sợ nhắm tịt mắt lại. “Kiểu này chết chắc rồi.” Nó lo sợ. 1 giây. 2 giây. 3 giây.Nó thử hé mắt và thấy quả cầu đã biến mất tự bao giờ.Xung quanh nó là 1 lớp vỏ bao bọc trong suốt. Gia Linh mạnh dạn mở hai mắt nhìn theo hường tay cậu. Bấy giờ nó mới nhận ra gương mặt thanh tú của Mỹ Liên đã biến thành khuôn mặt đáng sợ của con quỷ hôm nọ.Nó hoảng sợ siết chặt lấy áo cậu.
“Cuối cùng mình cũng không gặp được Mỹ Liên thật sự…”
Hương hoa hồng trắng từ người con trai lạ mặt này bỗng làm cho Gia Linh cảm thấy dễ chịu. Tựa như hương thơm ấy đang an ủi nó vậy. “Start.” Nó nghe thấy âm thanh ấy và từ tay cậu bỗng hiện ra một quả cầu lửa phóng cực nhanh về phía con quỷ.Con quỷ la lên một tiếng rồi vỡ ra thành từng mảnh rồi mất dần trong màn đêm.Trong không khí, Gia Linh bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ đầy hận thù của con quỷ:”Ngươi..sẽ…bị trừng…phạt! Wili Ánh Sáng”
Con quỷ đã biến mất nhưng trong tâm trí ngây thơ của Gia Linh, lời nói của con quỷ khiến nó bất an.”Liệu cậu ấy có bị trừng phạt vì mình…?”
-Cậu có sao không?
Giọng nói của cậu đánh thức nó về hiện tại.
-À mình không sao.Nhưng…
-Nhưng…-Cậu lặp lại một cách tò mò.
-Nhưng cậu buông tớ ra được không?
-A, xin lỗi. Tại tớ sợ cậu sẽ bị thương thôi.
Nó có thể nhận thấy khuôn mặt cậu đang ửng lên vì ngượng và chính nó cũng đang đỏ như trái cà.Như để chữa ngượng cho cả hai, Gia Linh đưa tay ra, cười:
-Tớ là Gia Linh. Rất vui được gặp cậu,à Wili phải không?
-No.Tên tớ không phải là Wili mà là White.
Nó nhận thấy mình hơi lố.”Gia Linh mày là đồ ngốc.Đừng có nghĩ gì là nói thế được không? Ngốc quá đi. Sao lại nghe con quỷ chết tiệt ấy gọi bừa chứ.”
-Cậu sao vậy???
White cúi xuống nhìn mặt nó.
-A A không có gì!-nó giật mình.
White phì cười khi thấy khuôn mặt cà chua của Gia Linh.
-Này, này có gì đâu mà cười chứ.
-Sorry.
-Hứ, hờn cậu rồi.
Gia Linh quay mặt đi vừa làm mặt giận. Nó khẽ liếc sang thì thấy khuôn mặt lúng túng của White.”Phải lợi dụng thui.Hihi.”. Nó cười nham hiểm:
-Thôi được rồi nếu muốn tớ tha lỗi thì phải ban cho tớ 3 điều ước.
-Tớ có phải là Bụt đâu mà ban điều ước cho cậu được.-White gãi đầu.
-Cậu không phải là Bụt nhưng cậu là 1 siêu-năng-lực-gia.
-Thôi được rồi. Coi như cậu thông minh đi. Nhưng tớ chỉ có thể thực hiện những cái tớ có thể thôi đấy.
-Thank you.
Nó hắng giọng rồi nói to:
-Thứ nhất, cậu phải đưa tớ tới Mỹ tới trường Star Royal để tớ có thể gặp Mỹ Liên.Điều này chắc chắn cậu sẽ làm được nhỉ.Cậu có thể Dịch chuyển tức thời mà.
Thứ hai, cậu phải nói hết cho tớ tất cả những năng lực mà cậu sỡ hữu…
-Chi vậy???
White đột nhiên cắt ngang
-Để sau này tớ có thể lợi dụng điều ước thứ 3 chứ.Ok.
-Thôi được rồi nhưng tại trường Star Royal cậu phải cẩn thận đấy.
-Yên tâm.
-Được rồi.Giờ thì cầm lấy tay tớ.Hãy giữ thật chắc đấy nhé.
White đưa 1 tay ra.Gia Linh gật đầu rồi cầm lấy bàn tay của cậu.”Cho dù đây là giấc mơ thì xin hãy để tôi được gặp lại Mỹ Liên rồi hãy tỉnh lại.Làm ơn”
Nó thấy mình đang bay lên rồi trong phút chốc nó đã rời khỏi màn đêm đáng sợ và bay trên bầu trời đêm đầy sao. Nó nhìn White. Đôi mắt của cậu thật dịu dàng làm sao. Bỗng một hương thơm dịu nhẹ thoảng qua khiến đôi mắt Gia Linh khép lại.”Không được.Mình không được ngủ, mình phải tới Mỹ. Mình không muốn rời khỏi giấc mơ này. Không bao giờ.”
“Dịch chuyển tức thời. Tạo kết giới.Điều khiển nước, lửa, gió và thiên nhiên. Tất cả đều là siêu năng lực của tớ.”
Gia Linh bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN