[huyết tộc cấm vực] như những vì sao - chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


[huyết tộc cấm vực] như những vì sao


chương 4


Tịch Nhan lúc này trở nên thật yếu đuối, cô cắn chặt răng, cả người run rẩy, nước mắt lã chã:

-Cầu xin cậu… Hãy giúp tôi…

Tư Vũ Hành không nói gì, cậu ta đưa ngón tay trỏ lên miệng cắn đến bật máu. Sau đó đưa ngón tay vào miệng Tịch Nhan:

-Nô lệ của máu đầu tiên sẽ phải phục tùng vô điều kiện tất cả mệnh lệnh của chủ nhân. Bao gồm cả việc thay chủ nhân chống lại kẻ thù. Ví dụ như… Tinh Quang Chi Dực!

Nghe tới đây, sắc mặt của Tịch Nhan trở nên tái mét.

-Nội gián của tôi phát hiện, công hội thợ săn đã đưa Cấm Vực Chi Thi cho Tinh Quang Chi Dực… Theo sự sắp xếp của họ, Cấm Vực Chi Thi sớm muộn cũng sẽ đưa cho người được tiêm Mê Nguyệt Dẫn. Cô đã nhận được chưa?

-Chưa.

Tịch Nhan lắc đầu. Tư Vũ Hành chỉnh lại áo vest ngoài, ra lệnh:

-Thay tôi điều tra nơi cất giấu Cấm Vực Chi Thi. Che giấu cho tốt, chờ mệnh lệnh của tôi!

………………………………………………..

Căn nhà của tiến sĩ Nam Cung…

-Bố, chúng con về rồi!

Nguyệt Kiến đang rửa chén đĩa thì Triêu Nhan và Tịch Nhan trở về, hai người chào hỏi tiến sĩ rồi tách nhau ra, Tịch Nhan về phòng mình trước. Còn Triêu Nhan đi vào trong bếp, cô bước đến chỗ Nguyệt Kiến:

-Nguyệt Kiến, tối nay chị đến ngủ ở phòng em nha!

Nguyệt Kiến nghe vậy có hơi ngạc nhiên. Song, cô cũng rất vui, mỉm cười đáp lại:

-Vâng!

Đã lâu lắm rồi mới có dịp được ngủ chung với chị, Nguyệt Kiến vui lắm, con mắt không bị băng nhắm tít lại trông rất dễ thương.

Trong phòng Nguyệt Kiến…

-Chị có 2 món đồ, muốn đem chúng cất giấu cho tốt, nhưng vẫn không tìm ra nơi thích hợp. Dạo này trường học rất loạn, để chúng ở trường, chị càng lúc càng không yên tâm…

Triêu Nhan vẻ mặt đầy lo âu, Nguyệt Kiến thấy chị như vậy , hỏi:

-Là vật rất quý giá phải không?

Triêu Nhan khẽ gật đầu:

-Là vật rất quan trọng, đối với chị mà nói, vô cùng quan trọng…

Triêu Nhan nhẹ nhàng cầm bàn tay của Nguyệt Kiến, đặt vào lòng bàn tay cô bé 2 chiếc hộp in hình cây thập giá, hỏi:

-Nguyệt Kiến, chị để chúng ở đây với em, để em thay chị bảo quản, được không?

-Em?

Nghe vậy, Nguyệt Kiến sững sờ, chỉ vào mình như không thể tin được những lời Triêu Nhan vừa nói.

-Chị tin tưởng Nguyệt Kiến, vì thế chỉ khi giao nó cho em, chị mới yên tâm. Hơn nữa, mọi người sẽ không nghĩ đến chị lại giấu nó ở đây…

triêu nhan-nguyệt kiến cúi mặt nói:
-cho dù có bất cứ việc gì chị cũng đưng quá tin tưởng mọi thứ .lời nói ko phải bao giờ cũng an toàn đâu đôi khi nó sẽ là chiếc bẫy rập vô tình đấy

Trong khi 2 chị em đang trò chuyện , tại căn phòng bên cạnh, có bóng dáng một cô gái váy trắng đứng dựa bên cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu như đang suy tính điều gì đó…

Sáng hôm sau… Tại phòng thư viện…

Tịch Nhan đi đến trước một kệ sách, không hề biết có một thân ảnh tựa bên cửa sổ đang chăm chú quan sát mình. Cô với tay lên lấy một cuốn thì bất ngờ có một bàn tay đột ngột bắt lấy tay cô khiến Tịch Nhan giật mình. Một giọng nói lạnh lùng từ sau lưng cô truyền tới:

-Điều tra được Cấm Vực Chi Thi giấu ở đâu chưa?

Tịch Nhan quay đầu lại, nhỏ giọng đáp:

-Vẫn chưa…

-Thật vô dụng!

Tư Vũ Hành thở dài, bất ngờ cậu ta vặn ngược tay cô lại, giọng điệu có chút ám muội:

-Phải bị trừng phạt!

-Không được, cô giáo và các bạn đang ở bên kia…

Khuôn mặt Tịch Nhan nhanh chóng đỏ lựng lên vô cùng bối rối. Tư Vũ Hành cố tình lờ đi câu nói của cô, cậu ta dùng răng nanh sắc nhọn cắn phập vào cổ Tịch Nhan. Từ phía bên kia bất chợt vang lên tiếng gọi:

-Tịch Nhan, lấy sách xong chưa?

-Uhm… rất nhanh… sẽ xong thôi…

Như bỏ ngoài tai lời nói của bọn họ, Tư Vũ Hành vẫn tiếp tục làm chuyện cần làm. Một lúc lâu sau, cô giáo và các bạn vẫn không thấy Tịch Nhan quay lại, bắt đầu cảm thấy khó hiểu cùng lo lắng:

-Sao lại lâu như vậy?

-Bọn mình qua đây!

Một vài học viên cảm thấy lo lắng cho Tịch Nhan liền đi đến chỗ cô xem có chuyện gì. Đến lúc này, Tư Vũ Hành mới quay đầu lại, trên khóe miệng vẫn còn dính vết máu. Cậu ta bất ngờ giơ tay lên, thi triển ma pháp…

Rầm!

A… Á!…

Giá sách bất ngờ đổ sập xuống nơi cô giáo và các bạn học đang đứng khiến bọn họ không kịp tránh mà tất cả đều bị giá sách đổ ập xuống.

Ò e ò e…

Tịch Nhan khuôn mặt thẫn thờ đứng bên khung cửa sổ thư viện, đôi mắt hướng về chiếc xe cứu thương đậu giữa sân trường…

Các học viên cũng rất nhanh biết được tin này, một vài học viên đứng trong thư viện cũng xì xào bàn tán ngay cạnh chỗ Tịch Nhan đang đứng, vô tình đã để cô nghe thấy được.

-Thật không ngờ, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?

-Cũng may Tư Vũ Hành đúng lúc ở đó, cứu bọn họ ra kịp lúc, nếu không ngay cả mạng cũng không giữ được…

Tiếng xì xào bàn tán của nhóm nữ sinh trong thư viện mỗi lúc một to.

Trong khi đó, giữa sân trường…

-Huhu, không biết cô giáo sao rồi?

-Không sao đâu, sẽ mau chóng khỏe lại thôi.

Tư Vũ Hành bước tới, mỉm cười trấn an các bạn học.

-Đều nhờ có cậu…

-Cứu người trong lúc nguy hiểm, là việc mình nên làm mà.

Câu trả lời của cậu ta làm biết bao trái tim các nữ sinh trong trường cảm động, trong lòng thầm ngưỡng mộ hắn…

Có tiếng bước chân, Tịch Nhan quay đầu lại, rồi đôi mắt lại thẫn thờ nhìn ra cửa sổ:

-Bọn họ đều không làm gì. Tại sao…

-Sao cũng được, dù sao sau cũng đều phải chết.

Tịch Nhan chưa nói hết câu, Tư Vũ Hành đã ngắt lời cô:

-Nếu như cô không tìm được Cấm Vực Chi Thi, Liên Minh Ma Yến sớm muộn cũng sẽ đem cả trường này hút sạch máu.

Tịch Nhan trợn tròn mắt nhìn hắn không thốt nên lời…

Ký túc xá, phòng Triêu Nhan…

Triêu Nhan ngồi trên giường, đôi mày hơi khép lại:

-Bình thường chẳng phải em không thích nhất là làm việc nhà sao? Sao tự nhiên lại có hứng thú giúp chị sắp xếp lại ký túc xá vậy?

Tịch Nhan quay đầu lại nhìn chị, bày ra bộ mặt giận dỗi:

-Không có gì, dạo này trường học cứ xảy ra chuyện, em hơi sợ, muốn dọn qua ở cùng chị vài hôm.
Nói rồi, cô leo lên giường, vòng tay ôm lấy Triêu Nhan:

-Tất nhiên, trước hết phải thảo luận tốt với chị đã!

Triêu Nhan biết mình sẽ không nói lại nổi, cô nhéo má Tịch Nhan:

-Cái miệng vẫn ngọt như vậy. Tuy rằng phòng đơn ký túc xá ở hai người có hơi chật, nếu em không để ý thì không thành vấn đề!

Triêu Nhan cũng vòng tay ôm Tịch Nhan, hai chị em họ dần chìm vào giấc ngủ…

Nửa đêm…

Chờ cho Triêu Nhan đã ngủ say, Tịch Nhan liền bật dậy lục soát khắp mọi ngóc ngách, đồ đạc trong phòng chị, tìm mãi một hồi cũng không thấy thứ cần tìm, cô thầm nghĩ: “Đều tìm hết rồi, chẳng lẽ Triêu Nhan cũng chưa nhận được, hoặc là đã nhận rồi nhưng không để bên mình?”

Bất chợt, trong đầu cô bỗng hiện lên suy đoán: “Hay là… lần trước về nhà, chị ấy đưa cho Nguyệt Kiến, để nó giấu trong nhà? Nếu mình đem nghi vấn này nói cho Dĩ Tái… Nguyệt Kiến, còn có bố sẽ lập tức mất mạng!”. Nghĩ tới đó, Tịch Nhan có chút bất an.

Trong khi đó, ở một nơi khác…

Xác người chết nằm la liệt khắp nơi, mùi máu tanh nồng bốc lên vô cùng buồn nôn. Những tiếng hét, tiếng đau đớn, kêu gào thảm thiết, máu bắn lên tung tóe. Cảnh tượng trông thật ghê rợn.

Sáng hôm sau

Tại Tinh Quang Chi Dực…

Triêu Nhan đứng tựa bên cửa sổ, Tịch Nhan và Khải Sắt Lâm ngồi ở bàn, Y Thâm quay lưng lại với bọn họ:

-Tình hình nghiêm trọng! Một số lượng lớn xác sống ở khu vực gần học viện Mạn Kỳ và Đế Văn đã bị huyết tộc cấp thấp hút sạch máu! Theo nguồn tin đáng tin cậy, kẻ khống chế phía sau bọn họ là Ma Đảng huyết tộc, cũng chính là Liên Minh Ma Yến! Thành viên của đội thợ săn ở hai trường học này đều bị giết chết!
Nói tới đây, Y Thâm quay người lại quan sát ba người bọn họ, khẳng định:

-Rất rõ ràng, trong công hội thợ săn nhất định có nội gián!

Đôi đồng tử của Tịch Nhan giãn ra, cô sững người.

-Tôi nghi ngờ, rất có khả năng lần sau sẽ đến lượt chúng ta!…

Buổi tối…

Tinh Quang Chi Dực gồm ba nữ một nam, bốn người họ đứng trên sân thượng của trường học, chuẩn bị hành động:

-Không thể chậm trễ, tối nay chúng ta sẽ bố trí xung quanh học viện những rào cản thập tự bằng bạc này!

Nói rồi Y Thâm giơ 4 chiếc thập tự lên, ném cho mỗi người một chiếc. Khải Sắt Lâm, Triêu Nhan, Tịch Nhan bắt lấy, rồi cả ba bọn họ nhảy xuống tầng. Tịch Nhan ánh mắt ngay lập tức hướng về phòng học số 5…

Trong góc phòng học nọ, Tư Vũ Hành dùng răng nanh ra sức cắn vào cổ Tịch Nhan, cô vẫn ngồi yên, mặc sức để hắn tùy ý dày vò bản thân, nói:

-Bọn họ đã bố trí rào cản thập tự bằng bạc, dùng để ngăn chặn sự tấn công của xác sống. Nhưng mà, tôi đã đổi thập tự bằng bạc đó thành đồ giả ở một trong số khu vực bố trí.

-Rất tốt!

Đến đây, Tư Vũ Hành buông cô ra, đưa tay quệt vết máu, hỏi:

-Cấm Vực Chi Thi vẫn chưa có tin tức sao?

-Uhm.

Tịch Nhan kéo cổ áo lên, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu mình đem sự nghi ngờ đó nói cho hắn, người chết sẽ là Nguyệt Kiến, còn có bố nữa. Nếu như không nói cho hắn, người chết có khả năng sẽ là… Triêu Nhan”

-Cô đang ngây người gì đó?

Tư Vũ Hành đột nhiên hỏi, kéo Tịch Nhan ra khỏi mớ suy nghĩ.

-Không có gì.

Tịch Nhan lắc lắc đầu.

Tư Vũ Hành đứng dậy, đưa cho Tịch Nhan 3 gói bột, ra lệnh:

– Được rồi, Liên Minh Ma Yến sẽ nhanh chóng đến xử lý toàn bộ học viện này. Ở đây có 3 gói bột làm suy yếu năng lực chiến đấu, tìm cơ hội để người của Tinh Quang Chi Dực uống nó, bao gồm cả chị của cô- Nam Cung Triêu Nhan!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN