Công chúa và kị sĩ - Chương 7. Ở chung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Công chúa và kị sĩ


Chương 7. Ở chung


Thi học kì là một sự kiện quan trọng, nhưng rất không được hoan nghênh. Nhưng dù sao, cái gì phải đến cũng đến. Như mọi năm, mỗi người viết một bài luận Xã hội, cuối tuần nộp cho giáo viên.
Đừng nhìn Tường Vi bộ dạng học thức ngời ngời, thật ra chính là một sinh viên nổi loạn ngầm. Hơn nữa còn ghét nhất viết luận văn, mỗi lần làm bài thi học kì, đều là Nhật Minh thay cô viết.
– Dù sao giáo sư đều biết cả rồi, ông còn do dự cái gì?- Cô mặt dày hơn tường thành nói, ỷ vào bản thân được giáo sư mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhật Minh chớp chớp mắt, lông mi đen dài như cánh bướm, che giấu một tia tính kế trong mắt. Hắn cười khẽ:
– Viết luận văn cũng không có gì, chỉ là, tôi không muốn làm không công nữa.
Tường Vi trợn tròn mắt, không thể tin nhìn Nhật Minh. Thằng nhóc này từ khi nào thì biết mặc cả rồi? Từ tiểu học đến giờ đều không phải ngoan ngoãn nghe lời, cô nói gì nghe đó sao?
– Tốt, lần sau đến uống cà phê sẽ không lấy tiền của ông.- Tường Vi nghĩ ngợi một hồi, cắn răng nói
– Không cần, tôi ghi nợ cho bà. Thời cơ đến sẽ nói.
Lại còn chờ thời cơ? Giả thần giả quỷ, không biết lại có âm mưu quỷ kế gì. Tường Vi ‘hừ’ một tiếng, ngầm thỏa hiệp. Lúc này, Nhật Minh mới cầm bút lên viết, bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng nắm chặt cây bút, giống như tinh linh nhảy múa không ngừng trên giấy. Lúc này, trong căn phòng chỉ còn lại tiếng bút sột soạt trên giấy, Tường Vi nhìn dáng vẻ tập trung của Nhật Minh, cũng không dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng đến hắn.
Nghe nói, con trai lúc tập trung là mê người nhất, quả thực hôm nay Tường Vi đã được nghiệm chứng. Bình thường vẫn nghe đám nữ sinh bàn tán, tung hô Nhật Minh là ‘hắc kị sĩ’, khí chất, dung mạo ngời ngời, cô còn chưa tin đâu. Dù sao cũng quen nhau gần hai chục năm, nhìn mặt lâu đến nhờn rồi. Hôm nay nhìn kĩ, mới thấy ‘danh bất hư truyền’.
– Sao vậy? Nhìn tôi lâu như vậy, không phải bị mê hoặc rồi chứ?
Nhật Minh ngừng bút, nửa đùa nửa thật liếc mắt nhìn Tường Vi. Hắn tuy viết luận, lại vẫn luôn để ý động tĩnh người bên cạnh. Bị nhìn chằm chằm lâu như vậy, cho dù bình tĩnh đến mức nào cũng chịu không nổi.
Tường Vi phì cười, không cho là đúng. Đùa cợt đáp lại:
– Đúng vậy, bị mê hoặc rồi.
Nhật Minh hơi ngẩn người, trong lòng nao nao. Cho dù biết cô chẳng qua chỉ là nói đùa, hắn cũng không thể kìm nén được bản thân rung động. Hắn quả thực, hết thuốc chữa mà- Nhật Minh cười khổ, vội vàng cúi đầu xuống, tiếp tục viết luận văn.
Mùa hè gần trong gang tấc, thời tiết từng chút một nóng lên. Mới tháng 3 mà nhiệt độ đã khó chịu kinh người, cũng khó trách, Trái Đất đang ngày một ô nhiễm mà.
– Tôi nói này, không phải ông muốn hai đứa ở chung phòng tiết kiệm tiền thuê nhà sao? Tằn tiện đến mức cái điều hòa cũng không muốn lắp hả?- Tường Vi làu bà làu bàu, tay tóm cổ áo, không ngừng phe phẩy.
Nhật Minh không nói gì, lúc mới tới, hắn cũng không để ý chuyện này, bây giờ mới phát hiện, nhà trọ này cả dãy không lắp điều hòa!
Nếu như không phải có điện thoại từ Ngọc Anh đánh tới, Tường Vi sẽ còn tiếp tục than vãn. Người tốt nhất định được đền đáp, Ngọc Anh nói: nhà trường tổ chức ngoại khóa!
Chuyến đi dài một tuần, toàn bộ học sinh trong trường đều lên đường đến một vùng biển nào đó, mà Tường Vi bởi vì quá kích động, cho nên không thèm nghe tên. Có điều, sau khi đi chơi về, tất cả đều phải nộp luận văn.
– Ông có chắc là làm xong trong tối nay không?- Cô thấp thỏm hỏi
Ngày mai là lên đường rồi, nếu như luận văn còn chưa xong, vậy thì đành phải ở nhà để hoàn thành nốt thôi.
– Chắc. Tôi viết một lát nữa là xong rồi.
– Vậy cố lên, tôi đi ngủ trước.- Tường Vi không chút khách khí, tung tăng chui vào phòng ngủ.
Trời nóng, cô ngủ cũng không được sâu. Mơ mơ màng màng, tỉnh lại vậy mà cũng đã 12 giờ hơn. Giường đối diện trống trơn, Nhật Minh còn chưa đi ngủ. Tường Vi chép miệng, có chút cắn rứt lương tâm xỏ dép xuống giường.
Phòng ngoài còn sáng đèn, hắn gục đầu trên đống giấy tờ, ngủ thật sự trầm. Áo phông thấm một chút mồ hôi, ngay cả lúc ngủ cũng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, không biết hắn ngủ lúc nào, chỉ thấy luận văn đều đã làm xong, một xấp giấy ngăn nắp để một bên.
Tường Vi ngồi xổm xuống đất, nhìn chằm chằm Nhật Minh lúc ngủ. Đôi mắt lạnh lùng, sắc bén nhắm nghiền khiến khuôn mặt điển trai nhu hòa đi rất nhiều. Cô vươn tay phác họa khuôn mặt hắn, thật đẹp, da cũng mịn nữa. Tường Vi ghen ăn tức ở lại ‘hừ’ một tiếng, một người làm sao sinh ra liền hoàn hảo đến bậc này? Ông trời cũng quá bất công đi!
Cuối cùng, cô thu tay về, không mấy tình nguyện đi vào trong phòng chuẩn bị gối mền. Ngay khi Tường Vi vừa xoay người vào phòng, vốn đang say ngủ Nhật Minh hơi hơi nhúc nhích ngón tay cứng đờ.

#Ostrich: Bộ này bỏ hoang hơi lâu, không nỡ drop. Dù sao mỗi người viết truyện đều hi vọng có thể hoàn thành tác phẩm của mình, vì thế, tôi đành vắt óc cho ra kịch tình, tự dặn lòng, nhất định không thể drop, nhất định phải cố lết. Mô Phật… Q^Q

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN