Hãy Nói Câu Yêu Em - Chương 1:kiến nhỏ cứu voi lớn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Hãy Nói Câu Yêu Em


Chương 1:kiến nhỏ cứu voi lớn


Vào lúc buổi tối trời mưa tầm tả,Lương Hạ Chi dắt xe đạp đi trên đường,chỉ có một bộ áo mưa dính trên người,đột nhiên sét đánh rầm một cái,Hạ Chi dật mình thả xe đạp ra,cuối mình xuống, sấm sét hết đánh Hạ Chi lần lần nhít tới phía xe đạp dựng đứng lên,sấm lại đánh tiếp,Hạ Chỉ tiếp nữa dật mình,nhanh chóng dắt xe đạp điên cuồng chạy đi.

Một gốc hẻm nhỏ trong bóng tối,một thân âu phục,nữa khuôn mặt đã bị che đi dưới bóng tối,nhưng lại lộ ra một đôi môi tím và nữa khuôn mặt trắng bệch,người trong bóng đêm khẽ rên lên một tiếng,ngay hông người ấy có một vết thương do dao đâm,máu chảy ra liên tục không ngừng,toàn bộ âu phục đều dính đầy máu,máu từ người ấy lần lần chảy ra,nhỏ từ giọt xuống.

Máu đổ quá nhiều,ý thức dần mất đi người ấy đột nhiên ngất.

Lương Hạ Chi không ngừng chạy,giữa chừng thì lại bị vắp ngã,Hạ Chi nhận thấy,đã nằm lên gì đó,nó rất ấm và mềm cũng hơi lạnh,có mùi của tanh của máu,Hạ Chi nhìn lại”A”là người.

Hạ Chi nhanh đứng lên,quan sát người ấy,rụt rè không dám nhít tới,Hạ Chi lấy tay chọt người ấy vài cái,không có động tĩnh,Hạ Chi nhếch mày,để tay ngang mũi người ấy.

Còn thở!.

Hạ Chi nhìn xung quanh cần người giúp đỡ,nhưng,lại chẳng có ai ở đây,mưa thì to,không còn cách nào khác,Hạ Chi cõng người ấy lên,người ấy quá nặng,Hạ Chi sức như kiến không chịu được sức voi , Hạ Chi rán hết sức nâng người ấy lên,thở hộc hộc.

Đường này đi đến bệnh viện thì hơi xa,nhà Hạ Chi thì gần đây,thế nên,Hạ Chi cõng người ấy chạy nhanh về nhà,vừa chạy vừa thở,mà người ấy không ngừng rỉ ra máu liên tục.

Về đến nhà,Hạ Chi đặt người ấy nằm dưới sàn,sau đó Hạ Chi đi lấy tấm chiếu và một cái gói, trải ra sàn,Hạ Chi nhẹ đặt người ấy lên tấm chiếu đã trải ra sẵn,rồi lót gói vào cổ người ấy.

Nhận ra Hạ Chi hơi khô cổ họng ,chắc là vì cõng người ấy quá mệt dẫn đến mất nhiều nước,Hạ Chi đi tới tủ lạnh mở ra cầm chai nước uống,những dòng nước lạnh chạy qua ngay cổ,quét đi cái khô cằn trong họng.

Thật sảng khoái!.

Hạ Chi liếc sang qua người ấy,bỏ chai nước vào chỗ cũ rồi đi tới chỗ người ấy,nhìn.

Máu bên hông người ấy vẫn không ngừng rỉ ra nhiều,mấy chốc đã thẩm qua chiếu.

Hạ Chi thấy không ổn chạy ngay tới bàn nhấc điện thoại lên gọi điện,không ai bắt mấy,Hạ Chỉ gọi tiếp,đường dây bị bận.

Hạ Chỉ luống cuống không biết làm cách nào,Hạ Chi liếc sang nhìn người ấy.Không được Cô không thể nào để người ấy chết được,mạng người quan trọng,nhưng,Hạ Chi không biết phải làm sao!.

Hạ Chi chợt thoáng nghĩ ra,chạy ngay đến tủ,mở ngăn học này hết ngăn học khác,Hạ Chỉ không tìm thấy thứ mình muốn.

“Mình chắc nó ở đây mà,sao lại không thấy,nhất định phải ở đây chứ!”.

Hạ Chi cố gắng suy nghĩ lại thử xem.”A” Hạ Chi nhớ ra,đi tới phòng đối diện gần ngay phòng cô cách không xa.

Hạ Chi mở ngăn học ra,đúng rồi nó ở đây,Hạ Chỉ cầm lên một cây kim may đồ nhỏ, Nhếch môi cười.

Hạ Chi nhanh chóng di chuyển về phía người ấy.

Hạ Chi tỉ mỉ luồn chỉ qua khe Kim,song Hạ Chi cởi áo người ấy ra.Đột nhiên cúp điện.

Hạ Chi chạy đi lấy cây nến thấp sáng lên.

Ánh đèn mờ mờ,đâu trong đó,một thân hình nam nhân đẹp mê người,cơ bắp săn chắt,phơi thay ngay trước mắt người đẹp.Lương Hạ Chi nuốt nước miếng.

Hạ Chi lại quên việc quan trọng phải làm,chợt nhớ ra định hình lại.Hạ Chỉ lắc đầu.

“Mày đang nghĩ gì vậy,Lương Hạ Chi,cứu người,cứu người”

Hạ Chi bắt đầu khâu vết thương,đâm xuống một cái đầu nhọn Kim xuyên qua lớp da,trong ý thức mong manh cảm giác đâu nhứt truyền đến,người ấy rên một tiếng rồi ngất đi.

“Xin lỗi,xin lỗi tôi sẽ nhẹ tay một xíu”.

Hạ Chi tiếp tục,luồn kim qua,kéo lên,sợi chỉ nhịp nhàng di chuyển theo Kim,một sợi chỉ trắng bay giờ lại thành một màu đỏ,Hạ Chi không phải là một bác sĩ nên việc khâu vết thương cho chính xác cho đẹp thì không có,Hạ Chi cứ đâm lung tung không chính xác mục tiêu,đường chỉ quẹo sang phải sang trái,đi lên,đi xuống,người ấy cứ rên lên không ngừng,Hạ Chi thì xin lỗi hoài.

****

Trời sáng,Hạ Chi dần dần nâng hai đôi mắt lên,quay mặt qua

“Người đâu?”.

Hạ Chi bừng dậy,người được cô cứu hôm qua,sáng nay không thấy đâu,chỉ có một mình Hạ Chi nằm trên sàn.

Hạ Chi ngơ ngát nhìn.

“Cái tên đáng chết này,được người ta cứu cũng không cảm ơn một tiếng mà lại bỏ đi”__Hạ Chi oán trách.

Vào tối hôm qua lúc giữa đêm trời cũng gần sáng,Người ấy đã tỉnh giấc còn Hạ Chi mệt quá nên ngủ thiếp đi không biết gì,Hạ Chỉ nằm gần sát người ấy,ôm lại, người đó từ từ nâng thân hình lên,máu đã hết rỉ ra ngoài,nhưng vẫn còn hơi nhứt,người ấy nhẹ đặt tay Hạ Chi qua một bên,Hạ Chi ngáp ngủ mắt thì nhắm lại quay sang bên khác,Người ấy nhìn vết thương của chính mình mà cười.Cô gái này?trên vết thương người ấy có một miếng mặt cười thật đẹp dán lên đó với dòng chữ”khỏe nha”.

Người ấy đứng lên lấy áo mặt vào,Hạ Chi vẫn say ngủ.

Vết thương chưa lành hẳn,đi lại có hơi bất tiện,người ấy đi không được thoải mái như bình thường.

Người ấy nhít tới phía bàn,tay bợ hông lấy tờ giấy ghi chú viết địa chỉ và cảm ơn Hạ Chi sau này có gì hậu tạ.

Sau đó người ấy lấy điện thoại ra gọi người tới đoán.

Miếng giấy ghi chú bị bị chú chó nhà Hạ Chi cắn đi,xé rách từ mảnh.

~~~~~~~~~HẾT CHƯƠNG 1~~~~~~~

💕Cảm ơn mọi người đã đọc💕
😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉😉
Chương gồm 1174 từ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN