Anh à, em nhớ anh! [Rời bỏ?] - Chap 3: Anh nhất định phải đi sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Anh à, em nhớ anh! [Rời bỏ?]


Chap 3: Anh nhất định phải đi sao?


Lúc bé, chưa biết tình yêu thực sự là gì. Chỉ cảm thấy mến và quý nhau thì chơi thôi cũng không có nghĩ nhiều. Nhưng đến khi hiểu được tình yêu dần chớm nở theo tuổi mới lớn thì lại bị dập tắt bởi những yếu tố xung quanh…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày nào 2 chúng tôi cũng dính nhau như hình với bóng đi đâu cũng có nhau. Thời gian đó thật đẹp thật vui và thật muốn tất cả cứ dừng lại ở khoảng khắc này thôi… tôi đã nghĩ thế. Những người xung quanh luôn gán ghép, trêu chúng tôi thanh mai trúc mã yêu nhau từ bé. Nhớ lắm, hạnh phúc lắm, cứ như vậy cho đến cuối năm lớp 9…
– Tôi:” Mình không cho cậu đi đâu hết, cậu đi rồi mình sẽ thế nào. Không đừng đi…”
Anh ấy phải… đi du học Mĩ 5 năm! 5 năm thời gian không ngắn không dài nhưng đối với tôi là cả thế kỉ thập kỉ. Tôi biết làm gì ngoài khóc. Tôi khóc rất nhiều và thời gian suy sụp khá lâu mới trở lại được với cuộc sống bình thường… không có anh. Nhắn tin cho anh đã trở thành thói quen từ khi anh đi. Ngày nào cũng vậy, trưa chiều tối , tôi đều nhắn tin cho anh. Tin tôi nhắn không có gì khác ngoài hỏi:” Cậu ăn cơm chưa?” hay ” Giữ gìn sức khỏe nha”. Tôi suốt ngày kể lể với anh chuyện hàng ngày của mình và chuyện trên trời dưới bể chỉ mong có thể trò chuyện với anh càng lâu càng tốt. Nực cười rằng anh không lấy 1 lần phản hồi.
5 năm sau, cuộc sống của tôi từ khi anh đi cũng không khác gì so với trước. Mỗi ngày đi học rồi về nhà thật tẻ nhạt, 2 màu trắng đen thay phiên nhau trong cuộc sống của tôi vì không có anh.
Tối hôm đó, là 1 ngày đặc biệt…
– Mẹ tôi trêu vui:” Tối nay thằng nhóc đó về đấy sướng nha”
– Tôi có chút hồi hộp, tưởng tượng cảnh anh về mà tim đập sao nhanh thế, chỉ biết tủm tỉm cười:” Mẹ à đừng trêu con nữa, hay tối nay mình làm 1 bữa tiệc nhỏ mừng Tử Thất trở về đi”
– Chị gái Nguyệt Hà của tôi lên tiếng:” Hứng khởi thế là cùng. Tiệc có vẻ được đấy nhưng em liệu nói cho nó biết chuyện em yêu nó đi. Nó đợi em nói chuyện đó lâu lắm rồi. Nhìn là biết trong lòng nó, em giữ vị trí không nhỏ đâu.”
Nói đến đây, mắt tôi cụp xuống, trong lòng quặn thắt lại. Giá như lúc đó tôi tỏ tình với anh thì có lẽ mọi chuyện sẽ đi theo hướng khác có thể tốt đẹp hơn…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN