Anh à, em nhớ anh! [Rời bỏ?] - Chap 4: Không còn như xưa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Anh à, em nhớ anh! [Rời bỏ?]


Chap 4: Không còn như xưa


Tôi cùng chị gái Lục Nguyệt Hà chuẩn bị đồ sắp xếp 1 bữa tiệc nhỏ. Dù không hoành tráng nhưng tôi nghĩ tất cả những gì tôi làm cho anh thì anh sẽ thích. Tôi nấu món há cảo chiên mà anh thích và làm 1 chiếc bánh gato có dòng chữ:” Mừng cậu trở về”. Tôi đã đặt biết bao nhiêu niềm thương nỗi nhớ và cả tình yêu tôi dành cho anh mong sao anh có thể cảm nhận được.
Khi mọi người đang mong ngóng anh về nhà để tạo cho anh sự bất ngờ thì … anh bước vào nhà nhưng không chỉ một mình mà có thêm 1 cô gái nhìn thôi đã điêu đứng cả người vì nhan sắc mang đậm nét phương Tây và trông rất quyến rũ với chiếc váy bó sát màu đỏ. Tay tôi đang cầm chiếc bánh đang định bước đến chỗ anh nhưng trước mặt tôi anh đang ôm eo một cô gái khác trông rất ân ái. Chiếc bánh trên tay tôi rơi xuống, tim tôi theo phản xạ bỗng đau thắt lại. Anh đã thay đổi! Tuy vẫn là khuôn mặt ít nói, lạnh lùng ấy nhưng tại sao lòng tôi đột nhiên có sự xa cách. Trước đây, Triệu Tử Thất mà tôi quen là 1 người không hay nói chuyện nhưng với tôi ánh mắt cậu vẫn có sự ấm áp, yêu thương. Còn bây giờ, ánh mắt đó, khuôn mặt đó dường như đã thay đổi theo thái độ. Ánh mắt anh nhìn tôi chỉ còn vẻ thờ ơ, lạnh nhạt và một chút gì đó chán ghét. Tôi đau, tất nhiên tôi đau rồi. Lần đau này có lẽ sẽ đau hơn gấp trăm vạn lần anh đi nước ngoài. Vì tôi biết anh đi nước ngoài mình vẫn có thể ấp ủ 1 hi vọng về tình yêu của 2 đứa nhưng lần anh về nước tất cả những mộng tưởng đó đều tan theo mây khói. Nhớ ra từ khi anh đi du học tối phát hiện mình đã yêu anh. Không có anh cuộc sống của tôi chỉ có 2 màu trắng đen. Giờ anh về rồi, đáng lẽ tôi phải vui mừng… tại sao cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt trực trào rơi. Ông trời đúng là biết trêu đùa như vậy mà.
Tiếng nhạc, tiếng trống vang lên cũng ngưng hẳn, không gian chỉ còn lại sự tĩnh lặng lạ thường. Bố mẹ anh thì ngỡ ngàng trợn tròn mắt. Ai ai cũng sửng sốt, bất ngờ riêng chỉ có anh là bình tĩnh. Anh lạnh lùng nói 1 câu:” Thưa bố mẹ, đây là bạn gái con”. Vỏn vẹn 2 chữ BẠN GÁI như một tạt nước lạnh hất vào người tôi, như hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim. Tôi khó chịu nghẹn lại đến không thể thở nổi. Anh còn bỏ thêm 1 câu:” Tiệc tùng vớ vẩn gì đây là cô bày ra đúng không thật ghê tởm.” Anh chỉ vào mặt tôi nói lớn, anh mắt ánh lên tia chán ghét.
– Ả đàn bà đứng bên cạnh anh nũng nịu nói:” Cô ta là ai vậy hả anh yêu?”
– Anh thờ ơ:” Bạn thân hồi bé”
Tôi biết 2 chúng tôi là bạn thân thuở nhỏ nhưng hai từ này thốt ra từ miệng anh làm trái tim tôi ngừng đập vậy. Tôi chỉ lẳng lặng cúi đầu không dám đối diện với anh. Chỉ tự hận bản thân thật ngu ngốc mà thôi. Mọi hi vọng dường như đã không còn…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN