Anh không phải là người máy
Chương 1: Giấc mơ kì quái bất phân thật giả
Thức dậy mới là 4h sáng, Băng Linh không thể chợp mắt được nữa. Trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt cũng có chút tái xanh, trông không có sức sống gì cả. Lắc đầu, gió ngoài ban công mát lạnh làm cô tỉnh táo hơn. Cô là một bác sĩ, chính xác là một quân y. Vì muốn bản thân mạnh mẽ, muốn được trải nghiệm cuộc sống của quân nhân. Muốn được thực hành và trau dồi kinh nghiệm cho mình mà cô đã xin bố mẹ cho vào làm quân y.
Quả thực phải trải nghiệm, phải tự cảm nhận thì mới biết được làm quân nhân không phải dễ dàng. Cường độ luyện tập cao, bị tách biệt hẳn với cuộc sống bên ngoài. Không điện thoại, không thư từ chuyển phát. Đồ ăn khan hiếm, đạm bạc. Luôn luôn phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để ra chiến trường, sẵn sàng hi sinh cho tổ quốc. Một tinh thần không sợ gian khó, nhọc nhằn, không sợ chết thì mới có thể trụ được trong quân đội.
Tập luyện trên sa mạc là một cực hình trong những cực hình. Mặc dù cô là quân y nhưng cũng vẫn phải luyện tập thân thủ để bảo vệ bản thân và còn bảo vệ những người thương yêu cô nữa. Sa mạc là một nơi có địa hình hết sức là khắc nghiệt. Ban ngày trời nóng như thiêu như đốt, mồ hôi chảy ròng ròng, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng tới cùng với những bài luyện tập cường độ cao như muốn lấy mạng người vậy. Đến ban đêm thì thời tiết lại lạnh cóng chân cóng tay, tuyết rơi đầy sa mạc. Nhiệt độ xuống tới âm độ như muốn đóng băng. Nhưng cũng có lúc, trời yên biển lặng, chỉ có chút gió thổi tới. Ngẩng lên bầu trời nhìn ngắm những ngôi sao sáng trên cao. Cả một bầu trời sao lấp lánh, thỉnh thoảng còn có sao băng bay vụt qua. Chúng rất gần, tưởng chừng như chỉ đưa tay ra là có thể với tới vậy.
Không luyện tập ở sa mạc thì sẽ lên rừng luyện tập, vào những khe núi hiểm trở. Trong rừng động vật, thực vật giết người nhiều không kể xiết. Chỉ cần vô tình động vào một cành cây nhỏ, nhìn thì yếu đuối nhưng lại chứa độc tính cực mạnh, gây chết người như chơi. Ăn nhầm một thứ thôi cũng lăn đùng ra chết. Cái chết ở trong rừng còn nhiều gấp bội lần ở sa mạc, có người chết chỉ là chuyện bình thường như ăn cơm bữa.
Luật trong quân đội rất nghiêm ngặt. Sai luật nhẹ nhất là bị quở trách, bị mắng vài ba câu, viết vài bài kiểm điểm, người chức cao thì có thể bị cách chức. Nặng thì khỏi nói, bị đánh, bị phạt không ăn không uống, không ngủ, luyện tập với cường độ gấp đôi,… Những cực hình đó nói ra thì tưởng chừng như chả là gì, thấy chúng bình thường. Nhưng một người ăn không đủ no, quần áo lại thiếu thốn, cả người mệt mỏi nay lại bị phạt như vậy thì làm sao có thể chịu được.
Cô là một quân y, tính tình thẳng thắn, bộc trực, dứt khoát. Lâu ngày sống trong quân đội cũng bị ảnh hưởng rất nhiều. Trong quân đội hầu như toàn là đàn ông, ăn nói thô lỗ, nhưng bù lại họ rất ngay thẳng, không bao giờ ăn hiếp phụ nữ trong quân doanh. Ai cũng đều rất vui tính, hài hước, tài năng tùy thân cũng không kém ai cả: Ca hát, đánh đàn đều rất tinh thông vốn không hề thua kém những tài tử ngoài xã hội.
Chịu cực, chịu khổ nhiều, dần dần cũng không còn thấy mệt mỏi hay vất vả nữa. Băng Linh thấy khỏe hơn, sức lực cũng lớn hơn, sự dẻo dai vốn có do tập vũ công từ bé kết hợp với sự mạnh mẽ, khỏe khoắn khi được huấn luyện trong quân đội đã khiến cô trở nên nổi tiếng trong quân ngũ. Cô từng đấu với các quân nhân cao tuổi, từng cọ xát với các đàn anh, từng so vai với những người trẻ tuổi khác. Mặc dù không phải là trăm trận trăm thắng nhưng cũng không phải là kẻ bại trận trong tất cả các trận đấu.
Băng Linh không phải là người trực tiếp lên chiến trường giết địch. Nhưng cô cũng có mặt trận chiến đấu của riêng cô, chiến đấu với sinh tử của đồng đội, chiến đấu trên bàn mổ, bàn phẫu thuật. Cô là một bác sĩ, một bác sĩ luôn tuân theo một cách nghiêm túc lương tâm nghề nghiệp của mình. Bản thân cô được dạy:” Một người bác sĩ cứu chữa bệnh nhân là vì tâm chứ không phải vì tiền. Một người bác sĩ dù là bất cứ trường hợp nào, dù bất cứ ai thì đều phải cứu chữa tận tình không được phân biệt đối xử”, vậy mà cô phải học, học cách thờ ơ, không để tâm tới kẻ địch khi họ bị thương, không cứu chữa cho họ. Làm tất cả những điều đó chỉ vì họ là kẻ địch. Nếu cứu họ chính là tự đưa con dao, tự nộp mạng cho bọn chúng giết.
Màn đêm lạnh giá, Băng Linh ngồi xuống ban công tựa vào cánh cửa hóng gió từ biển thổi vào. Phóng mắt ra bãi biển phía xa, những đợt sóng mạnh mẽ táp vào bờ cát, bọt biển tung lên. Cả không gian chìm như chìm sâu vào trong lòng biển, lạnh lẽo, cô đơn, mệt mỏi, những cảm xúc đan xen nhau rồi biến mất mãi mãi trong lòng biển bao la chỉ còn một nỗi nhớ bám riết lấy cô. Nhớ đồng đội từng kề vai tác chiến, nhớ bạn bè thời còn đi học, nhớ rất nhiều chuyện nhưng đọng lại chỉ là khuôn mặt của ba mẹ cô. Họ đã chờ đợi cô quá lâu rồi.
Bước vào phòng gọi điện cho thư ký:” Đặt một vé máy bay sớm nhất về Trung Quốc cho tôi”. Băng Linh thấy bản thân phải trở về rồi, đã nhớ nhà, nhớ ba mẹ, vậy nên phải trở về, không nên để họ phải lo lắng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!