[huyết tộc cấm vực] như những vì sao - chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


[huyết tộc cấm vực] như những vì sao


chương 2


-A!!!!

Tịch Nhan hoảng sợ hét lên, không kịp trở tay, cô chỉ biết lấy hai tay che mặt. Bỗng…. Vút! Một cây gậy từ xa lao đến

Chát!

Cây gậy đâm vào người con dơi một phát chí mạng làm nó rơi xuống đất. Cây gậy đó là do Triêu Nhan ném tới, cô ngay lập tức chạy tới chỗ Tịch Nhan, lo lắng hỏi:

– Tịch Nhan em không sao chứ?

– Ơ…Ưm…

Tịch Nhan ngây người, chân mày cau lại. Là Triêu Nhan đã cứu cô ư? Thật đáng ghét….

Vù! Vù!

Một đàn dơi khác cũng rất nhanh bay đến chỗ hai người họ. Triêu Nhan đứng chắn trước em gái, siết chặt lấy thanh kiếm, lạnh lùng nhìn đàn dơi, cô quay sang nói với Tịch Nhan:

– Tịch Nhan, hãy cẩn thận đấy!

Nói rồi Triêu Nhan xông lên.

Xoẹt! Xoẹt!

Cô vung kiếm lên, chém liên tục vào đàn dơi những nhát kiếm dứt khoát, từng con một bị những đường kiếm của cô chém qua mà rơi xuống đất chết không chừa một con.

Phía bên kia, Y Thâm cũng đang giơ súng bắn những con dơi đang bay xung quanh mình, một đàn dơi khác lượn quanh chỗ Khải Sắt Lâm, cô né người, vung dây. Diệt xong đám dơi vừa định tấn công hai chị em cô, Triêu Nhan lại tiếp tục quay lại chiến đấu cùng Y Thâm và Khải Sắt Lâm. Hình ảnh Triêu Nhan nghiêng người, mái tóc tung bay trong gió cùng những đường kiếm dứt khoát lúc này trông thật đẹp.

Trên mặt đất đầy xác dơi chết la liệt….

– Cuối cùng cũng xong rồi!

Y Thâm như trút đi được một phần gánh nặng, cậu thở phào nhẹ nhõm. Triêu Nhan quay sang Tịch Nhan, mỉm cười dịu dàng trìu mến, hỏi:

– Tịch Nhan, vết thương của em không sao chứ?

Tịch Nhan trong lòng vẫn còn cảm thấy bất mãn với chị, cô quay mặt đi, thờ ơ đáp:

– Không sao hết!

Giờ này mà Triêu Nhan còn giả bộ lo cho cô ư? Tại sao lúc nào cũng là chị ta, tại sao Triêu Nhan lại giỏi hơn cô chứ?

– Triêu Nhan!

Bất ngờ Y Thâm gọi tên Triêu Nhan khiến cô hơi giật mình, Triêu Nhan quay người lại với cậu ta thay cho lời đáp.

-Có chuyện này tôi muốn hỏi cậu. Chiều mai đến tổng bộ gặp tôi đi!

– Ừm…

Triêu Nhan nhanh chóng đáp lại, cô quan sát Y Thâm, trong đầu có chút thắc mắc.

Chiều hôm sau..

Trong căn phòng sang trọng, xung quanh phòng bày những chậu cây xanh, giữa phòng đặt một bộ bàn ghế với những đường nét được chạm khắc rất tinh xảo. Trong căn phòng có hai thân ảnh đang ngồi đối diện nhau, đó là Triêu Nhan và Y Thâm. Y Thâm nhàn nhã nâng tách trà, ánh mắt sắc bén quan sát Triêu Nhan, một lúc sau cậu ta mới lên tiếng:

– Triêu Nhan, hôm qua Tịch Nhan ở bên cạnh tôi không tiện nói. Thực ra tôi luôn có một nghi vấn, tại sao cậu và Tịch Nhan đều có cùng một loại gen, đều bị tiêm Mê Nguyệt Dẫn, nhưng mà….thực lực của hai người khác biệt rất lớn. Thường nói Mê Nguyệt Dẫn sẽ làm cho người ta có năng lực chiến đấu phi thường, tại sao ở Tịch Nhan lại không phát huy được?

Triêu Nhan nhẹ nhàng nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, chậm rãi đáp:

– Tịch Nhan cũng rất cố gắng rồi, có lẽ… thời điểm vẫn chưa đến…

Y Thâm thở dài, anh lôi từ trong túi ra 2 chiếc hộp nhỏ có in hình cây thập giá đẩy về phía Triêu Nhan, giải thích:

– Đây lẽ ra là công hội muốn tôi đưa cho cậu và Tịch Nhan nhưng xem ra chỉ có thể đưa cho một mình cậu…

Triêu Nhan hơi bất ngờ, cô cầm chiếc hộp lên, chăm chú quan sát, hỏi:

– Đây là cái gì vậy?

– Cấm Vực Chi Thi. Giữ nó cho tốt, đợi đến lúc Mê Nguyệt Dẫn trong cơ thể cậu nở hoa, nhiệm vụ của cậu là dùng nó mở ra cấm vực của huyết tộc.

Nói rồi, Y Thâm nhìn Triêu Nhan, chỉ thấy cô vẫn im lặng, nhíu mày quan sát kĩ hai chiếc hộp.

– Đợi đến lúc chín muồi, cậu sẽ hiểu thôi

Không thấy Triêu Nhan hỏi gì nữa, Y Thâm dời tầm mắt nhìn ra xa xăm, vẻ mặt phức tạp.

Hôm sau…..

Lớp học lúc này rất yên tĩnh bởi hôm nay các học viên đang phải tập trung làm bài kiểm tra, chỉ nghe thấy tiếng bút viết sột soạt trên giấy. Hết giờ, giáo viên nhìn đồng hồ, hô lớn:

– Kiểm tra kết thúc!

Tất cả đều dừng bút, Tịch Nhan nhanh nhẹn đứng dậy thu bài rồi đi theo giáo viên. Cô giáo cầm một nửa số bài, bước về phía văn phòng, vừa đi vừa dặn dò Tịch Nhan:

– Lớp phó Nam Cung Tịch Nhan, đợi một lát em cùng cô đến văn phòng sắp xếp lại các bài kiểm tra này!

– Vâng!

Tịch Nhan ngoan ngoãn đáp lại.

Văn phòng….

– Giúp cô sắp xếp bài kiểm tra theo đúng thứ tự rồi buộc chúng lại…

Nói rồi, giáo viên cầm tập bài kiểm tra lên hướng dẫn cho Tịch Nhan.

– Vâng ạ!

Tịch Nhan mỉm cười, lễ phép đáp.

Renggg!

Đột nhiên, chuông điện thoại của cô giáo reo lên, cô đành tạm dừng công việc của mình lại rồi cầm điện thoại đi ra ngoài cửa:

– Cô ra ngoài nghe điện thoại đây!….Alo?

– Hì Hì…

Như chỉ chờ có vậy, Tịch Nhan cười thầm, cô lục tung xấp bài lên để tìm bài làm của mình, trong đầu thầm nghĩ: “Thật là một cơ hội tốt, câu hỏi cuối cùng khó quá, mình chỉ mới trả lời được một nửa, để xem Triêu Nhan trả lời như thế nào…”

Cuối cùng cũng tìm thấy, cầm trên tay bài làm của Triêu Nhan, nhìn tờ giấy viết kín hết của chị, Tịch Nhan sững sờ. Cô nghiến răng, tay siết chặt, lẩm bẩm: “Gì chứ? Chị ấy làm được hết luôn. Tại sao cái gì chị ấy cũng giỏi hơn mình….”

Gương mặt Tịch Nhan tối sầm, lộ rõ vẻ ganh tị, nhếch môi: ” Chi bằng lợi dụng cơ hội này….”

Nghĩ vậy, Tịch Nhan nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn ra ngoài, thấy giáo viên vẫn đang nghe điện thoại, cô đắc ý: “Xem ra cô giáo còn phải nghe điện thoại rất lâu…”

Tịch Nhan vội vàng quay trở lại, ngồi xuống ghế và cầm bút lên, mỉm cười nham hiểm: ” Triêu Nhan, em sẽ làm cho bài chị trở thành một đáp án khó hiểu”

Cộp! Cộp!

Đột nhiên từ ngoài hành lang vọng lại tiếng bước chân rồi bất ngờ cánh cửa phòng giáo viên bị một ai đó mở ra, đó là một học viên nam, dáng người cao ráo. Cậu ta đã trông thấy Tịch Nhan đang sửa bài nhưng cô vẫn không hề hay biết, vẫn mải mê sửa bài của Triêu Nhan, thầm nghĩ: ” Hừm, ai bảo chị lại giỏi hơn em. Lần này, để chị nếm thử mùi vị bị đánh bại…”

Vụt!

Một vòng tay của ai đó ôm lấy Tịch Nhan rất chặt. Cô cảm giác như tim ngừng đập, hoảng hốt quay mặt lại. Một giọng nói trầm ấm thì thầm vào tai cô:

– Lớp phó đang sửa đáp án của người khác sao? Tôi đến thật đúng lúc.

Tịch Nhan tái mặt, cô nghiến răng. Không ngờ lại bị người khác bắt quả tang, thật tức chết mà. Cô ấp úng hỏi, giọng nói có chút lo sợ:

– Cậu là ai? Tôi không quen cậu….

Người con trai khẽ nhếch mép cười, nhẹ nhàng vân vê một lọn tóc của Tịch Nhan:

– Nhưng tôi lại biết cô. Tôi là Tư Vũ Hành…

Tịch Nhan ngoảnh mặt đi. Tư Vũ Hành cũng phớt lờ thái độ đó của cô, tiếp tục nói, giọng mỉa mai:

– Ngưỡng mộ lớp phó Nam Cung Tịch Nhan rất lâu rồi….

Tịch Nhan cắn chặt môi đến muốn bật máu, cô cố trấn tĩnh lại bản thân, thầm nhắc nhở không được để cho cậu ta nhìn thấy mình hoảng sợ mà lấn át, cất giọng lạnh lùng:

– Cô giáo sắp quay lại rồi. Cậu muốn tố cáo tôi phải không?

Tư Vũ Hành nở nụ cười trào phúng, đôi mắt đỏ bí ẩn như đang suy tính điều gì đó, hắn ngồi xuống cạnh Tịch Nhan và khẽ chạm vào tay cô:

– Tôi cũng không nỡ để cho bộ mặt đáng yêu đã dựng lên bao lâu nay của lớp phó hoàn toàn bị phá vỡ, để cho mọi người trong trường đều biết, hoá ra sau lưng lớp phó Tịch Nhan lại không chịu được, ngay cả chị song sinh của mình cũng hãm hại…

Tịch Nhan tối sầm mặt, lạnh lùng nhìn Tư Vũ Hành, hận không thể lúc này mà bóp chết cậu ta:

– Vậy cậu muốn đe doạ tôi đúng không?

Tư Vũ Hành nhếch miệng, lấy ra chiếc điện thoại, đoạn giơ điện thoại lên, áp chặt người Tịch Nhan vào người hắn:

– Từ từ, đừng nhúc nhích….

– Cậu…

Tịch Nhan nhăn mặt khó chịu, cô bặm môi tức giận nhưng cũng không thể kháng cự được cậu ta.

Tách!

Một tiếng động vang lên, hình ảnh cô cầm bút sửa bài Triêu Nhan đã bị Tư Vũ Hành chụp lại. Đoạn cậu ta đứng dậy, vẻ mặt vẫn bình thản như chưa hề xảy ra chuyện gì, cất điện thoại vào trong túi, mỉm cười thỏa mãn:

– Lấy được bằng chứng rồi!

Rồi cậu quay sang phía Tịch Nhan, mỉm cười, nhưng nụ cười đó có một sự đe doạ lạnh lùng đến đáng sợ:

– Nếu muốn lấy lại bằng chứng này, ngày mai sau khi tan học, đến phòng học số 5 đợi tôi, nếu như không đến, cô biết hậu quả rồi đó…

Cạch!

Cánh cửa phòng giáo viên đúng lúc bật mở, cô giáo bước vào, thoáng thấy trong phòng lúc này còn có cả Tư Vũ Hành, cô giáo tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Ơ, em Tư Vũ Hành cũng đến rồi à?

Tư Vũ Hành khẽ cười, đáp:

– Vâng, em thấy lớp phó Nam Cung Tịch Nhan rất bận nên đã giúp cậu ấy rồi….

Tịch Nhan giận dữ siết chặt lấy cây bút. Đồ giả tạo! Giúp cái gì chứ?

Cô giáo nghe vậy thì gật đầu hài lòng:

– Tốt lắm, kêu em đến cũng muốn em giúp cô sắp xếp lại bài kiểm tra, mọi người mau làm thôi!

Hôm sau, lúc tan học…

Tại một căn phòng học đã bị bỏ hoang, bàn ghế trong phòng đã cũ nát, vứt ngổn ngang khắp nơi, trên tường đã xuất hiện những vết nứt đáng sợ, một học viên nữ bước vào. Cô sợ hãi nhìn quanh, nghĩ thầm: “Phòng học số 5, chính là phòng học bị phá bỏ ở tầng cao nhất, rất lâu rồi không có người đến…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN