Tôi Chưa Từng Biết Yêu - Chương 16 - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Tôi Chưa Từng Biết Yêu


Chương 16 - Chương 14



Thời gian bất tri bất giác đã qua một tiếng, vào lúc rượu đã uống xong hết, Lâm Minh Vũ còn chưa trở về.

Lâm Tây thấy tình hình này, đặt micro xuống, lấy lý do ra ngoài gọi rượu để tìm lâm Minh Vũ.

Ngay chỗ cửa thoát hiểm của KTV, Lâm Tây tìm được Lâm Minh Vũ và bạn gái của anh.

Ước chừng là ầm ĩ đã lâu, giờ phút này sắc mặt Lâm Minh Vũ có chút không tốt. Thấy Lâm Tây đến đây, anh liếc mắt nhìn bạn gái một cái, nhíu nhíu mày, cuối cùng chuyển tới hướng Lâm Tây, giọng cũng có chút khàn khàn: Sao em lại ra đây rồi? Không vào hát với mọi người?

Lâm Tây mấp máy môi, hỏi nhỏ: Anh không vào hả? Rượu uống cũng gần xong rồi.

Sợ ảnh hưởng đến cuộc chơi của những người trong đội, Lâm Minh Vũ lắc lắc đầu: Anh không vào. Sau đó trực tiếp ném bóp tiền cho Lâm Tây: Đi mua chút đồ ăn vặt, rượu với trái cây gì gì đó, lấy tiền của anh tính.

Lâm Tây nhận ví tiền của Lâm Minh Vũ, Ừm một tiếng, vụng trộm nhìn người đứng cách đó không xa. bạn gái Lâm Minh Vũ còn đang hờn dỗi, vẻ mặt uất ức, hốc mắt cũng hơi đỏ.

Anh không vào thật hả? Lâm Tây lại hỏi một lần nữa.

Còn có chút việc, em vào trước đi.

Nghĩ đến hôm nay là Lâm Minh Vũ đứng ra tổ chức, Lâm Tây làm em của Lâm Minh Vũ, cũng coi như có nửa phần trách nhiệm.

Nghe lời Lâm Minh Vũ cầm ví tiền, đi tới siêu thị gần KTV, chuẩn bị mua chút đồ ăn vặt.

Trong siêu thị nhỏ có rất nhiều người, tất cả mọi người đang mua đồ. Cạnh cửa có giỏ mua đồ, Lâm Tây khom người vừa muốn lấy, một đôi tay dài đã nhanh hơn, cầm lấy cái giỏ Lâm Tây định lấy.

Đi thôi. Sau khi người nọ cầm giỏ mua đồ, nói với Lâm Tây một câu.

Lâm Tây có chút lờ mờ, ngẩng đầu, thì ra là Giang Tục đến đây.

Sao anh lại ra ngoài rồi? Lâm Tây có chút ngoài ý muốn, thấy anh cầm giỏ, khẩn trương nói: Để em cầm, Lâm Minh Vũ nói em đi mua chút đồ.

Có mua hay không? Giang Tục cũng không để ý Lâm Tây, trực tiếp đến gần mấy quầy hàng, Mua thì tới đây.

Ừm. Lâm Tây khẩn trương vội vàng đi theo.

Hai người chọn không ít đồ ăn vặt và mấy bình rượu, cuối cùng tới quầy trái cây.

Người phục vụ đang tính tiền, Lâm Tây chuẩn bị tính tiền, hỏi: Bao nhiêu tiền ạ?

Lâm Tây lấy ví tiền của Lâm Minh Vũ ra, tay Giang Tục, đã cường thế đẩy ví tiền của Lâm Tây về.

Vẻ mặt vẫn trước sau như một, không cho phép Lâm Tây phản đối.

Để tôi.

Lâm Tây sửng sốt một phen, sau đó khẩn trương đoạt lại hóa đơn: Đừng giành, dù sao đây cũng là tiền của Lâm Minh Vũ, anh khách sáo với anh ấy làm gì?

Không để ý tới lời Lâm Tây nói, Giang Tục đã lấy ví tiền ra. Ví da cừu vải kaki sẫm màu, ở góc ví có logo của nhãn hiệu, rất giống chủ nhân của nó, phong cách lạnh nhạt lại tinh xảo.

Giang Tục cúi đầu liếc mắt nhìn Lâm Tây, ngoắc … môi một cái: Con gái phụ trách mua đồ, đàn ông phụ trách trả tiền.

… Giang Tục Này, chắc xem nhiều phim truyền hình lắm nhỉ?

Lâm Tây nhìn vẻ mặt Giang Tục như bị bệnh ung thư, cũng không tranh nữa, trực tiếp nhét ví tiền của Lâm Minh Vũ vào lại.

Nếu anh ta thích trả như vậy, thì để anh ta trả, còn tiền của Lâm Minh Vũ, trực tiếp quyên cho cô thôi!

******

Ngày đó, tuy Lâm Minh Vũ tới khuya mới vào phòng ktv, nhưng mọi người vẫn chơi rất vui vẻ.

Về sau Lâm Tây mới biết được, hai người ầm ĩ một hai tiếng, cũng bởi vì Lâm Minh Vũ lấy lông mi giả của bạn gái ra đùa giỡn, nói cô ấy dán như mấy cái chân ruồi bọ, cô gái kia nhất quyết không tha náo loạn hơn một tiếng đồng hồ.

Lâm Tây thấy may mắn sau này cô gái đó không thành chị dâu của cô, nếu không thì, cô thật đúng là vui không nổi rồi.

Ca hát xong, mọi người cùng tản ra.

Có mấy nhóm có cả trai lẫn gái, ước chừng là chơi trò chơi đến sinh ra hảo cảm nhiều hơn, rất nhanh đã tạo thành một nhóm.

Lâm Tây tự nhiên là đi theo mọi người cùng về trường học. một đám người chậm rãi tản bộ, đây là hình ảnh bình thường chỉ trong đại học mới có thể thấy.

Mọi người trong phòng ktv chơi cũng rất vui, trên đường về trường vẫn còn tán gẫu không ngừng.

Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống nhóm thanh niên đang trong độ thanh xuân, tuy Lâm Tây không nói gì, vẫn có chút cảm khái.

Năm đó, dường như cô chưa từng quý trọng những ngày tháng đơn thuần như bây giờ.

Kỳ thật Lâm Tây cũng không phải thích ca hát gì, nói đúng ra, cô thậm chí là có vài phần bóng mờ tâm lý.

Ở đời trước, thời điểm Lâm Minh Vũ muốn xuất ngoại, cũng từng tụ họp mọi người ra ngoài, say sưa một buổi.

Lâm Minh Vũ là đến khi tốt nghiệp, mới biết được tâm tư của Lâm Tây đối với Hàn Sâm, thừa cơ hội, có lòng tốt gọi Hàn Sâm đến.

Lâm Minh Vũ nói: Anh nghe nói Hàn Sâm muốn điều đi nơi khác hai ba năm, em cố gắng nắm chắc cơ hội cho tốt.

Lâm Tây cực kỳ cảm kích, cũng ở trong lòng âm thầm thề, nhất định phải nắm chắc cơ hội.

Kết quả, tuy Hàn Sâm đến đây, cũng không phải tới một người, mà còn mang theo bạn gái lúc đó, một cô nàng trang điểm lòe loẹt nhìn có vẻ lẳng lơ.

Một lời nhiệt huyết Lâm Tây đã chuẩn bị tốt đều đổ sông đổ biển, ngoại trừ uống rượu, cô cũng không biết có thể làm gì nữa.

Ngày đó Lâm Minh Vũ say đến bất tỉnh nhân sự, bản thân còn không lo được, cuối cùng, là Giang Tục đưa Lâm Tây say đến rối tinh rối mù về nhà.

Lúc ấy tất cả mọi người mới vừa tốt nghiệp không bao lâu, phòng cho thuê đều phải tính tiền, Giang Tục cũng đã mua xe cho mình rồi.

Lâm Tây tựa vào ghế trước, cồn đã làm mất cảm giác mỗi một dây thần kinh, rõ ràng đã say đến mờ mịt như thế, nhưng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN