[huyết tộc cấm vực] như những vì sao - chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


[huyết tộc cấm vực] như những vì sao


chương 3


Chương sau
-Đến rồi?!!

Trong căn phòng vắng lặng đột nhiên vang lên tiếng nói khiến Tịch Nhan thoáng giật mình quay người lại, có chút cảnh giác.

– Quả nhiên rất đúng giờ!

Tư Vũ Hành mỉm cười, giơ tay chào cô.

– Đưa ra điều kiện của cậu đi!

Tịch Nhan không nhiều lời vào thẳng vấn đề chính.

– Ồ…

Tư Vũ Hành đột ngột cúi xuống sát khuôn mặt của Tịch Nhan, khoảng cách giữa hai người lúc này đã rất gần, rồi cậu ta đột nhiên nắm lấy cổ tay cô siết chặt, thái độ của cậu ta không còn cợt nhả như lúc đầu, thay vào đó, cậu ta nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo:

– Cô có tư cách để đàm phán với tôi sao? Nam Cung Tịch Nhan?!

Nói rồi, Tư Vũ Hành nâng cằm Tịch Nhan lên, nở nụ cười trào phúng.

– Nhưng mà, tôi đối với máu của cô rất có hứng thú. Còn ngửi thấy mùi vị của Mê Nguyệt Dẫn nữa. Có phải đã bị tiêm Mê Nguyệt Dẫn vào rồi không?

Nói rồi, Tư Vũ Hành đưa tay lên chạm vào cần cổ trắng ngần của Tịch Nhan, hít lấy mùi hương trên người cô.

– Lẽ nào cậu… là quỷ hút máu?!!

Tịch Nhan nhìn thấy những hành động đó của cậu ta thì đột ngột tối sầm mặt, cảnh giác lùi về phía sau một bước.

Thế nhưng rất nhanh chóng, Tư Vũ Hành đã bắt được cổ tay Tịch Nhan, siết chặt:

-Như vậy thì đã sao. Hôm nay điều kiện của tôi là…

Không để cho Tịch Nhan có cơ hội phản kháng, Tư Vũ Hành vòng tay ôm lấy Tịch Nhan, tì cằm vào cổ cô:

-Nếm thử một chút xem máu của cô có mùi vị khác chỗ nào so với người thường…

Tịch Nhan lợi dụng lúc Tư Vũ Hành vẫn đang mê mẩn với mùi máu của mình, với tay quờ quạng xung quanh, may mắn cho cô đã vớ được một chiếc dùi cui. Tịch Nhan nhanh chóng bắt lấy, siết chặt trong tay, dùng hết sức hướng lưng cậu ta mà đâm tới. Không ngờ được Tư Vũ Hành cùng lúc đã phát hiện ra hành động của cô. Cậu ta bắt lấy tay cô, bóp mạnh.

Coong!

Chiếc dùi rơi xuống đất kêu vang một tiếng sắc nhọn. Tịch Nhan chỉ kịp kêu lên một tiếng “A!” thì đã bị Tư Vũ Hành ấn xuống sàn. Cô cố sức vùng vẫy:

-Buông ra!

Nhưng sức của Tịch Nhan làm sao có thể đấu lại được, cô rất nhanh đã bị cậu ta khống chế, đè mạnh xuống mặt sàn đến không thể cử động, cậu ta nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên:

-Bản lĩnh của cô thật không giống với người đã được tiêm Mê Nguyệt Dẫn…

Phập!…

“A!”

Tịch Nhan đột nhiên thấy nhoi nhói ở cổ. Tư Vũ Hành đã cắn mạnh vào cổ Tịch Nhan. Cô sững người. Máu từng giọt từ cần cổ trắng ngần của Tịch Nhan rơi xuống mặt sàn lạnh ngắt một màu đỏ thẫm dưới ánh chiều tà…

Mãi một lúc lâu sau, Tư Vũ Hành mới buông Tịch Nhan ra, cô lúc này xụi lơ ngồi dựa vào tường, trên cần cổ trắng ngần giờ đây đã xuất hiện hai chấm đỏ. Tư Vũ Hành quệt vết máu trên khóe miệng, liếm môi như thể vừa thưởng thức một bữa ăn, nở nụ cười trào phúng:

-Chẳng qua chỉ là như vậy. Chúc mừng Tịch Nhan, cô sẽ nhanh chóng biến thành quỷ hút máu. Hơn nữa, lại là quỷ hút máu hạ đẳng nhất! Sau khi bị tôi hút máu, nội trong 24 giờ, cô đối với máu sẽ nảy sinh ham muốn, sau đó giống như một người không thể tự điều khiển…

Tư Vũ Hành chưa nói hết câu, Tịch Nhan đã đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn cậu ta chứa đầy sự căm ghét:

-Cậu không sợ tôi sẽ nói với đội thợ săn, để mọi người vây bắt cậu sao?

-Tôi tin cô sẽ không nói với bất kỳ người nào. Bởi vì, bọn họ cũng sẽ bắt cô!

Tư Vũ Hành khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, mỉm cười nhìn Tịch Nhan:

-Nếu như cô bạn học xinh đẹp không muốn trở thành một con quỷ hút máu ti tiện hèn hạ nhất, trong mắt mọi người từng chút một trở thành một tên điên khát máu, lại bị nhóm của chính mình xử lý. Tôi sẽ ban cho cô sự giúp đỡ…

-Cậu rốt cuộc là ai?

Tịch Nhan cảnh giác lùi về sau một bước.

