Tôi Chưa Từng Biết Yêu - Chương 25 - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Tôi Chưa Từng Biết Yêu


Chương 25 - Chương 23



Cái đó, cậu nghe tôi giải thích…

Lục Nhân Già lạnh lùng liếc nhìn lâm tây một cái, còn chưa nói, đột nhiên có nữ sinh ở sau gọi tên cậu.

Lục Nhân Già nhìn thoáng qua, lễ phép nói: Bạn trung học của tôi gọi tôi.

Lâm Tây thấy cậu ta phải đi, vội kéo cậu ta lại. Cô có chút nóng nảy, giọng nói cũng không tự giác lên cao hai độ: Mình và Giang Tục không có quan hệ gì hết, là anh mình bắt mình tới. Mình đối với cậu là nghiêm túc!

Ừm. Lục Nhân Già rút tay về: Tôi đi trước.

Lâm Tây nhìn bóng lưng Lục Nhân Già rời đi, có chút khổ sở.

Rất xa, cô gái kêu Lục Nhân Già, luôn luôn ý vị thâm trường nhìn chằm chằm lâm tây, chờ lúc Lâm Tây nhìn qua lại, cô ta cũng không còn nhìn nữa. Kỳ quái.

Lúc Lâm Tây đang uể oải, Giang Tục đột nhiên xuất hiện sau lưng. Anh chọc chọc vai cô.

Cô vừa quay đầu lại, nhìn thấy tầm mắt Giang Tục, cũng liếc mắt một cái liền dừng ở bìa giấy cứng trong tay cô.

Hộp giày?

Lâm Tây cũng sẽ không ngốc đến mức thừa nhận: Không phải.”

Mặt trái viết ‘Daphne’.

Lâm Tây vội lật lại nhìn thoáng qua, lập tức ngượng ngùng nói: Phòng ngủ không có giấy cứng khác nữa…

Giang Tục mặc kệ cô, vuốt vuốt cổ tay áo, nhàn nhạt nói: Tôi đi vào, em cứ ngồi nghe, kết thúc chương trình đừng có chạy lung tung.

Nghĩ đến Lục Nhân già, Lâm Tây lại làm bộ như lơ đãng hỏi Giang Tục một câu: Mọi người đây là đang thi đấu môn gì?

Cuộc thi diễn thuyết nói tiếng anh của FLTRP*.

*FLTRP viết tắt của Florence Language Teaching and Research Press, là một công ty thành lập năm 1979, là nhóm xuất bản giáo dục toàn diện trong nhiều lĩnh vực xuất bản, là nhà xuất bản đại học lớn nhất và là tổ chức xuất bản ngoại ngữ lớn nhất Trung Quốc (Theo Baidu)

Diễn thuyết Anh văn, trách không được Lục Nhân Già đến đây. Lâm Tây lại hỏi: Là được tặng giải thưởng gì sao? Náo nhiệt như vậy?

Thắng trận này, sau đó sẽ là đại diện tỉnh đi tham gia giải quốc gia. Mặt khác, có thể lấy học bổng làm trao đổi sinh ra nước ngoài. Giang Tục lần này lại rất nhẫn nại mà giải thích.

Lâm Tây nghe đến đó, đột nhiên nghĩ đến ban đầu khi hỏi thăm, người khác nói tới Lục Nhân Già, gia cảnh bình thường, học cấp ba lại tạo thành một ít gánh nặng trong nhà, sau cậu một lòng học tập, là muốn dựa vào việc học thay đổi vận mệnh.

Lâm Tây cực kỳ cảm khái, Lục Nhân Già cũng có khó khăn của cậu ấy.

Tôi có một bạn học cũng tham gia trận đấu này. Lâm Tây cười hắc hắc: Cậu ấy tên là Lục Nhân Già, anh cố gắng giúp đỡ nha.

Giang Tục hơi nhíu mày, ý vị thâm trường: Ừm.

Tiến vào lễ đường, nhóm tuyển thủ đều tự do chọn chủ đề bài giảng, chỉ có Giang Tục luôn luôn ngồi ở chỗ kia tập trung suy nghĩ.

Lục Nhân Già.

Nghe được ba chữ kia, Giang Tục theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Nam sinh được gọi tên mặc một thân tây trang màu đen, ước chừng là mượn tới mặc, có chút không hợp người. Vóc người cậu ta không cao không thấp, ngũ quan nhìn qua có chút giống diễn viên Lục Nghị, rất lịch sự.

Hai người này luôn nói chuyện bên cạnh Giang Tục. Nữ sinh ước chừng là bạn học cũ của người nam sinh, đề tài nhiều là ôn chuyện.

Lục Nhân Già, cậu thật sự muốn thắng như vậy sao?

Nam sinh luôn cúi đầu xem bài giảng: Nhìn bản thảo đi, tuy rằng cậu là người dẫn đầu, cũng đừng miệt thị đối thủ.

Xuất ngoại có tốt như vậy sao? Nữ sinh đối với trận đấu tựa hồ không yên lòng.

Lục

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN