vận xui, bùa chú hay máu?
Chương 2: Về muộn.
Cô lại hỏi hắn tại sao lại đồng ý nắm tay cô, hắn đáp.
“Xòe tay là hành động cầu xin.”
Khi đó Hồng Liên mới biết hắn căn bản không phải là ngại tiếp xúc mà là có người hầu hạ từ lâu nên mới thành ra dạng như thế. Đứng trên cao liếc mắt bố thí cho người ở dưới, xem ra Philip còn dễ chịu hơn hắn.
Hồng Liên thường được mọi người gọi là ốc sên cũng bởi có nguyên do. Cứ hễ cô nghĩ cái gì tích cực thì chuyện tiêu cực sẽ xảy ra, lúc còn nhỏ, cô không để ý vẫn cứ như bé con bình thường thích chạy nhảy vui đùa, lớn tí nữa cô vẫn xem nhẹ nó nhưng cho tới khi Hồng Liên học lớp tám, một lần khẳng định mình sẽ đạt hạng nhất lớp, kết quả cô đứng bét khối, với cái tuổi nổi loạn, muốn khẳng định mình cô đâu chấp nhận được. Phẫn uất kể cho đám bạn thân rằng mình bị dính lời nguyền, chúng nó an ủi bằng một câu khiến cô không bao giờ quên.
“Đó không phải là lời nguyền mà là đặc tính của thần hộ mệnh của cậu.”
Sau này cô mới biết, thần hộ mệnh của mình như thế nào lại là thần xui xẻo. Chính vì thế Hồng Liên bắt đầu hành động chậm chạp hơn người thường, cốt chỉ tránh điều tiêu cực xảy ra. Suy nghĩ cũng hạn chế đi những niềm vui, sống cuộc sống lề mề của một con ốc sên.
Khu xóm cô có tổng cộng sáu căn nhà, đối với nhà của Arthur nếu không rực sáng thì cũng tỏa nắng, nhà của anh là nổi bật nhất khu, đồ dùng bên trong còn phải mạ vàng bắt mắt. Còn nhà của Philip là phong cách nhất xóm. Nói là nhà thì nên gọi là biệt thự mới đúng, ngay cả người hầu nhà cậu cũng phải một thân âu phục thời thượng. Tổ ấm của Quia lại có cây cối đặc biệt sinh trưởng nhiều, màu xanh tươi mát rợp cả một vùng trời, không khí lại trong lành vô cùng.
Nhà Fan thì lúc trước khá ồn ào, cô còn nhớ khi anh chị của cậu còn ở, cách ba, bốn tuần lại phải dự tiệc sinh nhật của một người, náo nhịp vô cùng. Trái lại nhà của Thiên Tục lại giành mất danh hiệu “thiên hạ đệ nhất im”. Là nơi lý tưởng cho cô để ngồi học bài, tuy bên trong khá âm u, ghê rợn. Bỏ qua chi tiết mấy rương châu báu chất thành đống chiếm hẳn một góc nhà thì còn lại điều ổn.
Có thể nói nơi cô sống là một căn nhà hết sức bình thường không thể bình thường hơn được nữa. Ba cô là một nhà khảo cổ đã mấy năm liền chưa về nhà, mẹ cô là người nội trợ đảm đang. Điều kiện kinh tế tuy không tính là dư giả nhưng vẫn có thể đủ sống. Mọi đứa trẻ trong khu này hình như đều là con một. Ba mẹ của nhóm bạn kia nếu không bận việc thì cũng du lịch khắp nơi. Cho dù ai nấy cũng có người bưng kẻ rót nhưng lại cứ thích tụ tập ở nhà Hồng Liên.
Trong đám bạn chỉ có mình cô là phải đi học xa nhà, còn lại hầu như ai nấy cũng có gia sư riêng. Cô chưa từng thấy Thiên Tục học, hắn căn bản là lấy sự im lặng làm hạnh phúc đời mình, nhưng đa phần bài tập của Hồng Liên là một tay hắn giúp đỡ. Có thể mọi vấn đề trong kiến thức không làm khó được tên cương thi này chỉ có điều hệ thần kinh nhận thức chậm hơn mọi người.
Trong lớp hiếm có ai bắt chuyện với cô, sức học cũng tàm tạm, người thì cứ lầm lì, chậm chạp nhưng đó đâu phải do cô, nhiều khi còn bị đem ra chọc ghẹo làm trò cười trong lớp nhưng cô chẳng bao giờ để ý. Điển hình như hôm nay, vừa mới bước vào cửa đã ăn phải một đống bột phấn từ trên đầu ập xuống, lắc lắc vài cái cô làm như không có chuyện gì, ngồi vào bàn học.
“Hồng Liên, hôm nay tiết cuối buổi chiều cậu dọn vệ sinh dùm mình nha.” Một bạn nữ khá là xinh tiến tới, mở to đôi mắt nhìn cô bảo.
“Nhưng hôm nay đâu tới phiên mình trực?”
“À, ừm…hôm nay nhà mình có chút việc nên cậu giúp mình nhé?”
Cô nhìn đối phương trong vài giây rồi lắc đầu từ chối. Tình cảnh này cô thấy nhiều trong tiểu thuyết rồi, nữ chính bị bắt nạt, không người bênh vực, uất ức bị sai bảo. Nhiều lúc ngồi coi mà cô chỉ muốn xé tung cả quyển sách. Đối phương thấy không nài nỉ được liền hầm hầm quay lưng không nói gì nữa.
Cô cùng lắm chiều nay phóng về nhà sớm để tránh phiền phức nhưng chưa đợi tới chiều thì cô đã bị khiêng đi ném vào cái nhà kho cũ sau trường. Không biết tính toán của Ốc Sên có gì sai? Không phải mấy cuốn truyện đều viết đến cuối ngày mới bị ăn đập sao? Bị đẩy vào trong nhà kho, cửa lại bị khoá từ ngoài, chỗ này thì ít người lưu tới, điện thoại không dùng thường xuyên nên để ở nhà. Kết quả cô bị điểm danh vắng mặt buổi chiều, trừ điểm hạnh kiểm. Ngồi xuống một chỗ, cô nghĩ mình hẳn còn may vì kịp ăn buổi trưa.
Hồng Liên thuộc tuýp người nhàn rỗi cả từ trong suy nghĩ đến hành động. Khu nhà kho này không phải là không có người lui tới, cứ cách hai, ba ngày sẽ có một lớp được phân công xuống đây dọn vệ sinh, việc gì cô phải lo? Cùng lắm chịu đói, chịu khát vài ngày. Có thể đám người kia ngày hôm sau lại đến mở cửa cho cô. Nghĩ tới đây cô liền duỗi lưng tựa người vào tường, chợp mắt một chút.
Tiếng chuông cuối cùng trong ngày reo ầm ĩ đánh thức Ốc Sên. Cô bật dậy, nhìn xung quanh một màu cam đỏ rực rỡ bao trùm cả phòng, rất nhanh bóng tối kéo tới. Đôi mắt ti hí đặc biệt phát sáng lấp lánh trong căn phòng, không dám nhúc nhích, cử động. Cô căn bản là sợ bóng tối, tuy bên ngoài có ánh đèn lờ mờ chiếu tới nhưng vẫn làm tinh thần của Hồng Liên kéo căng.
Bụng cô lại bắt đầu réo từng hồi, cô thở dài tựa người vào tường trở lại. Cố gắng để đầu óc mình không nghĩ đến những điều tiêu cực, cũng may nhà kho này khá sạch sẽ nên cũng không xuất hiện hai, ba con gián cùng chuột. Nhiệt độ lại khá nóng dù đã cố gắng ngồi im nhưng mồ hôi vẫn cứ thi nhau chảy, làm tóc mai của cô bếch dính cả trên mặt.
Ngoài cửa chợt vang lên một tiếng động, tiếp đó cửa sắt vội mở toang ra. Cô tỉnh táo nghe thấy nhiều tiếng bước chân cùng lúc. Vài bóng người ngược sáng tiến lại gần góc tường.
“Sao giờ còn chưa chịu đứng dậy?” Philip nhíu mày hỏi nhưng vẫn cúi người, vươn bàn tay xinh đẹp kia nắm lấy cô kéo dậy.
“Mẹ cậu bảo đồ ăn tối sắp nguội rồi, cậu mà không về thì phần của cậu sẽ đưa hết cho Fan.” Thân hình cao lớn của Arthur được bao quanh vài hạt bụi vàng li ti lấp lánh, anh cẩn thận nhìn cô rồi mới mở miệng.
“Thì ra nơi này là trường học loài người các cậu? Không lớn cho lắm.” Quia đứng ngoài sân nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, vẻ mặt không mấy lưu luyến.
Cô thẫn thờ ngước mắt nhìn bọn họ cũng cảm thấy một cái gì đó trong lòng tựa như được lấp đầy. Chậm rãi bước ra ngoài, lấy xe xong cô nhìn thấy ba vật nho nhỏ trên yên xe. Một đốm lửa to bằng trái đào chín, lắc lư theo gió dùng hai chân bé tí ti đứng, đôi mắt vàng rực lấp lánh hơi nước. Một con dơi trắng thuần một màu, lông mao trước ngực mềm mại vô cùng, đang khoanh tay chờ cô. Tiếp đó là dáng người tí hon toàn thân phủ bằng lá cây non, mái tóc hoa tử đằng tím hồng tuyệt đẹp kéo dài đến chân váy.
“Còn đứng ngay ra đó làm gì? Tớ đói rồi mau lên đi.”
Con dơi trắng mở miệng nói tiếng người, cô cũng nhanh chóng chạy xe về nhà. Ba người bọn họ mỗi người bám vào một góc trong người cô, tránh cho người khác chú ý. Đến nơi cũng gần tám giờ, bước vào trong cô liền thấy Fan ngồi nhìn đồ ăn đặt trên bàn một cách chăm chú, lâu lâu lại liếm liếm môi. Còn Thiên Tục thì vẫn ngồi im như khúc gỗ chỉ có điều khi nhìn thấy cô về hai mắt liền sáng rỡ.
Mẹ của Ốc Sên nhìn một hồi rồi mới kêu cô nhanh chóng rửa tay ăn cơm. Trước khi làm nội trợ, mẹ cô từng nói bà là nhà văn chuyên viết về các sinh vật huyền bí nên khi nhìn thấy đám bạn chung xóm của con gái cũng không quá hoảng hốt mà còn ngược lại nữa là đằng khác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!