[H+ SM NP] Sương Hinh Rực Rỡ [18+]
Chương 4: Thành phố Quên Lãng
Mở cánh cửa sắt lớn, Minh Quân bảo: “Vào đi!”
Thằng bé chần chừ một chốc rồi vịn cửa, chậm rãi đi vào bên trong. Minh Quân ở sau khép cánh cửa nặng trịch, không gian yên tĩnh vang lên tiếng “két” lớn kéo dài. Hắn chìa tay đến trước mặt thằng bé như một lời mời mờ ám, 3123 tay buông giữa không trung vừa nâng lên lại rút về, chân cũng thụt lùi về sau ba bước: “Chúng ta đi đâu đấy ạ?”
Minh Quân hơi nhướng mày: “Xem vài thứ hay ho.”
“Hừm…” Thằng bé đảo mắt, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó, lòng kiên nhẫn của Minh Quân có hạn, nhưng chưa bao giờ hắn đủ kiên nhẫn để đợi một đứa trẻ như bây giờ.
“Cháu không tin bạn mình à?”
Thằng bé ngẩng đầu, ngước đôi mắt trong veo như hai hòn bi xinh xắn nhìn hắn, gật mạnh đầu đầy quyết đoán: “Tin!”
Bàn tay nhỏ bé đặt lên tay Minh Quân, hắn nắm lấy tay thằng bé dắt vào trong bóng đêm. Không có ngọn đèn nào soi sáng con đường phía trước, chỉ còn chút ánh sáng mặt trời từ những chiếc lỗ hổng trên trần chiếu vào lấp ló những món đồ vụn cũ nát vứt bừa bãi lung tung khắp nơi. Thằng bé có vẻ run rẩy sợ hãi, nhưng lại không phát ra tiếng thút thít nào. Nó hé môi, cố gắng giữ lấy chút không khí, hít hít mũi cho thứ chất lỏng không chảy xuống.
Minh Quân lại mở một cánh cổng, nhưng lần này chiếc cửa nằm sâu bên trong những chiếc vải bố ngụy trang kỹ càng. Chiếc cửa nằm dưới sàn, được thiết kế bằng gỗ, chạm khắc rất nhiều hoa văn khó hiểu. Nắm cửa là một thanh sắt bị bẻ cong cố định theo hướng dọc gần sát mép, hắn dùng lực mạnh để kéo cánh cửa gỗ, lúc nâng nó lên, vụn gỗ theo những tia sáng lấp loáng bay loạn trong không khí. Có cái gì đó đẹp đẽ, thanh bình nơi đôi mắt thằng bé, nó cứ mân mê những vụn gỗ nhỏ ấy cho đến khi Minh Quân lôi tay nó mới hoàn hồn tiếp nối bước chân của hắn xuống từng bậc thang tối hù không nhìn rõ.
Đối với một đứa trẻ bình thường, có lẽ nó đã khóc thét xin được về với ba mẹ. Vậy mà 3123 lại hoàn toàn bình tĩnh, ngược lại còn tỏ vẻ thích thú, tò mò về thế giới bên dưới, mong mỏi, trông chờ được xem điều hay ho mà hắn nói tới.
Khi Minh Quân và 3123 bước xuống những bó đuốc dọc theo gò tưởng bỗng bùng cháy dữ dội, soi sáng cả con đường chật hẹp. 3123 lúc này mới lên tiếng: “Ai đã đốt chúng?”
Minh Quân chỉ lên bậc thang mà hai người vừa đi qua, ở đó có một vài thứ hay ho chỉ cần bước lên bậc đó liền “kích hoạt” được “hệ thống phát sáng tự nhiên” do sáng chế từ thế kỷ trước. Hai ba sợi dây nối thành kiểu trục, một sợi dây cót và phiến đá tạo lửa. 3123 òa lên một tiếng kinh ngạc: “Hay thật!”
Minh Quân bật cười: “Còn rất nhiều thứ hay hơn nữa.”
Thằng bé lúc này đã hết căng cứng, gồng mình chống lại cơn sợ hãi, nó thả lỏng xem như nơi đây cũng an toàn chán. Minh Quân hỏi: “Cháu tên là gì?”
“3123 ạ!”
Minh Quân lắc đầu: “Không phải, là tên thật của cháu cơ!?”
Thằng bé nhìn xung quanh, nơi đây chẳng có ai, chắc hẳn không ai làm hại nó được, 3123 ra hiệu cho Minh Quân bước xuống ba bước rồi cúi người về phía nó. Ghé sát tai Minh Quân nó nói nhỏ: “Thiện Nhân ạ!”
“Ồ!” Minh Quân gật đầu, đáp: “Chú là Minh Quân, ở nơi này cháu có thể tự do dùng tên thật của mình, không có gì phải lo lắng cả!”
“Nơi này!?” Thiện Nhân đưa khuôn mặt ngây ngô, cùng biểu tình hoài hoặc: “Tại sao?”
Hắn bảo: “Đi tiếp nào, chú muốn giới thiệu cháu cho vài người bạn của chú.”
Thiên Nhân gật gù bước theo Minh Quân đi sâu xuống lòng đất, không quên điều quan trọng nhất trong ngày: “Cháu phải trở về nhà trước trời tối, nếu không mẹ sẽ rất lo!”
Minh Quân chắc nịch: “Chắc chắn rồi cháu yêu!”
Những nấc thang cuối cùng để chạm chân đến ánh sáng bên dưới mặt đất, Thiện Nhân hơi tái mặt: “Có nguy hiểm không ạ!?”
