Nhất đạo đăng vương - Chương 10: Gặp qua
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Nhất đạo đăng vương


Chương 10: Gặp qua


Thấy được cảnh này, cả đám trợn mắt há mồm, kinh ngạc vô cùng kiếm chiêu

-“Một kiếm miểu sát Đại Ngưu Giác Vương, có như vậy bá đạo kiếm chiêu, rốt cuộc kẻ này là ai?”

Vũ Điệp đang lúc hoang mang, kinh ngạc hỏi.

-“Đến rồi kìa”

Vương Nhân không có giải thích, nói vẻn vẹn một câu.

Từ đằng xa lúc này, một thân nam tử bạch y tiến tới.

-“Tham kiến sư huynh”

Vừa đi đến, Trần Phong chào hỏi một chút, khuôn mặt như vậy vẫn lạnh

-“Bạch y đệ tử a”

Không tính là bất ngờ, Vũ Điệp thốt ra lời.

Lúc này, người bất ngờ nhất phải kể đến Linh Nhi, bởi hai người cùng là một nơi đến mảnh này đại lục, mới có bốn tháng mà đối phương thay đổi quá bất ngờ, ánh mắt lăng lệ một chút, nàng cũng không có nói lời nào.

Đi đến đây, Trần Phong nhìn nàng bằng một ánh mắt vô cùng thân thuộc, nhưng cũng không có lên tiếng, Trần Phong cười qua, đây cũng là lần đầu bọn Vương Nhân nhìn thấy Trần Phong cười a, đồng thời khuôn mặt Trần Phong hiện ẩn một tia phong thái vô cùng.

Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Nhất Diệp thầm than:

-” Nếu như ngươi đến trễ một chút, không biết bảy người chúng ra sao a”

Đến đây Lý Tâm Như thắc mắc hỏi một câu với Vương Nhân:

-“Lúc nãy huynh nói đến Nguyên Cực kiếm công? Rốt cuộc đó là cái gì a?”

Câu hỏi này của Lý Tâm Như, thực chất cũng là thắc mắc trong lòng mọi người, tại sao khi nhìn thấy kiếm chiêu vừa rồi của Trần Phong, Vương Nhân lại kinh phục đến vậy. Phải biết Vương Nhân dù gì cũng là chân truyền Kiếm Linh tông, xét về kiếm đạo cũng là thiên tài hàng đầu của nhân tộc đại lục a.

Nghe vậy, có Trần Phong ở đây, Vương Nhân cũng không có giải thích nhiều.

-“Có thể danh xưng đệ nhất kiếm công pháp của Kiếm Linh tông a”

Nghe vậy, đám người kinh ngạc vô cùng.

-“Được rồi, ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ kia, chúng ta đi đến nơi a”

Trần Phong cuối cùng cũng lên tiếng, Vương Nhân đám người cũng không có tiếp tục phiếm chuyện, nhanh chóng thu nhặt tinh hạch, vừa hay Độc Ngưu Giác Vương có hai tinh hạch thay thế, vừa tiện phân chia.

Trần Phong lúc này, đột ngột nhìn lại một chút Linh Nhi, cười nhẹ rồi sau đó quay người tiếp tục đi, ánh nhìn này của y cũng thực khiến nàng có vẻ ngượng một chút.

Đêm đó vẫn chỉ là canh hai, trăng vẫn còn rất sáng, đêm vẫn còn dài, tám người, cứ vậy tìm một nơi an toàn một chút nghỉ ngơi.

Thấp thoáng thời gian trôi qua, dưới ánh trăng, Trần Phong hắn không có chợt giấc, vẫn thường lệ cố gắng tìm hiểu một chút hư không quy tắc xem chừng muốn xây dựng hư không đạo tâm.

Một tu chân giả nếu như sở hữu hư không đạo tâm, có thể khống chế không gian quy tắc ở bán kính xung quanh. Vì vậy, một khi có hư không đạo tâm mà nói, một kiếm khách có thể dễ dàng khống chế toàn bộ cục diện dù một mình địch trăm nghìn địch nhân.

Lúc này, Linh Nhi cũng không có nghỉ ngơi, chứng kiến thực lực của Trần Phong, nàng càng quyết tâm trở thành cường giả. Đêm đó, bên cạnh một chỗ trống, nàng tu luyện tăng tốc tiến độ công pháp, muốn nhanh chóng đột phá tu vi.

Lúc này Trần Phong cũng không có ngủ, trong lòng có chút thầm than, nhưng cũng vui vẻ chút:

-“Nha đầu ngốc, đêm khuya như vậy còn vận động công pháp, không phải muốn bị yêu thú tấn công đó chứ…”

Giọng điệu một chút phong lãng, một chút lãng mạng ý tứ, Trần Phong một chân ngồi bên trên một gốc cây bên cạnh, âm thầm hộ pháp cho nàng.

Thỉnh thoảng trong đêm tối, vẫn có kiếm quang lóe lên rồi chợt tắt dưới ánh trăng, vô cùng vô tận phong cảnh tuyệt đẹp vô cùng.

Sáng hôm sau, Phong Linh Nhi mở mắt ra, thần thái có chút kinh hỷ

-“Sắp đột phá rồi a”

Nàng vui vẻ, khép chân đứng dậy, ung dung một tia thưởng thức phong cảnh buổi sớm rừng Thông U chìm ngập trong màn sương mờ ảo, bất tri bất giác nhìn thấy Trần Phong đang ngồi ngủ gục trên cành cây. Không có đánh thức hắn dậy, mỉm cười vui vẻ một tia xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Không có ở yên đợi mọi người đều thức giấc, nàng đi dạo một chút phong cảnh Thường Sơn, đi được một lát, nàng bắt gặp cũng đã thức giấc đang ngắm cảnh một góc, cứ thế hai người ung dung một chút song hành phiêu du một chút Thông U rừng cảnh sắc sáng sớm.

Một lúc sau, hai người trở về, sau đó, Thiếu Vân tông, Linh Phong tông cùng nhau đi làm hoàn thành cái còn lại nhiệm vụ cuối cùng. Bốn người Trần Phong cũng không có ý kiến, bản thân đi trước chờ ở trạm đính cuối, lúc này vẫn còn nữa hạn thời gian ba ngày.

-“Các ngươi đi trước, ta đến sau”

Trần Phong cũng không có đi cùng, lên tiếng nhắc nhở

Trần Phong sau khi rời đi tổ đội, không có tốn thời gian dạo qua phong cảnh Thường Sơn, một hơi đi đến đỉnh núi, rời đi rừng Thông U, cơ hồ ở đây có cái gì thu hút hắn. Thực chất đỉnh núi Thông U, tại nơi đây từng lưu truyền thứ nhất tông chủ Kiếm Linh tông tại đây mà vẫn lạc, trước khi chết có lưu lại kiếm ý của bản thân.

Đối với Trần Phong mà nói, nếu có thì thực kiếm ý này hoàn toàn có đại dụng, bất quá bản thân hắn cũng chỉ mới có hoàn thành thứ nhất kiếm chiêu kiếm ý, vẫn còn tám chiêu phía sau của Nguyên Cực kiếm pháp cần đả thông kiếm ý, mà thứ nhất tông chủ chính là người đem đến Nguyên Cực kiếm pháp cho mảnh đại lục này, tự nhiêm kiếm ý để lại cũng sẽ vô cùng vô tận mạnh mẽ. Nhưng quan trọng nhất vẫn là xem ngươi có lĩnh ngộ được cái này kiếm ý a.

Cực tốc khinh công đi đến đỉnh núi, ở đây không có địa hình ngồ nghề, mà là một mảnh đất nhỏ bằng phảng, chung quanh nồng đậm linh khí rất nhiều so với bình thường ngọn núi ở Thường Sơn.

Cảm nhận qua một lần, Trần Phong cảm thán:

-“Quả thật có tồn tại kiếm ý a”

Hắn bổn nguyên cũng là Nguyên Cực kiếm công, tự nhiên đối với Nguyên Cực kiếm chiêu kiếm ý vô cùng mẫn cảm, cứ như vậy tại đây, Trần Phong muốn bế quan một chút thời gian, hắn đối với lão tổ thứ nhất tông môn kiếm ý vô cùng hứng thú a.

Một canh giờ, hai canh giờ,….nữa ngày trôi qua, có bá đạo linh thức, Trần Phong bước đầu xây dựng kiếm ý chiêu thứ hai tiến độ rất nhanh. Cuối cùng một ngày trôi qua, mở ra hai nhãn quang, bây giờ Trần Phong bất ngờ một tia:

-“Vậy mà lại hình thành năm phần kiếm ý chiêu thứ hai, chiêu thứ ba a”

Không có tiếp tục bế quan, Trần Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi, sở dĩ tại đây không có bế quan nữa bởi vì hắn mặc dù cảm nhận được kiếm ý ở đây, nhưng bất quá quá nhạt nhòa, có thể từ bấy nhiêu kiếm ý thứ nhất lão tổ để lại ngộ ra được năm thành bổn nguyên kiếm ý đã quá tốt rồi. Không có lưu lại tiếp tục, Trần Phong muốn đi đến sư huynh hắn vị trí, dù gì cũng là huynh đệ, vẫn là lo cho an nguy của nhau.

Đi xuống đỉnh núi, Trần Phong đi được một lát thì gặp một nam tử sắc mặt lạnh vô cùng, đi lên. Đối phương cũng đã thấy hắn, nhưng như vậy đi qua, bước qua nhau được vài bước, người kia lên tiếng:

-“Ta Độc Cô Thành, Đấu Linh tông, hẹn ngày tái ngộ”

Sở dĩ hắn như vậy lên tiếng chào hỏi, bởi hắn biết, ở đây khu vực không phải bình thường ai cũng biết, nhưng đối phương lại còn đi đến trước hắn, chứng tỏ tâm cơ không nhỏ, như vậy quen biết một chút cũng không phải chuyện xấu.

Có suy nghĩ như đối phương, Trần Phong nhếch miệng cười, đáp trả:

-“Trần Phong, Kiếm Linh tông”

Cứ vậy hai người ngược nhau đi tới, không có để ý đối phương, bản thân vẫn cứ chính mình mục đích đi tới.

Sau khi rời, khỏi đỉnh núi Thông U, đi được một đoạn đường, nhìn thấy đám Thiếu Vân tông cùng Linh Phong tông quyết đấu một con đại cự xà to lớn, không có tham chiến, Trần Phong cứ vậy một gốc cây qua sát, còn phía bên kia, hai tông đệ tử vô cùng quyết liệt chống trả đòn tấn công yêu thú.

-“Các người hỗ trợ ta kết liễu nó”

Trong đó, tu vi cao nhất hàng đầu, Thiếu Quân hắn lên tiếng
Nói rồi, đám người chia nhau, người hỗ trợ người tấn công, duy trì được một nén hương, đại cự xà cuối cùng cũng bị tiêu diệt.

Bây giờ các tông môn đều giải quyết xong nhiệm vụ bản thân, không có vòng vo, tất cả đều nhanh chóng tiến đên đích trạm.

Bây giờ đang chậm rãi đi tới, Trần Phong linh thức, quan sát được Độc Cô Thành cũng cực tốc tiến tới đích trạm, cười không ra tiếng, bản thân hắn cũng cứ như vậy từ từ đi đến, không có vội vàng a.

Một canh giờ sau, tất cả đều tập trung tại đích trạm, bổng một thân ảnh nhanh chóng vô tung vô ảnh đi đến, cảm thán, Nam Cung lên tiếng:

-“Tốc độ nhanh như vậy a”

Cười một tia, Thiếu Quân lên tiếng

-“Bao nhiêu năm không gặp, Độc Cô Thành huynh ngày cành vượt trội a”

Nói ra câu này, thực chất sự tình là ba năm trước, bọn hắn cùng từng một trận giao chiến, lúc đó Thiếu Quân chỉ mới Hợp Nhất cảnh nhất trọng, còn Độc Cô Thành là Hợp Nhất cảnh tứ trọng, chênh lệch rất lớn nên bại. Hôm nay hắn gặp lại tự nhiên cũng sẽ có một chút chào hỏi đối phương a.

Sự tình một chốc cũng qua, bỗng từ đằng xa, một thân nam tử bạch y đi tới phong thái ung dung nhẹ nhàng vô cùng. Độc Cô Thành một kia không kìm được nói ra:

-“Là hắn”

Như vậy, nam tử bạch y tất nhiên là Trần Phong, không phải ai khác, lạnh nhạt một chút đi tới, nhưng lại mang phong lãnh sắc ý từ từ đi tới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN