Chuyên Sủng Đồ Nhi
Chap 1 Băng Lãnh Sơn Cốc
Trong giới yêu Hồ tộc,ai cũng biết có một Hồ tộc tu vi cao thâm,đã sống vạn ngàn năm nay,hắn chẳng biết gì là yêu,chẳng biết đến thế giới bên ngoài.hắn chỉ sống dưới tặn cùng đáy cốc Băng lãnh,vì ở đó quá lạnh chẳng ai đến quấy rầy hắn tu tiên cả.
Phía trên đỉnh núi Băng Lãnh,có một nhóm người đang vây đánh một nam nhân,tay hắn đang ôm một bọc vải,không biết bên trong là thứ gì,có vẻ nam nhân này bị trọng thương rồi,chỉ đỡ được vài chiêu,bị đánh lén khhông kịp phòng bị,một chưởng ngã xuống vực xâu vạn trượng,nhưng nam nhân này vẫn cố gắng ôm bọc vải,sống chết cũng không để đám người kia mang đi,và rồi bóng dáng nam nhân đó biến mất dưới làn khói trắng.
Mười bảy năm sau.
Ở một nơi trắng xóa như tiên cảnh,tất cả đều đóng băng lạ thường,cây cối cũng là màu trắng,ở đây màu trắng là chủ đạo,tuyết trắng vẫn cứ rơi,như muốn vùi lập tất cả vẻ đẹp vậy,ô,phía bên kia có một cái gì đó đang cử động.Hóa ra là Nhu Mị,nàng ta sống ở đây tròn mười bảy năm,cũng vì vậy mà đã mười bảy tuổi,giờ là một đại mỹ nữ,nàng đang vui đùa với tuyết,nàng rất thích tuyết,ở đây chỉ có sư phụ với nàng và cùng vài động vật khác.
“Sư Phụ,phía bên trên có gì không sư phụ”Nhu Mị bất giác hỏi,không biết từ khi nàng biết nói,nàng đã hỏi câu này bao lần,mà sư phụ thì cấm nàng đi lên đó.Sư phụ nàng rất đẹp,tuy là nam nhân nhưng lại vô cùng có nét đẹp yêu mị,kiêu sa,nàng thật may mắn khi làm đồ đệ duy nhất của người.
“…ngươi là muốn lên đó lắm sao?”nam nhân mặc y phục trắng như tuyết khẽ nhướng mày hỏi,nhìn hắn đứng im đó,cứ tưởng là pho tượng,nhưng thật không ngờ là người thật đó.một đầu tóc trắng xóa thật dài,lông mày cũng trắng,rồi lông mi cũng vậy,môi hắn điểm điểm màu bạc hồng,da thịt cũng rất trắng và mịn,nhưng đừng vì điều đó mà nghĩ hắn tiểu thụ,cơ bắp trên người cứ gọi là không ai sánh được,dáng người vô cùng cân đối trong y phục trắng đó.
“Muốn lắm nha sư phụ!!”Nhu Mị cứ tưởng sẽ bị ăn mắng,không ngờ sư phụ lần này lại hỏi nàng muốn lên trên đó,tất nhiên là nàng gật đầu rồi.nàng khát khao được lên phía trên kia một lần.đáng tiếc cứ mỗi lần lẻn đi là bị sư phụ tóm lại,nàng rất là tò mò nha.
“Trên đó vô cùng nguy hiểm,ngươi lên đi có chết ta cũng sẽ không cứu”Hồ Tịch Thiên nhàn nhạt nói,dù sao thì nàng cũng đã lớn rồi,tuổi thọ của nàng không được lâu như hắn,cứ giam cầm nàng như vậy thì đến bao giờ nàng mới biết được thế giới ngoài kia.
“Sư phụ,sao lại quá mức lạnh nhạt với đồ đệ duy nhất của mình chứ,người cùng Nhu Mị lên đó đi,Nhu Mị sẽ ngoan mà”Nhu Mị chạy lại gần năn nỉ sư phụ của mình,thật ra thì sư phụ sủng nàng lắm,muốn gì được nấy,miễn là đừng nói đến chuyện rời cốc Băng Lãnh này.
“Không được,trên đó quá nguy hiểm”Hồ Tịch Thiên rốt cuộc vẫn không cho phép nàng lên,chỉ sợ lên đi nàng không còn hoạt bát ngây thơ như bây giờ,hắn sợ nàng lại bị cám dỗ,bị kẻ xấu reo rắc vào đầu những từ không hay.
“Sư Phụ..”Nhu Mị bị tức tới mức mặt đỏ bừng,sao sư phụ lại quá mức đáng ghét như vậy chứ.nàng không cần sư phụ,không muốn nhìn thấy sư phụ.Nhu Mị chạy đi,nước mắt rơi theo má rồi rơi xuống mặt tuyết,Nhu Mị từ hôm đó không nói chuyện với Hồ Tịch Thiên,cả ngày sớm chốn tới rừng cây chơi đùa cùng vài bạn nhỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!