Anh à, em nhớ anh! [Rời bỏ?]
Chap 2: Chuyện hồi bé
Khi bố mẹ anh biết tin con trai vì 1 đứa bé mà sẵn sàng gọi điện nói chuyện với cảnh sát thì mừng lắm vì trước đó anh rất ít nói. Nếu nói cũng chỉ 1,2 câu ngắn gọn như ” vâng”, ” không”, “không thích”. Từ đó, bố mẹ anh coi tôi như con gái họ. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Vào 1 buổi chiều nắng chang chang, không một gợn mây có hai hình bóng 1 cao 1 thấp. Đứa cao cứ lẽo đẽo đi sau đứa thấp. Đứa thấp chính là tôi còn anh chính là đứa lẽo đẽo theo tôi – Tôi nói:” Ê, chơi cái này đi ” ” Này, trò này vui lắm” ” Ra đây chơi xích đu với tớ không?” Sau 1 hồi nói chuyện một mình, tôi bất mãn tức giận nói:” Cậu bị câm hay điếc à, có nghe thấy mình nói gì không hả ?” – Anh:” Không có hứng” – Tôi hậm hực:” Mãi mới mở miệng mà cộc lốc thế. Nói 1 chút thôi cũng làm cậu chết có phải không -.- . Thôi chẳng bận tâm cậu nữa tớ mệt quá đi”. Nói xong tôi nẳm trong lòng anh ngủ thiếp đi cho đến khi mở mắt ra thì thấy đang ở trong phòng anh, còn anh nằm ngay cạnh tôi vỗ vỗ vai tôi – Tôi bèn hỏi:” Này sao tớ ở đây?” – Anh:” Xin phép bố mẹ cậu rồi ngủ đi” Tôi nghe vậy thì thích lắm, rúc vào lòng anh ngủ. Anh cũng đưa tay qua ôm tôi. Tối đó, 4 ông bố bà mẹ lên chụp ảnh lén hai đứa ngủ mà gắn ghép yêu đương…
Tối đó, 4 ông bố bà mẹ lên chụp ảnh lén hai đứa ngủ mà gắn ghép yêu đương
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!