Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm
Kéo ra màn che
Yên tĩnh.
Cực kỳ yên tĩnh.
Quân Man đang đánh nhau say sưa với đám Huyết Y Vệ cũng ngừng lại.
Bọn chúng chất phác thậm chí thừ người ra nhìn về phía trước.
Chỗ đó có một vị thiếu niên cầm trường kiếm trong tay, ba nghìn linh kiếm lơ lửng quanh người.
Bả vai hắn rung động, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Trên kiếm của hắn dính đầy máu tươi, đỏ thẫm lại lòe loẹt, giống như ngọn lửa sắp tàn.
Sau lưng hắn, có bảy cái thân ảnh nằm ngổn ngang.
Đó là tướng Man do Thác Bạt Nguyên phái ra.
Đó là đại năng cảnh giới nửa bước Tinh Vẫn.
Bây giờ, bọn họ giống như đã chết một nửa, yên tĩnh nằm ở chỗ đó, trừ máu tươi tràn ra, đã không còn nửa phần khí tức.
Nhưng bọn chúng vẫn chưa chết, mặc dù Tô Trường An lưu lại vết thương
chí mạng cho bọn chúng, nhưng chúng vẫn tiếp tục tồn tại như trước.
Thần là không thể giết chết đấy.
Ít nhất là rất khó bị giết chết.
Đám tướng Man đã cắn nuốt Thần huyết, kế thừa cái năng lực đáng sợ
này, mắt thường có thể thấy được tốc độ thương thế của bọn chúng bắt đầu
khôi phục. Chỉ cần cho bọn chúng đầy đủ thời gian, bọn chúng sẽ đứng
lên lần nữa, lại trở thành khôi lỗi (con rối) đáng sợ dưới tay Thánh tử
một lần nữa.
Tô Trường An nhếch miệng, trường kiếm trở vào bao, lúc đó đầy trời
kiếm ý tản đi, hắn lại rút ra đao Cửu Nạn lần nữa, thân ảnh nhoáng một
cái, cắt ra đầu lâu của bảy vị tướng Man, sau đó coi chúng nó như bóng
da, dùng sức ném một cái, vứt về phía Thác Bạt Nguyên ở xa xa.
Bảy khối đầu người kia rơi xuống đất cuồn cuộn một trận, cuối cùng lăn tới dưới chân Thác Bạt Nguyên.
Nam tử này có khuôn mặt giống như đao gọt, chòm râu dày đặc, cúi đầu
xuống nhìn đám đầu lâu kia một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tô
Trường An.
Mắt của lão vào lúc đó bắt đầu híp lại, bên trong lóe lên hào quang mà người bên ngoài nhìn không thể thấu triệt.
“Vương thượng, tiểu tử này lai lịch không rõ, chỉ bằng binh khí trên
tay đã có thể chém giết người được Thánh tử che chở. Vả lại tuổi còn
nhỏ, chiến lực đã kinh người như vậy, kẻ này nếu chưa diệt trừ, sau này
nhất định sẽ thành họa lớn, không bằng. . .” Một vị nam tử tóc rối bù,
hình dáng âm trầm ở bên cạnh đi lên, ở bên tai Thác Bạt Nguyên khẽ nói.
Đây là Đại Vu Hàm của thị tộc Cộng Công, Nam Phá Thính, trận sương mù vừa bị Ngô Đồng chỉ thẳng ra chính là do y thi triển.
Thác Bạt Nguyên nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Nam Phá Thính, cũng không nói gì.
Lão híp khóe mắt lộ ra hàn quang, khiến trong lòng Nam Phá Thính chấn
động, cũng không biết mình có nói sai điều gì hay không, cúi thấp đầu
xuống, không dám nhìn thẳng ánh mắt Thác Bạt Nguyên.
Một vị Tinh Vẫn, lúc này giống như là một con thỏ trắng chờ làm thịt,
khúm núm đứng ở trước người Thác Bạt Nguyên, cục xúc bất an.
“Ý của ngươi là đánh lén?”
Thác Bạt Nguyên nói, thanh tuyến bình thản, khiến người bên ngoài
hoàn toàn không thể hiểu rõ trong lòng lão rốt cuộc đang nghĩ điều gì.
Nam Phá Thính nghe được bỗng sững sờ, sau khi do dự một phen, vẫn
nói: “binh bất yếm trá*, công pháp trên thân người này quỷ dị, không thể
lưu lại a.”
*binh bất yếm trá: chiến tranh không ngại dối lừa,việc quân cơ không nề dối trá; nhà quân sự luôn phải lừa địch
“Hừ! Nếu như dùng thủ đoạn không chịu nổi như thế, Thác Bạt Nguyên ta
có gì khác biệt so với đám Nhân tộc gian tà?” Thác Bạt Nguyên nói,
thanh tuyến âm lãnh không che giấu chút nào, khiến Nam Phá Thính trong
lòng run lên, vội vàng lui qua một bên, không dám có một chút lời nói
bất mãn nào khác.
“Tướng quân bản lĩnh thật tốt, có bằng lòng sẵn sàng góp sức dưới
trướng Thánh tử chúng ta, đến lúc đó phân đất phong vương, ta đảm bảo
tướng quân một vị trí Vương Trụ được chứ?” Lúc này Thác Bạt Nguyên quay
đầu nhìn về phía Tô Trường An cao giọng nói, trên mặt tràn đầy ý cười,
dường như chuyện Tô Trường An vừa mới chém rụng tám tên đại tướng của
lão là việc chưa bao giờ phát sinh.
Tô Trường An lạnh con mắt nhìn Thác Bạt Nguyên một cái, cũng cao
giọng đáp lại nói: “làm phiền tướng quân Thác Bạt trở về Thánh Đình
chuyển lời với Thánh tử nhà các ngươi, Tô Trường An ta rốt cuộc có một
ngày, sẽ đi đến chỗ các ngươi gọi là Thánh Đình, đem Thánh tử của bọn
ngươi. . .”
“Ngũ mã phanh thây*!”
*năm ngựa xé xác; ngũ mã phân thây (hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc
đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, đánh ngựa chạy xé tan xác
người bị tội). Ví: Xé tan nát ra
Lời vừa nói ra, quân Man lập tức xôn xao, ngữ khí bất kính như vậy
gần như mới nghe lần đầu, nhất thời tình cảm quần chúng xúc động, thậm
chí có người quá khích muốn gạt mọi người ra, xông thẳng về phía Tô
Trường An, lại bị Thác Bạt Nguyên cứng rắn ngăn lại.
Lão nhìn Tô Trường An, khóe miệng vểnh lên.
“Nếu như Tô tướng quân có thể may mắn sống sót sau trận chiến này,
lời nói của tướng quân, Thác Bạt Nguyên đương nhiên một chữ cũng không
quên chuyển đến Thánh tử.”
Tiếng nói vừa dứt, quan Vĩnh Ninh vang lên tiếng chiêng ngân.
Cửa thành nặng nề vào lúc này từ từ mở ra, Tô Trường An sau khi nhìn
Thác Bạt Nguyên một cái thật sâu, dẫn Hoa Phi Tạc cùng tám trăm Huyết Y
Vệ còn thừa lại, quay người trở lại quan Vĩnh Ninh.
Tám trăm Huyết Y Vệ sống sót được đám sĩ tốt dìu đỡ đến lều vải nghỉ
ngơi, mà Tô Trường An cùng Hoa Phi Tạc không kịp nghỉ ngơi đi đến trên
quan.
Lưu Trường Ngọc vẫn cầm trên tay cờ chữ Tô đi tới đầu tiên, cười ha
hả nhìn Tô Trường An, tán dương hắn sáng suốt thần kỳ, đây là lời khen
ngợi phát ra từ đáy lòng, cũng không phải là xu nịnh. Thiếu niên trung
thực này, từ giây phút Tô Trường An để cho y chạy thoát, y đã hoàn toàn
kính trọng Tô Trường An như một vị thần. Tô Trường An tùy ý nói vài câu
liền đi tới bên cạnh Bắc Thông Huyền.
“Trường An may mắn không làm nhục mệnh.” Hắn chắp tay nói.
Bắc Thông Huyền cười nhìn hắn một cái, đưa tay nâng dậy, dù chưa có
bất kỳ ngữ điệu khen ngợi nào, nhưng mọi người ở đây cũng có thể cảm
nhận rõ ràng vẻ thỏa mãn của Bắc Thông Huyền đối với Tô Trường An.
Nhưng sau đó gã lại quay đầu nhìn về phía bên ngoài quan, thần sắc trong mắt lại rơi vào âm trầm một lần nữa.
Trong lòng Tô Trường An khẽ động, cũng thuận theo ánh mắt của Bắc
Thông nhìn ra bên ngoài cửa quan, lúc này quân Man đã bày xong thế trận,
liên tục tuôn ra ở bên ngoài quan, từng cái máy ném đá bị đẩy tới tiền
tuyến, nơi xa phía chân trời bắt đầu xuất hiện từng vật thể hình dáng
như đám mây đen, dùng một tốc độ cực nhanh bay tới quan Vĩnh Ninh.
“Chim cắt!” Ma Thanh Linh ở bên cạnh lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi, mọi người đều quay đầu nhìn về phía nàng.
Trong lòng nàng trầm xuống, hơi hơi điều chỉnh một phen hoảng sợ nơi
đáy lòng sau đó mới nói: ” chim cắt là loài mãnh cầm của Man địa, tương
truyền loại mãnh cầm này cực kỳ hung ác, vả lại thích sống theo bầy,
một khi trưởng thành cho dù là tu sĩ Thái Nhất cảnh cũng không phải là
đối thủ, thêm với chúng nó là loài chim, chiếm cứ không trung, chính như
tu sĩ Địa Linh cảnh muốn chém giết nó cũng không phải là chuyện dễ
dàng.”
“Số lượng chim cắt cực kỳ thưa thớt, Thác Bạt Nguyên làm như thế nào tìm được nhiều chim cắt như vậy. . .”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, từng đoàn mây đen ở phương xa rốt cuộc
nhích lại gần, chính như Ma Thanh Linh nói, những đám mây đen kia quả
thực chính là chi chít mãnh cầm cực lớn giống như hùng ưng tập hợp cùng
một chỗ mà hình thành cảnh tượng này.
Thân hình của bọn nó cực lớn, cánh giương gần mười trượng, quanh thân
thậm chí còn mơ hồ có linh lực chấn động, mà trên người của bọn nó đều
có một vị quân Man cầm binh khí trong tay, hiển nhiên những chim cắt này
đã bị Thác Bạt Nguyên dùng phương pháp không biết tên nào đó thuần
phục, đã thành thú cưỡi của bọn chúng.
Muốn giữ vững vị trí quan Vĩnh Ninh vốn bởi vì có sự chênh lệch cực
lớn về số lượng đã là việc rất khó, nhưng hôm nay lại có gần vạn chim
cắt này, không thể nghi ngờ cho trận chiến này vốn đã khó khăn, một lần
nữa lại gia tăng lên không biết bao nhiêu biến số, cũng khó trách sắc
mặt Bắc Thông Huyền trở nên xấu xí như vậy.
“Ô ô ô!”
Lúc này, phía quân Man vang lên tiếng kèn cực lớn mà lại kéo dài.
Trăm vạn đại quân trong giây phút này rốt cuộc bắt đầu công kích về phía quan Vĩnh Ninh.
Những tiếng hét hò như núi thở biển gầm rung trời chuyển đất, vang dội trong toàn bộ trời đất.
Mọi người trên quan nhìn quân Man như thủy triều vọt tới, trong lòng trầm xuống, bọn hắn biết rõ.
Đại chiến Tây Lương, rốt cuộc vào lúc này kéo ra màn che.
—o0o—
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!