-Tôi chính là hoàng tử của gia tộc Tzimisce Liên Minh Ma Yến- Dĩ Tái

Nói rồi Tư Vũ Hành xoay người bước ra cửa, trước khi đi còn quay lại, lạnh lùng nói, giọng điệu cảnh cáo:

-Được rồi, ngày mai sớm hơn một chút, tôi ở đây đợi cô… Đến hay không, tự cô quyết định!

Còn lại một mình Tịch Nhan, cô sờ tay lên cổ mình, nghiến chặt răng:

-Đáng chết!

Hôm sau…

-Tịch Nhan! Sao vậy? Ngủ không đủ à? Mắt thâm quầng như gấu trúc vậy?

Cô bạn cùng lớp thường ngày hay đi chung với Tịch Nhan rất nhanh đã quan sát thấy biểu hiện bất thường của bạn, có chút quan tâm hỏi han.

-Không có, tối qua đọc sách, ngủ hơi muộn một chút.

Tịch Nhan gượng cười đáp lại.

-Mau đi thôi, đừng để đến trễ!

-Uhm!

Tịch Nhan bước theo cô bạn, trên gương mặt đầy vẻ suy tư. Đến khi Tịch Nhan vô tình nhìn vào cổ cô bạn, trong đầu bất giác hiện lên suy nghĩ: “Mạch máu trên cổ cậu ấy… Tại sao lại khiến mình có ham muốn cắn xuống đó…”

………………………………………

-Bài học sáng nay đến đây thôi, tiếp theo là giờ nghỉ trưa…

Giờ nghỉ trưa, Tịch Nhan không ăn gì, cô ngồi bó gối dưới gốc cây trong khu rừng sau khuôn viên trường.

“Thật khó chịu… Thật sự sẽ trở thành một người điên khát máu sao? Cũng may, mảnh rừng này trong khuôn viên trường trước giờ luôn hẻo lánh, Triêu Nhan bọn họ sẽ không tìm đến đây. Nếu không, vạn nhất bị bọn họ nhìn ra sẽ rất phiền phức ”

Soạt soạt…

Có tiếng động phát ra từ phía sau khiến Tịch Nhan giật mình, cô quay đầu lại, ánh mắt có chút đề phòng:

“Uhm?”

-Nam Cung Tịch Nhan, mình là Tưởng Học Dương của lớp B3.

Một cậu bạn bỗng thình lình xuất hiện. Cậu ta đeo một cặp kính tròn dày cộp trông rất tri thức, cậu ta đỏ mặt, gãi gãi đầu, nở nụ cười thân thiện chào Tịch Nhan:

-Cái đó… mình… rất thích cậu, hôm nay thấy cậu một mình ở đây, muốn hỏi… cậu… Có thể… cùng mình… kết bạn không?

Tịch Nhan không đáp lại, cô đột ngột đứng dậy, bước lại gần Tưởng Học Dương khiến cậu bạn vừa đỏ mặt vừa bối rối:

-Nam Cung Tịch Nhan?

Tịch Nhan lại gần, chạm vào người cậu bạn.

-Nam Cung Tịch Nhan… cậu…?

A!!…………………….

Ò e… Ò e….

Các học viên đổ xô ra đứng túm tụm ở sân trường, xì xào bàn tán rôm rả:

-Trường học giới nghiêm rồi!

-Xảy ra chuyện rồi!

-Có bạn học chết ở trong khu rừng bên cạnh!

-Nghe nói là Tưởng Học Dương của lớp B3!

-Đáng sợ quá, dường như là bị quỷ hút máu ẩn náu tấn công. Máu đều bị hút sạch hết!

Những tiếng xì xào bàn tán của các học viên làm náo loạn cả học viện Thánh Bùi Nhân. Trong khi đó, Tịch Nhan vẻ mặt lo lắng đứng nấp sau hàng cây trongkhu rừng ở khuôn viên trường, lặng lẽ nghe hết.

Ting ting…

Đột nhiên, tiếng thông báo có tin nhắn mới vang lên. Nó phát ra từ trong túi của Tịch Nhan, cô mở máy ra xem, trên góc trái màn hình hiện lên là hình ảnh một đóa hồng xanh cùng dòng chữ: “Tình huống khẩn cấp! Tinh Quang Chi Dực lập tức tập hợp!”

Pi pi…

Tịch Nhan nhanh chóng đọc lướt qua, lặng lẽ bấm một hàng chữ, nhắn lại:

”Xin lỗi, tôi cảm thấy không khỏe, hoạt động hôm nay không thể tham gia…”

Xong xuôi, cô tắt máy, khuôn mặt tối sầm…

Phòng học số 5…

-Hôm nay cả trường đều loạn lên hết, sự thèm khát của cô đúng là không nhỏ…
Một thân ảnh mái tóc đỏ rực hai tay đút túi quần, đứng quay lưng lại với Tịch Nhan.

-Đều là chuyện tốt mà cậu làm, tôi không còn cách khác, cho tôi sự giúp đỡ đi!

-Ồ?

Tư Vũ Hành lúc này mới quay đầu lại, cậu ta từng bước lại gần Tịch Nhan.

Bốp!

Một cái tát giáng lên khuôn mặt trắng ngần của Tịch Nhan khiến cô sững lại, lấy tay ôm một bên má giờ đây đã bị đỏ ửng. Tư Vũ Hành nâng cằm Tịch Nhan lên, với giọng điệu của một kẻ bề trên, lạnh lùng ra lệnh:

-Cần phải học cách cầu xin tôi! Muốn tôi giúp cô, cô tuyệt đối phải thay đổi, cũng chỉ là một tên nô lệ máu thủ hạ ti tiện của tôi mà thôi… Trước tiên hãy học cho tốt làm sao để nói chuyện cùng chủ nhân đi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN