Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Sưu tầm - Tiệm linh phù (bùa chú)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Sưu tầm


Tiệm linh phù (bùa chú)



Tư Lăng đi loanh quanh ở thành Minh Hà mất ba ngày, rốt cuộc quyết định định cư tại thành Minh Hà. Vì thế chờ đến hết ngày thứ ba, trả phòng, liền đến một toà nhà trong thành Minh Hà để thuê chỗ ở. Thành Minh Hà có cung cấp nhà ở cho người ngoại lai, giá phòng một năm từ một vạn đến mấy ngàn, tuỳ đẳng cấp. Tư Lăng tính toán một chút, cảm thấy dù sao cũng có lời hơn so với ở khách điếm. Chỗ mô giới nhà ở của thành Minh Hà là một toà lầu bốn tầng. Vừa mới vào cửa, lập tức có thể nhìn thấy người người qua lại ở đại sảnh rộng lớn, trong đó đại đa số đều vây quanh xem xét mấy cái phù Huyền ảnh lơ lững giữa không trung ở giữa đại sảnh. Trong những Huyền ảnh kia có đủ các loại mô hình nhà ở, khách nhân có thể chọn lựa trong đó những kiểu nhà thuê mà mình thích. Thần kỳ hơn là, Huyền ảnh kia có thể tuân theo ngón tay tu sĩ xoay tròn 360 độ, mở rộng toàn diện. Lúc Tư Lăng tiến vào, một tu sĩ luyện khí kỳ tầng năm đến nghênh đón, khuôn mặt tươi cười thân thiết, nhiệt tình hỏi thăm hắn cần gì. “Ta muốn thuê một căn nhà, ngươi có thứ gì tốt để giới thiệu không?” Tư Lăng tuỳ ý hỏi thăm, giống như đang rất cẩn thận đánh giá các mô hình nhà ở đang được trưng bày ở giữa đại sảnh. Thái độ thật hết sức kiêu căng. Tu sĩ kia lặng lẽ nhìn hắn một cái, trong lòng hơi chấn động, trong lúc nhất thời không phân rõ Tư Lăng là nam hay nữ. Chỉ thấy hắn mặc trường bào cao cổ, tuy rằng trước ngực nhìn có vẻ bằng phẳng, nhưng vẫn làm cho người ta không cách nào biết được hắn là nam hay là nữ. Hơn dung mạo này cũng quá yêu nghiệt, xinh đẹp tuyệt trần; kể cả những nữ tu trong Tú nữ phường của thành Minh Hà còn không có được dung nhan xuất sắc cỡ này. “Sao?” Tư Lăng không vui nhìn hắn. Tu sĩ kia giật mình một cái, nhanh chóng phục hồi tinh thần tiếp đón, bất quá trong lòng vẫn hoảng hốt. Rõ ràng tu vi của vị tu sĩ này còn thấp hơn mình, vì sao ánh mắt của hắn lại sắc bén đến ngạc nhiên như vậy? Chẳng lẽ hắn ta là đệ tử của một đại Thế lực tu tiên hay Đại môn phái nào đó chăng? Nghĩ như thế cũng coi như có được giải thích. Cũng chỉ có những đại thế lực kia mới có thể bồi dưỡng được nhân vật đặc biệt tuấn tú xinh đẹp như thế, lại xem tu vi, hắn càng cho rằng Tư Lăng đã dùng Liễm tức thuật[1] gì đó để nén tu vi xuống. [1] Thuật đèn nén, hội tụ khí tức. Lập tức vị tu sĩ kia lại niềm nở thêm vài phần. Tư Lăng không chút đếm xỉa tới ánh mắt của người khác, tác phong ngạo nghễ, chọn chọn lựa lựa, rốt cuộc chọn trúng một căn nhà giá trung bình, tiền thuê một năm là 7000 khối linh thạch hạ phẩm. Tư Lăng lập tức quyết định thuê một năm. Thời điểm giao linh thạch, trên mặt Tư Lăng bày ra một bộ dáng không thèm để ý tới, nhưng kỳ thật trong lòng đang nhứt nhối, rỉ máu. Thoáng một cái liền đi tong 7000 khối linh thạch, đây thật sự là nỗi đau khoét xương róc thịt đó. Bất quá, tác phong này của Tư Lăng ở trong mắt người ngoài, chính là càng thêm chắc chắn, hắn nhất định là đệ tử của một đại thế lực tu tiên nào đó, lập tức ném 7000 khối linh thạch cũng không nhăn mày một chút nào. Cũng vì như thế, tuy rằng có người kinh diễm với bề ngoài của hắn, nhưng trong lúc nhất thời cũng không dám đánh cái chủ ý gì không đứng đắn. Làm thủ tục xong, một nhân viên liền giao cho hắn một miếng ngọc phù. Đây là ngọc phù để ra vào nhà ở, tương đương với chìa khóa, chỉ có chủ nhà mới có thể có được. Bất quá lại chỉ có kỳ hạn một năm, nếu hết thời gian một năm mà Tư Lăng không tiếp tục thuê nữa, thì ngọc phù này sẽ hết giá trị, nhà ở sẽ bị thu hồi. Làm xong mọi thứ, nhân viên ở chỗ cho thuê lại ân cần hỏi lại xem Tư Lăng có cần những phục vụ khác hay không. Nơi cho thuê này cũng được liên kết với các lĩnh vực khác, ví dụ như có thể giới thiệu khách tới một số quán rượu nhằm giúp khách đặt ba bữa ăn; kể cả các loại cửa hàng đan dược, trận pháp, pháp bảo cũng có thể giúp khách nhân giới thiệu tới. Nếu là người được nơi này giới thiệu, mua đồ còn có thể được giảm giá nha. Trong lòng Tư Lăng không biết nên khóc hay cười, thầm nghĩ bọn họ ngược lại hết sức biết cách làm ăn, chỉ có điều, hiện tại hắn cũng không cần mua thứ gì, liền từ chối ý tốt của bọn họ. Từ chỗ lầu cho thuê đi ra, Tư Lăng chạy thẳng đến căn nhà mà mình đã chọn. Nhà mà hắn thuê ở trong một ngõ hẻm khá thanh tịnh tại thành Đông. Tiền thuê nhà nơi này khá vừa phải, nhưng đã được coi như là cực tốt. Tán tu[2] bình thường ở không nổi đâu. [2] Tu sĩ tự tu luyện, không có môn phái hay gia tộc giúp đỡ. Tư Lăng ném ngọc phù về phía cửa, cổng nhà tự động mở ra. Sau khi hắn cất bước đi vào thì tiện tay thu hồi ngọc phù lại, cửa phòng cũng đóng lại. Căn nhà Tư Lăng thuê ở có ba lầu, còn có một cái đại viện (sân), trong nhà còn có bố trí trận pháp, chỉ cần không phải tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên đánh nhau ở bên trong thì sẽ không phá hư được trận pháp. Hơn nữa trận pháp này cũng sẽ không để cho người khác biết chủ nhà đang làm gì ở bên trong, thực rất phù hợp với tâm ý của hắn. Khi Tư Lăng tu luyện hồn lực thì toàn thân sẽ lưu chuyển một tầng bạch quang nhàn nhạt, phản ứng này khác một trời một vực với khi tu sĩ tu luyện. Tư Lăng không dám để cho ngoại nhân biết, cho nên mỗi lần tu luyện đều phải cực kỳ cẩn thận. Sau khi đánh giá xong toà nhà, Tư Lăng liền bước vào, chọn lựa một gian phòng, bèn bắt đầu tu luyện. Trải qua ba ngày khảo sát, trong lòng Tư Lăng đã có kế hoạch. Hiện tại hắn cần phải tăng tu vi của thân thể này lên tới luyện khí kỳ tầng sáu, sau đó mới có thể bắt đầu chế phù hàng loạt đem đi bán được. Đạt đến luyện khí kỳ tầng sáu, linh lực của hắn tương đối ổn định dồi dào, chế phù cũng tương đối nhanh. Chờ đến thời điểm có thể chế tác linh phù hàng loạt, còn sợ không kiếm được linh thạch hay sao. Một tháng sau, Tư Lăng đã tăng tu vi lên tới luyện khí kỳ tầng sáu, suông sẻ không chút trở ngại nào. Kỳ thật, thân thể Tư Lăng trước kia đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hiện tại bất quá chỉ là khôi phục cảnh giới tu vi cũ mà thôi. Trong quá trình tích tụ, cũng không tồn tại rào cản nào đáng nói, cho nên ở kì Luyện Khí thì thực dễ dàng có thể tăng cảnh giới. Về phần linh căn song thủy hỏa bây giờ của hắn ở trong mắt người khác chính là tư chất không tốt lắm gì đó, Tư Lăng cảm thấy không thành vấn đề. Cái này đơn giản hơn nhiều so tu luyện hồn lực. Sau khi nâng cao tu vi, Tư Lăng ra ngoài lần nữa, đến cửa hàng trong thành để mua một số tấm phù rỗng và máu yêu thú, rồi lại bắt đầu bế quan chế phù. Hoá ra là “Tư Lăng” cũng biết chế phù. Lúc ở Luyện Khí kì tầng mười, hắn đã từng ra ngoài lịch lãm, tại một động phủ của vị tu sĩ nào đó đã chiếm được một số ngọc giản về thuật chế phù. Bên trong chúng có chứa một bộ thuật chế phù hoàn chỉnh, “Tư Lăng” vui vẻ muốn thử, liền bắt đầu học tập chế phù. Có vẻ “Tư Lăng” cũng có một chút thiên phú chế phù, chỉ mất một năm hắn đã học xong chế tác phù nhị phẩm. Có ký ức của “Tư Lăng” làm nền tảng, Tư Lăng cũng không cho rằng mình là kẻ ngu ngốc, cho nên, bắt đầu quá trình học chế phù tuy rằng có gập ghềnh, nhưng coi như là thuận lợi. Chờ đến khi thông hiểu hết thuật chế phù tam phẩm, hắn liền rất nhanh thử làm thuật chế phù tứ phẩm. Lại qua một tháng, Tư Lăng đã chế ra một đống linh phù nhị phẩm, tam phẩm cũng được ba mươi mấy tấm. Đương nhiên, những phù này đều là dùng linh lực để chế linh phù, hồn lực để chế hồn phù có xác xuất thành công quá thấp. Hơn nữa uy lực của Hồn phù còn mạnh hơn một cấp so với linh phù, tất nhiên phải giữ lại cho mình dùng. Từ lúc phát hiện mình có thể dùng hai loại năng lực để chế phù, Tư Lăng liền phân phù ra làm hai loại; dùng linh lực để chế phù gọi là linh phù, dùng hồn lực để chế phù gọi là hồn phù. Cái thứ Hồn phù này có lẽ ở thế giới này chưa nghe bao giờ, hơn nữa coi như là hồn phù nhị phẩm, nhưng uy lực của nó có thể so được với linh phù tam phẩm đỉnh giai. Cho nên Tư Lăng quyết định, chết cũng không thể tiết lộ thứ Hồn phù này, ở lúc mấu chốt chính là dùng để bảo mệnh. Tư Lăng đem cất linh phù xong, lười biếng duỗi người, liền ra ngoài. Một tháng chưa ra cửa, thành Minh Hà vẫn vô cùng náo nhiệt như trước, tựa hồ không có gì thay đổi. Tư Lăng không vội vã đi rao bán linh phù, mà trước hết đến bên đường, tìm một quán ăn bình dân gọi hai bát mì đến lắp đầy bụng. Đồ ở Tu Tiên giới tự nhiên là thế tục giới không cách nào so sánh được, coi như là một chén mì sợi đơn giản, cũng có thể làm cho người ta dư vị vô cùng. Bát mỳ này cũng rất được chú trọng. Đầu tiên, loại lúa mỳ dùng để xay thành bột mì này chính là loại cây mà những nông dân phàm tục sống tại Tu Tiên giới gieo trồng. Qua nhiều năm được linh khí nuôi dưỡng, tuy rằng không so được với những loại linh cốc linh mạch kia, nhưng hương vị của nó đã tốt hơn rất nhiều so thế tục giới. Tiếp đó, nước canh này là dùng xương cốt của yêu thú để hầm, mùi thơm sực nức. Ở trên mặt lại dùng một ít thịt của yêu thú để làm thành Pate; cùng với hành băm, ăn vào thật là làm cho người ta nhớ mãi không thôi. Tư Lăng cảm thấy giải quyết vấn đề no bụng ở mấy quán ăn bình dân này tốt hơn nhiều so với đi tửu lâu, tiện lợi lại phù hợp với lợi ích kinh tế, còn có thể no bụng, thật là quá tiết kiệm tiền . Ăn hết hai chén mì lớn, Tư Lăng không thèm để ý tới ánh mắt quỷ dị của những người ở đây, trả tiền xong liền chậm rãi rời đi . Tư Lăng chậm rãi đi dạo, rồi rốt cuộc chọn một cửa hàng tên là “Thông thành phù” để bán linh phù. Lúc đang chuẩn bị đi vào thì đột nhiên trong tiệm đánh ra một đạo pháp quyết, hắn kinh hãi nhanh chóng lui về sau. Tiếp đó là một người bị đánh bay ra, mắt thấy sắp đập vào người mình, Tư Lăng không thể không đưa tay đỡ lấy người nọ, chống lại lực va chạm kia. Đúng lúc này, trong tiệm có ba người nam nữ trẻ tuổi đi ra, nhìn thấy động tác đỡ người của Tư Lăng thì sửng sốt một chút, đang muốn nổi giận thì lại đột nhiên nhìn thấy diện mạo của Tư Lăng, lại một lần nữa sửng sốt. Tư Lăng cũng đánh giá ba người vừa đi ra từ trong tiệm kia. Hai nam một nữ, mỗi người đều tuấn tú phi phàm. Lại nhìn đến phong thái, quần áo, phụ kiện, có thể thấy rõ là thân thế cũng không tầm thường. Chắc hẳn là đệ tử của những đại thế lực kia, không phải là người mà bây giờ hắn có thể đắc tội. Ba người kia nhanh chóng hoàn hồn. Một người nam nhân lớn tuổi nhất trong đám lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Ngươi là ai? Là đồng bọn của hắn?” Tư Lăng không thể tra xét được tu vi của đối phương, liền biết là tu sĩ cấp cao hơn mình, lập tức vội vàng bỏ người trong tay ra, chắp tay nói: “Xin lỗi, ta không quen biết hắn. Tại hạ chỉ là muốn đi vào, lại bị người này trực tiếp đánh đến, vì không muốn bị đập trúng nên mới đưa tay đỡ hắn một phen.” Nam nhân kia gật đầu, xoay đầu nói với hai người bên cạnh: “Liễu sư đệ, Tô sư muội, các ngươi xem nên xử lý người này như thế nào?” Vị Liễu sư đệ kia, nhìn tuổi hẳn là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Lúc này hắn dùng một đôi mắt tò mò đảo qua đảo lại trên mặt Tư Lăng, sắc mặt kinh diễm. Mà vị Tô sư muội kia, bộ dạng xinh đẹp động lòng người, một bộ quần áo màu tím nhạt, thanh tú phi phàm, trên mặt ý cười trong trẻo, có vẻ dịu dàng trang nhã, làm cho người ta sinh ra hảo cảm. “Đại sư huynh, huynh xem, dáng vẻ người này còn dễ nhìn hơn cả sư tỷ luôn. Nàng ta có phải nữ giả nam trang hay không ta?” Liễu sư đệ căn bản không có nghe được lời đại sư huynh nói, cao hứng kéo ống tay áo đại sư huynh nhà hắn nói. Vị đại sư huynh kia nghiêm mặt, không vui nói: “Liễu sư đệ, không được vô lễ.” Sau đó lại thi lễ với Tư Lăng một cái, áy náy nói: “Vị đạo hữu này, thực xin lỗi, tiểu sư đệ vẫn còn tính tình trẻ con. Xin đừng trách.” Nếu là “Tư Lăng” lúc trước hiển nhiên vô cùng không thích người khác nhắc tới bề ngoài của hắn. Nếu có người dám nói như vậy trước mặt hắn, sớm đã bị hắn mang thù đến hận không thể lột da đối phương. Nhưng Tư Lăng bây giờ căn bản không có cảm giác này. Diện mạo bất quá là thứ bề ngoài, có cũng được mà không có cũng không sao. Người khác nói như thế nào, hắn căn bản không thèm để ý. Tư Lăng cười cười, nói: “Không có gì.” Thái độ thản nhiên của Tư Lăng lập tức gây được ấn tượng tốt với ba người. Vị Liễu sư đệ kia còn muốn nói thêm cái gì đó, bị đại sư huynh trừng mắt, chỉ có thể bĩu môi. Lúc này, sư huynh muội ba người đã bắt lấy cái tên bị đánh văng ra khỏi cửa hàng kia, sau đó giao cho đội chấp pháp của thành Minh Hà. Thành Minh Hà là tiên thành lớn nhất Tây Cảnh, trong thành có văn bản quy định rõ ràng không thể sinh sự đánh nhau. Hễ kẻ nào bị đội chấp pháp bắt được, ngoại trừ phạt linh thạch ra, còn phải bị trục xuất ra khỏi thành Minh Hà, vĩnh viễn không được bước vào. Tuy rằng Tư Lăng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng thấy ba người này đánh tên tu sĩ kia ra khỏi cửa, rồi bắt lấy đưa cho đội chấp pháp Minh Hà thành, lại không hề rước lấy cái tai vạ gì, thì có thể từ đó phân tích ra, ba người bọn họ hẵn có địa vị rất cao tại thành Minh Hà. Hơn nữa hành vi vừa rồi của bọn họ cũng là chính đáng. Thấy sự tình được giải quyết, Tư Lăng không nghĩ nhiều nữa, bước vào tiệm Thông thành phù.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN