Công chúa và kị sĩ
Chương 9. Hỏa diễm yêu tinh PK Đông Phương mỹ nhân (1)
Bảo Trân mỉa mai mà cười, nhìn thái độ bình thản mà xa cách của Tường Vi, nháy mắt cảm thấy vô nghĩa. Cô vẫn luôn cho rằng Tường Vi với cô là đối thủ, so nhan sắc, so trí tuệ,… Cô thay đổi đến mức này, sau đó trở về, một phần là vì Nhật Minh, một phần khác lại là muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc, đố kị của Tường Vi. Nhưng sự thực đã chứng minh, người ta căn bản không để cô vào mắt chứ đừng nói là coi như đối thủ. Và ắt hẳn, cô ta vẫn chưa biết tình cảm của Nhật Minh, có nghĩa là, cô vẫn còn có cơ hội.
Tường Vi nhìn Bảo Trân rời đi, khẽ thở dài một tiếng. Thật đáng tiếc, cô vốn rất ít bạn, ngoại trừ Nhật Minh cùng Bảo Trân, cô dường như rất dễ quên mất người khác. Dẫu sao, cũng là bạn từ khi còn nhỏ, bây giờ xa cách như thế này cũng là điều mà đôi bên đều khó chịu.
– Cách xa cô ta một chút.- Nhật Minh không biết xuất hiện từ lúc nào, đứng sau lưng Tường Vi, ánh mắt lạnh như băng nhìn theo bóng lưng Bảo Trân
– Là Bảo Trân, không nhận ra sao?
Không nhận ra? Hắn làm sao có thể không nhận ra? Hai mươi mấy năm qua, chưa có giây phút nào cô ta thôi quấy rầy hắn. Cho dù là đã chuyển đến nước ngoài vào năm cấp 3, nhưng cô ta vẫn giữ liên lạc cùng hắn, cũng có thể nói, chỉ có Tường Vi là vẫn ngây ngốc cho rằng hoàn toàn mất liên lạc với Bảo Trân. Bọn họ đã từng là bạn thân, hắn thừa nhận, nhưng từ khi Bảo Trân thay đổi thái độ với hắn, Nhật Minh liền dần lạnh nhạt với cô ta. Hắn tâm chỉ có một, cũng chỉ chứa chấp được một người, cho dù cô không thèm để ý, hắn cũng muốn bảo vệ nó thật tốt, đợi cô phát hiện. Hắn cũng tinh tế mà cảm nhận được, Bảo Trân thay đổi từ lúc ấy, thậm chí theo chiều hướng không tốt cho Tường Vi.
Lần này Bảo Trân trở về, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Thấy Nhật Minh không trả lời, Tường Vi cũng không cố gắng đeo đuổi không buông nữa. Cô nhìn mặt biển xanh sẫm, rầu rĩ không vui:
– Đã cách xa lắm rồi.
Bất kể là tình bạn hay là khoảng cách địa lí, cô và Bảo Trân đều đã cách xa lắm rồi. Xa đến mức, chẳng thể cứu vãn nổi nữa.
Nhật Minh khó chịu cau mày, hắn không thích cô đặt cảm xúc quá nhiều vào một người khác, cho dù là nữ cũng không được. Vỗ vỗ đầu Tường Vi, hắn trầm giọng:
– Đi, tôi đưa bà đi ăn hải sản, ăn xong liền không buồn nữa.
– Ông trả tiền?
-…Ừ.
oOo
Buổi tối, như kế hoạch, toàn trường đều sẽ cắm trại. Một đống lửa thật lớn được đốt lên, mọi người ngồi vây quanh, ca hát nhảy múa. Dân bản địa xung quanh cũng tham gia, người ở đây ai ai cũng đều mến khách và hào sảng.
Liên đội trưởng của trường- Văn Minh vốn là một người rất biết náo động bầu không khí, cậu ta lớn tiếng nói:
– Mọi người có muốn chơi trò chơi hay không a? Tôi nghĩ ra một trò này, đảm bảo nữ sinh sẽ rất thích. Hahaha
– Mau nói, giả thần giả quỷ cái gì?- Mọi người tò mò không chịu nổi hưởng ứng
– Đương nhiên là nữ sinh trường chúng ta cùng biểu diễn tài nghệ, sau đó chọn ra một người chiến thắng. Người thắng ấy à, có thể hẹn hò một tuần với Hắc kị sĩ của chúng ta!
Đám nam sinh ‘ồ’ lên, cái trò chơi này bọn hắn một chút cũng không thích, rõ ràng là để Nhật Minh đoạt hết nổi bật, Văn Minh cái tên này, không biết là não có bị úng nước không nữa. Thần kinh!
– Các bạn nam cũng đừng đi vội, mọi người là người bỏ phiếu a, phải ở lại bỏ phiếu bầu chọn tân nữ thần của chúng ta chứ.
Được rồi, ở lại ngắm gái cũng là một loại phúc lợi.
Nhật Minh trực tiếp đen mặt, dám đem hắn ra làm giải thưởng? Chán sống rồi đúng không? Tốt lắm, ai muốn hẹn hò với hắn, hắn liền đánh bất tỉnh người đó là được rồi.
Tường Vi sùn sụt uống nước dừa, mắt đen sáng ngời tràn đầy hưng phấn:
– Ông nói xem, tôi thi đấu thì được bao nhiêu phần trăm thắng?
Nhật Minh giật mình, nghiêng đầu qua nhìn Tường Vi, não có chút đơ. Tường Vi cũng muốn thi đấu? Nhưng mà cô trước giờ đâu tham gia những thứ này? Là vì hắn sao? Hắn có nên cho rằng, là vì hắn hay không?
– Đã thi thì phải thắng.- Hắn nghiêm trang nhìn cô.
Nếu như là Tường Vi, vậy thì hắn liền rút lại ý tưởng đánh bất tỉnh người thắng…
Tường Vi bật cười, ánh mắt lại nhìn về phía Bảo Trân. Cô nàng nóng bỏng ngồi một chỗ cũng khiến người khác chú ý, nếu như không phải Bảo Trân ra hiệu muốn thi đấu với cô, Tường Vi cũng không thèm tham gia cái cuộc thi nhạt nhẽo này.
Từ nhỏ tới lớn, bất kể Bảo Trân muốn thi đấu hạng mục gì với cô, cô đều không từ chối. Không phải cô tự kiêu, hay chắc thắng gì đó. Cô chỉ luôn cho rằng, Bảo Trân muốn thi đấu đơn thuần giữa bạn bè mà thôi.
Nhưng bây giờ thì khác, cô có ngu đến mấy, cũng không thể không tỉnh ngộ. Bảo Trân hiện tại muốn thi đấu, đã không phải đơn giản như trước kia nữa rồi.
Tường Vi thở dài một tiếng, chung quy thì, con người vẫn phải trưởng thành.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!