Quân Bản Giai Nhân - Vịt Béo Bội Thực
Chương 2: Kết hồn trận
“…”
“Nếu nhỏ quá, vậy thì ấm ức cho nàng rồi.”
“…” Ngài còn biết người ta sẽ cảm thấy ấm ức?!
“Mà cũng không hẳn là vậy. Nhớ lại, ngực của ta khi là nam nhân còn to hơn bộ ngực ban đầu nhồi thêm hai cái bánh bao của nàng.”
“…” Nàng nghe thấy lời này chắc không muốn tỉnh lại nữa đâu!
Hình ảnh Cầm Du Huyền trong lòng Hoa Tâm đã âm thầm bị bôi đen một trăm lần, mặc dù trước đó đã là một màu xám xịt.
Hồ quân, tâm hồn ngài cũng đen như cuộc đời ngài vậy!
Nói qua nói lại một hồi, Cầm Du Huyền quyết định tặng cho Dao Linh công chúa hai bên ngực mỗi bên to bằng quả chanh.
“Lời cho nàng rồi.” Hắn nhàn nhạt cảm thán, vẫn là ngữ điệu vô cảm lúc trước.
“…”
Hoa Tâm toát hết mồ hôi hột, cuối cùng có thể thi triển trận pháp kết nạp hồn phách được rồi chứ? Hắn rợn hết cả da gà da vịt, thế nào là mặt tỉnh bơ nói lời bẩn dơ, cứ gặp Hồ quân của hắn là sẽ được lĩnh ngộ hoàn toàn.
Tạo xong cơ thể, cuối cùng đã có thể đi đến công đoạn cuối cùng – kết phách. Cầm Du Huyền mặc dù trông lạnh lùng lãnh đạm nhưng không thể che giấu rung động mãnh liệt nơi đáy mắt.
Ba trăm năm, hắn đã chờ đợi ngày này suốt ba trăm năm rồi.
Ba trăm năm cũng đã có rất nhiều thay đổi, ví như tên thái tử kia đã chết từ đời nào không biết, lại ví như trên Cửu Trùng Thiên không truyền xuống tin tức công chúa bị mất tích, thiên địa vô cùng yên bình.
Nhưng mà, tính tình Cầm Du Huyền vốn trước sau chu toàn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, dốc hết tâm can giúp Dao Linh tạo xác hồi hồn.
Đã có lần, Hoa Tâm không nhịn được hỏi hắn: “Chỉ dựa vào một câu nói của nàng, Hồ quân liền tin tưởng nàng ta chính là công chúa của Cửu Trùng Thiên? Ngài không sợ nàng ta lừa gạt chúng ta hay sao?”
“Không sợ!” Cầm Du Huyền khẳng định chắc chắn như bàn thạch. “Bởi vì nàng ta không lừa chúng ta. Chiêu thức nàng ta sử dụng lúc hai bên giao chiến là của Phượng tộc, hơn nữa phần cổ bên trái của nàng còn có ấn kí phượng vĩ chỉ có ở công chúa đế cơ Cửu Trùng Thiên. Bổn quân một mực tin tưởng.”
Hơn nữa, trên Cửu Trùng Thiên quả thật có một Dao Linh công chúa. Thiên quân có rất nhiều thiên phi, nhưng chỉ có duy nhất một thiên hậu. Dao Linh công chúa chính là nữ nhi của vị thiên hậu này, cũng là muội muội cùng thân mẫu duy nhất của thái tử Phượng Diên.
Hoa Tâm nghe vậy, không khỏi cảm thán tài quan sát của chủ nhân mình, chỉ có mấy khắc ngắn ngủi, hơn nữa còn trong tình thế hỗn loạn thế kia…
Hôm nay, Cầm Du Huyền đặc biệt trở lại thân phận nam nhân, chính là muốn khôi phục lại toàn bộ linh lực cùng pháp lực lúc phong ấn trong hình dáng nữ nhân. Kết hồn trận là một trận pháp vô cùng lợi hại, nếu linh lực cùng pháp lực không đủ, người bày trận sẽ có thể bị chính trận pháp của mình nuốt sống, hồn phi phách tán, mãi mãi rơi vào vạn kiếp bất phục.
Cầm Du Huyền lấy ra một viên đan dược đã được chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng đặt vào trong miệng nữ nhân trước mắt.
Cửu chuyển hồi nguyên đan, đan dược được tạo thành từ những nguyên liệu vô cùng trân quý, dùng linh lực tiêu hao luyện trong lò luyện đan chứa tam muội chân hỏa liên tục ba vạn sáu ngàn năm không ngưng nghỉ, thiên địa chỉ có duy nhất ba viên, viên đan này là do Cầm Du Huyền may mắn được ngoại tổ mẫu hắn tặng nhân ngày sinh thần thứ ba vạn.
Xong việc, hắn đứng dậy, di chuyển ra khỏi băng phiến ngàn năm khoảng mười thước, chuẩn bị bày trận.
Dáng người của Cầm Du Huyền dưới hình dạng nam nhân cao lớn thon gầy, một thân tử y yêu diễm mị hoặc, giờ phút này lại toát ra vài phần kiên định dứt khoát, dung nhan tuấn mĩ vô cùng bình tĩnh thong dong.
Hắn lấy từ trong ống tay áo rộng dài một thanh đoản kiếm, sau đó tao nhã dùng lực, đoản kiếm cắt qua một đường sắc ngọt xuống cổ tay bên kia của hắn, phút chốc một dòng huyết sắc trào ra, theo cổ tay gầy guộc chảy thành dòng xuôi xuống phía dưới. Cầm Du Huyền vô cảm nhìn máu của chính mình, bắt đầu niệm chú.
Dòng máu phút chốc trở thành một con xích long rực rỡ như lửa, chuyển động bao quanh lấy Cầm Du Huyền. Xích long dần dần hạ xuống mặt đất dưới chân hắn, ngâm một tiếng dài, hóa thành huyết trận âm dương. Huyết trận tỏa ra hoả khí rợn người, như muốn thiêu đốt vạn vật chúng sinh, mắt trận gầm thét tựa lệ quỷ dưới địa ngục. Kết hồn trận hiện lên như một vực máu khổng lồ há miệng muốn nuốt trọn lấy Cầm Du Huyền.
Kết hồn trận tỏa ra sát khí, sát khí ngày một nồng đậm, áp lực như có như không đè nén lên người Cầm Du Huyền, khiến hắn phun ra một búng máu, bản thân lại cảm thấy có vạn mũi dao cắt qua, từng miếng thịt nhỏ như bị lóc ra khỏi cơ thể, sau đó là hàng ngàn hàng vạn con kiến bò loạn, gặm nhấm vết thương đang rỉ máu.
Cầm Du Huyền tuy đau đớn đến sắc mặt trắng bệch, nhưng thần sắc vẫn luôn tỉnh táo bình tĩnh, để mặc Hoa Tâm một bên lo sợ đến run người.
Nhìn nữ nhân cách không quá xa trước mặt, Cầm Du Huyền giật giật khóe môi.
Nhan sắc bậc trung so với hắn lúc làm nữ nhân.
Cơ thể thì khỏi nói, chỉ có nụ cười là đường cong duy nhất, mà không biết nàng có biết cười không nữa.
Nữ nhân như vậy, lại khiến hắn phải khổ sở đến mức này.
Hắn còn muốn sống, hắn không muốn ra đi cùng một nữ nhân không quan hệ không dáng dấp như vậy.
Thoại bản nói, chết dưới mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu.
Nhưng nàng ta, có thể tính là mẫu đơn sao? Nếu ví nữ nhân như hoa cỏ, nàng ta chính là một cọng cỏ xanh thẳng đuột.
Chẳng lẽ bảo hắn bị một cọng cỏ quất chết, làm ma cũng phong lưu?
Đáng lo nhất là, nếu Cầm Du Huyền chết đi, nhan sắc tuấn mĩ diễm át quần phương của hắn sẽ khiến nhiều người tưởng nhớ, gây nhiều đau khổ cho chúng sinh thiên địa.
Hắn chết rồi, tuấn nam mĩ nữ không có ai làm tiêu chuẩn cái đẹp, cùng nhau tự tận* thì sao?
*cùng nghĩa với tự tử.
Hắn muốn tích đức. Hắn rất từ bi.
Vì vậy, hắn phải sống.
Cầm Du Huyền hét lớn một tiếng, kết hồn trận dần dần mở rộng, hai nửa âm dương hiện lên ngày một rõ ràng. Đây là thế trận nghịch hành thiên đạo, nên thu hút vô số tà khí, huyết trận dần bành trướng, thoắt cái lan rộng đến băng phiến có Dao Linh đang nằm.
Băng phiến ngàn năm bị tà khí làm tan ra một cách chóng mặt, cơ thể Dao Linh thoát ra khỏi chí tôn tuyết liên, bị tà khí đục ngầu kéo vào huyết trận. Hiện tại, Cầm Du Huyền và Dao Linh công chúa đứng ở hai đầu của kết hồn trận, mỗi người đứng trên đường chỉ phân cắt âm dương, duy trì cân bằng thế trận. Tà khí màu đen bao trọn lấy Dao Linh, khiến nàng như khoác một lớp áo bông đen dày.
Cầm Du Huyền âm thầm thở phào một hơi, nếu vị trí của Dao Linh chỉ lệch một chút về một trong hai nửa âm dương, hai người bọn họ nhất định sẽ đồng quy vu tận.
Bàn tay với những ngón thon dài của Cầm Du Huyền chạm lên đôi môi mỏng nhợt nhạt, hắn niệm chú ngày càng gấp gáp. Huyết trận chợt có chút rung động, rung động dần trở nên mãnh liệt hơn, cuối cùng cả trận pháp bị nâng lên khỏi mặt đất.
Cầm Du Huyền vẫn lạnh nhạt đứng thẳng, miệng không ngừng niệm chú. Cũng may hắn tính toán cẩn thận, mật thất sơn động như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài nên không gây ra động tĩnh quá lớn.
Kết hồn trận gào thét kịch liệt, Cầm Du Huyền cười lạnh một tiếng, nói với Hoa Tâm: “Tìm chỗ trốn.”
“Vâng…vâng, hồ…hồ quân…”
Hoa Tâm đã thực sự bị doạ sợ, lắp bắp nói không thành lời, vội vàng trốn sau một mỏm đá lớn cách xa huyết trận.
Cầm Du Huyền lúc này mới yên tâm, lại dùng đoản kiếm cắt sâu hơn vào vết thương mới khép miệng lúc trước.
Cũng may hắn là truyền nhân của tộc cửu vĩ hồ, bản thân lại là trưởng tộc, tốc độ hồi phục đáng kinh ngạc, nếu không hiện tại cũng bị mất máu mà chết.
Mất máu mà chết thành cái xác khô, đến Minh giới* không ma nào nhận vì diện mạo xấu xí, nói trắng ra là xấu đến ma chê quỷ hờn, loại chuyện này xấu hổ và bi ai cỡ nào!
*Âm phủ
Kết hồn trận uống máu của Cầm Du Huyền, sát khí dịu đi một chút, nhưng hỏa khí vẫn hừng hực thiêu đốt mãnh liệt như lúc đầu.
Thiên địa chi hỏa, cửu u chi hỏa, đúng là không thể xem thường.
Cầm Du Huyền vừa tế máu, vừa thi triển pháp lực cùng linh lực mấy vạn năm, làm cho huyết trận chấn động mãnh liệt. Huyết trận rung động như muốn khiến thiên địa sụp đổ, hai mắt âm dương tách ra khỏi hai nửa trận pháp, lơ lửng giữa không trung. Đúng lúc này, Cầm Du Huyền vẫn đang bình thản lại hô to một tiếng, cúi người nửa quỳ chống tay xuống huyết trận. Từ bàn tay hắn, một vầng sáng trắng theo đó lan rộng, phút chốc đã phong tỏa cả kết hồn trận vào bên trong, áp lực từ vầng sáng khiến hai mắt trận âm dương chuyển động, đổi chiều cho nhau.
Hai mắt âm dương xoay vần, thay thế vị trí cho nhau, dần dần từ không trung hạ thấp xuống, nhập vào huyết trận.
Giây phút mắt trận cùng trận pháp nhập làm một, tà khí bị bắn ra tứ phía như những mũi dao sắc nhọn, kết hồn trận tan biến dần, sơn động rung chuyển dữ dội, đất đá vỡ nát, tà khí hóa thành bụi đen mịt mù lấp kín sơn động, không thấy được tình hình hai người trong trận hiện tại ra sao.
“Khụ khụ!”
Hoa Tâm bị bụi của tà khí làm cho ho sặc sụa, lúc này mới từ phía sau mỏm đá bò ra ngoài, tứ chi mềm nhũn.
“Hồ quân?”
Hắn nhỏ giọng gọi, nhưng không có ai đáp lời, lúc này sự sợ hãi mới lên đến cực điểm, Hoa Tâm bắt đầu khóc rống.
“Hồ quân, hu hu, ngài mau trả lời ta… Ngài chết như vậy thật oan uổng ta mà, hu hu!”
“Hồ quân, ngài sống lại đi. Hồ quân tiền nhiệm và thủy tổ Hồ quân sẽ lột da ta mất. À mà khoan, ta là tinh linh tạo thành từ tâm hoa, da rất khó lột, ha ha, nghĩ nhiều quá rồi!”
“Hu hu, nhưng mà Hồ quân, họ không thể lột da ta, nhưng có thể băm ta cho lợn ăn, hu hu!”
“Như vậy thà bị lột da còn hơn, hu hu!”
“Hồ quân, ngài sống lại đi, ta sẽ không đem đồ ăn đã rơi xuống đất nhặt lên cho ngài ăn nữa, mặc dù con chó Tiểu Hoàng Hoàng ngài nuôi có liếm qua một chút, hu hu!”
“Hu hu! Hồ quân, ta sẽ không trộn nước bọt vào cao dưỡng tóc của ngài nữa…”
“Càng không cho Tiểu Hoàng Hoàng đi ị lên khóm rau ngài hay ăn nữa…”
“Hồ quân, hu hu hu hu!”
“Khóc đủ chưa?!”
Bụi khí tan dần, từ xa thấp thoáng bóng hình tử y nam tử đang dựa trên một tảng đá, khóe môi rướm máu, xung quanh hắn là đá vỡ thành từng vụn nhỏ.
Cầm Du Huyền bị huyết trận làm ảnh hưởng, bị hôn mê một lúc lâu. Đang muốn nhân lúc này nghỉ ngơi, không ngờ tên tiểu tử Hoa Tâm này lại lo lắng khóc rống như vậy, thật là có tình có nghĩa.
Hoa Tâm đã thấy người cần tìm, hai mắt khóc đến sưng đỏ chậm rãi mở to, vui mừng tới hai chân vô lực như được lên dây cót, chạy ùa đến nơi có bóng người đang nửa nằm nửa ngồi. Sau đó, chạy được nửa đường, hắn bất tri bất giác…dừng lại.
Vừa rồi, hắn đã nói những gì vậy?!
À, phải rồi, chẳng qua là nói hắn cho Hồ quân ăn đồ ăn chó liếm nhặt từ dưới đất lên.
Chẳng qua là nói trong cao dưỡng tóc của Hồ quân có trộn thêm nước bọt của hắn thôi. Nước bọt cũng là nước mà, ha ha.
Chẳng qua là nói hắn cho Hồ quân ăn rau sạch có bón phân chó thôi. Phân thì trong người ai chẳng có, nếu rửa rau không sạch thì vật về với nguồn thôi, ha ha, mặc dù nguồn này hơi sai sai một tí. Chó với hồ ly, nói như nào cũng là cùng họ cả.
“…”
Ai đó làm ơn tát chết hắn đi!
Thật lâu không thấy Hoa Tâm có động tĩnh gì khác, Cầm Du Huyền âm thầm cảm thấy ấm áp trong lòng. Tiểu tử này mừng đến nỗi không phân biệt thật giả, đến bây giờ còn không tin hắn còn sống.
Dù vậy, ngoài mặt hắn vẫn bảo trì trạng thái thờ ơ lạnh nhạt.
“Bổn quân còn sống.”
Vì vậy mau đến đỡ bổn quân!
Hắn nói một câu ngắn gọn được tự cho là súc tích, khiến tâm can phèo phổi của Hoa Tâm vốn trước giờ không yên lại bị đả kích nhảy dựng.
“…” Ta đương nhiên biết ngài còn sống!
Hồ quân đang mỉa mai hắn sao?!
Chẳng lẽ ý của hồ quân là: “bổn quân còn sống, bổn quân đã nghe thấy hết những điều thứ nghiệt súc ăn cháo đá bát, vong ân bội nghĩa, bẩn thỉu biến chất nhà ngươi nói. Hừ hừ, chết luôn thì dễ dàng cho ngươi quá, lên trên kia bổn quân sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Hoa Tâm cảm thấy da đầu run lên từng đợt.
Hoa Tâm cảm thấy mồ hôi của hắn túa ra có thể dìm chết một con bò.
“Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu!”
Hắn khóc đến tê tâm liệt phế, khóc như chưa từng được khóc, khóc như thấy thiên địa tận diệt, trong tiếng khóc là quang cảnh Hồ quân dùng roi quất hắn lúc này bị trói chặt trên ghế, Hồ quân vừa quất vừa cười đểu giả, còn dùng lưỡi liếm liếm môi.
Cầm Du Huyền nhìn Hoa Tâm càng khóc càng hăng, bất đắc dĩ thở dài:
“Bổn quân hiểu mà.”
Tiểu tử không ngờ vì hắn mà lo lắng đến sợ hãi như vậy, sau này Cầm Du Huyền tự nhủ sẽ đối xử với Hoa Tâm tốt hơn.
“Oa oa oa oa oa oa oa oa!!!”
Nghe Cầm Du Huyền nói vậy, Hoa Tâm như núi lửa phun trào, khóc đến kinh thiên địa nghĩa.
Hu hu, ngài tất nhiên hiểu cảm giác tra tấn người khác, bởi vì ngài đã bóc lột Hoa Tâm hắn cả về linh hồn lẫn thể xác mấy vạn năm nay rồi.
Cầm Du Huyền mới đầu nghe Hoa Tâm khóc còn có chút cảm động, nhưng nghe lắm cũng phiền, hắn lạnh giọng:
“Bổn quân muốn ngươi tới đỡ, không phải tới khóc. Lo lắng cũng phải có mức độ vừa phải.”
“Hu hu, xin Hồ…hả?!” Hoa Tâm vốn đang định hành đại lễ ba quỳ chín lạy cầu xin hồ quân tha mạng, nghe vậy không khỏi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cầm Du Huyền.
Hồ quân lại cho rằng hắn đang lo lắng.
Hơn nữa trong giọng điệu còn mang theo cảm kích. Tuy rất nhạt, nhưng hắn không nhầm đâu, thật sự là cảm kích đó.
Hồ quân, thì ra là chưa có nghe thấy gì cả.
Nhận ra điều này, Hoa Tâm trong lòng nở hoa, cái miệng đang méo xệch nâng lên từ từ, một lúc sau đã ngoác tới tận mang tai, sau đó hắn mới nịnh nọt chân chó chạy tới bên cạnh Cầm Du Huyền.
“Ai ai, Hồ quân của ta, đến bị thương mà cũng đẹp trai chói lóa như vậy, thật khiến Hoa Tâm ngẩn ngơ một hồi. Nào nào, để ta tới đỡ ngài, tại sao ngài lại không nói sớm một tiếng?”
Cầm Du Huyền thấy Hoa Tâm thay đổi thái độ nhanh như thế, không khỏi nhướn mi, nhưng như nhớ đến điều gì đó, hắn nhàn nhạt hỏi: “Ý ngươi là lúc bình thường bổn quân không đẹp đến chói loá, không đủ để ngươi ngơ ngẩn?”
Phải chăng lúc bị trọng thương, nhan sắc của hắn lại được đẩy lên một tầm cao mới?
Hoa Tâm lúc này đang vui mừng đến quên đường về, nào có chú ý tới bệnh tự luyến của chủ nhân lại phát tác. Hắn chuyên chú nịnh nọt:
“Nào có nào có, Hồ quân bình thường đẹp uy vũ, lúc bị thương lại đẹp một cách bi thương chói mắt!”
Cầm Du Huyền nghe vậy, ngoài mặt thờ ơ lãnh đạm, nhưng đáy mắt hiện rõ ý cười.
Người đẹp chân chính, trong hoàn cảnh nào cũng phải đẹp.
Hắn nhìn Hoa Tâm đang đỡ mình, bâng quơ nói một câu:
“Đỡ làm sao cho dáng vẻ bổn quân thật đẹp vào.”
“…Vâng!”
Bệnh tự luyến đã thâm căn cố đế, hơn nữa ngày qua ngày lại có dấu hiệu nặng thêm.
Hoa Tâm đỡ Cầm Du Huyền lên một bệ đá gần đó, phủi hết bụi đất trên người mình cùng người hắn, sau đó im lặng đứng một bên.
Cầm Du Huyền nhàn nhạt nhìn quanh, sau đó lãnh đạm lên tiếng: “Thành công rồi, nàng ta chắc đang ở đâu đó quanh đây.”
“!!!”
Hoa Tâm hoảng hốt, phải rồi, còn vị công chúa kia!
Nàng chắc chưa bị đá đè chết đó chứ?!
Nhưng nhìn lại Cầm Du Huyền, lại thấy bộ dáng hắn thật ung dung nhàn tản, Hoa Tâm lập tức phủ nhận suy nghĩ này.
Tốn bao công sức, nàng ta chết rồi há lại chẳng phải dã tràng xe cát?!
Cầm Du Huyền phất tay áo, biến ra một bộ ấm trà bốc khói nghi ngút, sau đó tao nhã rót trà, tao nhã đưa chén trà lên miệng thưởng thức, tao nhã nhìn Hoa Tâm ra lệnh:
“Hoa Tâm, đi tìm nàng.”
“…”
Hoa Tâm khóc không ra nước mắt, thiên địa có kẻ nào số khổ như hắn không. Nếu nói Cầm Du Huyền là người có vận số đen đủi nhất thiên địa thì bất hạnh thay, Hoa Tâm hắn lại là nô bộc của người có vận số đen đủi nhất thiên địa.
Hoa Tâm mang theo tất cả những bi ai cùng ủy khuất như vậy, lết xác đi tìm người.
Nhưng chưa đi được ba bước, cả hai người Hoa Tâm và Cầm Du Huyền đã thấy phía trước xuất hiện bóng người, kèm theo đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng hỗn loạn.
“Ai ở đó?!”
Một giọng nữ lạnh lùng từ phía xa truyền đến, vì vậy khi chạm tới màng nhĩ Cầm Du Huyền và Hoa Tâm đã trở thành nhẹ nhàng uyển chuyển, mềm mại thanh thoát.
Hoa Tâm dừng bước chân, nhìn nữ nhân xuất hiện ngày càng gần.
Nữ nhân tóc đen xõa dài, da trắng như tuyết, mi thanh mục tú, nàng mặc gấm y màu xanh, chân trần bước đi, bộ bộ sinh liên.
Cầm Du Huyền khẽ nhấp một ngụm trà, thờ ơ nói: “Xem ra kết giới cùng y phục bổn quân tạo thành trước khi huyết trận bị phá thực sự không phụ sự mong đợi.”
Hoa Tâm ngẩn ra, chợt hiểu vì sao Cầm Du Huyền lại có thể bình thản thong dong như vậy, thì ra đã có sự chuẩn bị từ trước.
Lại còn có cả xiêm y nữa, Hồ quân xem ra vẫn còn chút đạo đức cần có.
Nhưng mà, kết hồn trận mạnh mẽ như vậy, lỡ như kết giới bị phá thì sẽ thế nào?
Hoa Tâm nhìn chằm chặp Cầm Du Huyền. Hồ quân, ngài quá tự tin! Không những tự luyến trầm trọng mà còn kiêu ngạo ngút trời!
Dao Linh đi đến trước mặt hai người, ánh mắt dò xét, sau đó mới chậm rãi hỏi:
“Các người là ai? Đây là đâu?”
Cầm Du Huyền không nhìn không đáp, nhàn tản uống trà. Hoa Tâm thấy hồ quân nhà mình như vậy, vỗ trán một cái, há miệng định đáp lời.
Chưa chờ Hoa Tâm nói câu nào, ánh mắt Dao Linh công chúa chuyển thành mông lung, giọng nói nhỏ đi:
“Ta là ai?”
Chén trà trong tay Cầm Du Huyền rơi xuống đất, “choang” một tiếng thanh thúy, cái miệng đang há to của Hoa Tâm nhất thời như bị đông cứng, làm cách nào cũng không khép lại được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!