Minh Quân không hẳn là khẳng định: “Chỉ cần ngoan ngoãn đi bên cạnh chú… thì chẳng có nguy hiểm nào dám đe dọa cháu cả.”
Nó gật đầu, nắm lấy ngón áp út Minh Quân, nép vào người hắn như sợ gặp phải nguy hiểm nào đó bên dưới. Nhưng khi khung cảnh nơi đó xuất hiện, trong đáy mắt Thiện Nhân chỉ có sự ngỡ ngàng, phấn khích đến mức môi nâng rất cao.
Dưới này như thế giới thu nhỏ, có chợ, có nhà cửa, thậm chí có cả công viên lẫn những đứa trẻ chạy nhảy xung quanh. Nơi này sâu và to đến như vậy, hèn chi khi nãy đi mãi mà chưa chạm đáy là đây. Lúc Thiện Nhân xuất hiện cùng Minh Quân mọi người đều dừng lại hành động và đưa mắt nhìn họ. Minh Quân cười chào mọi người, còn Thiện Nhân thì choáng ngợp hít hít mũi, đôi mắt đen láy tràn ngập về một thế giới không có ánh mặt trời thiêu cháy mọi vật. Chẳng có đám lính canh luôn đi tuần tra xung quanh, cầm theo súng đe dọa bất cứ kẻ nào, thậm chí cả trẻ con và người già.
Minh Quân bảo: “Nơi này được chú phát hiện từ lúc bằng tuổi cháu, khi đó chẳng có ai ở đây cả. Chỉ là một thành phố đổ nát hoang vắng bị lún, rồi chôn vùi dưới đất hàng trăm năm từ thế kỷ trước, nắm tro tàn bị lãng quên âm ỉ cháy mỗi ngày. Chú tin bên dưới nơi này vẫn còn một thế giới hay thành phố cũ kỹ nào đó nữa. Nhưng tiếc rằng, chúng ta không thể đào tiếp, bên dưới được bảo vệ bởi thứ gì đó rất cứng cáp. Nếu vậy, thì có tồn tại cổng vào, chỉ là chiếc cổng ấy được giấu quá kín. Thiện Nhân, cháu có thấy điều này hay ho không?”
“Có ạ!” Thiện Nhân không hẳn hiểu, nhưng cũng đoán được vài điều trong lời nói của Minh Quân: “Nhưng ở đây là đâu ạ?”
Minh Quân sờ cằm, ngón tay trỏ cạ lên chớm râu lỏm chỏm chưa kịp cạo sáng nay: “Thành phố Quên Lãng chăng!? Chú cũng không biết nữa, ở đây có rất nhiều tên gọi để tránh bọn Wa và Tím đánh hơi tới.”
“Bộ họ không để ý khi người liên tục mất tích sao ạ?”
“Ồ! Chúng có quan tâm đấy chứ, nhưng chúng không thể đoán được lý do tại sao!?”
Thằng bé gãi ót, khịt mũi:
“Cháu nghĩ là họ biết ạ!”
“Tại sao?”
“Mẹ cháu bảo thế, bọn chúng luôn biết mọi điều chúng ta đang làm. Chỉ là không muốn cuộc vui ngừng quá sớm. Nếu không, cuộc sống chúng sẽ nhàm chán lắm!”
“Cháu yêu, có phải lúc đó mẹ cháu đang giận dữ?”
“Vâng ạ.”
“Haha…” Hắn ngửa cổ cười to, giả vờ quẹt tý nước ở mí mắt dưới, nơi tuyến lệ phun trào ra do sự trào phúng vừa rồi: “Khi người lớn tức giận, họ thường nói những lời rất đáng sợ, đừng vội nghĩ tất cả đều đúng.”
“Vâng.”
Dắt đôi tay bé nhỏ đang nắm chặt lấy ngón áp út hắn, Minh Quân đượm bước chân, dẫn Thiện Nhân dạo quanh Thành phố Quên Lãng. Thật ra nơi này không to như Thiện Nhân thấy, do thằng bé quá nhỏ để nhìn thấy rõ hết. Đi một lúc, Minh Quân như nói ra hết trù tính của hắn trong tương lai, hắn đối với một đứa trẻ chẳng có gì lo sợ cả. Bởi vì, giết một đứa trẻ cũng không phải khó nếu như nó không ngoan.
Đến cuối đoạn đường, đối diện cùng bức tường cao đang đào dở, Minh Quân cúi đầu nói như truyền di mệnh cuối đời cho thằng bé: “Chú muốn mở rộng thế giới này hơn nữa, để tất cả chúng ta không phải sống trong sợ hãi mỗi ngày. Không phải đối diện ánh mặt trời thiêu đốt mọi thứ, và đám chó Thiên Hạch nhởn nhơ giết người, rồi mượn danh pháp luật đã được đặt ra từ trăm năm trước.”
Thiện Nhân buông tay Minh Quân ra, nó đi đến vách tường cao như cái bệ chống Thành phố Quên Lãng với Địa Hạch ở trên. Nó nhắm mắt lại, cả hai tay đều đặt lên gò tường ấy, hai vành tai khẽ cử động. Minh Quân không hiểu thằng bé đang làm gì, nhưng vẫn đủ kiên nhẫn để đợi chờ.
Một lúc sau Thiện Nhân mở mắt ra, đôi mắt nó chuyển sang màu xanh nhạt, lóng lánh như một dòng hải lưu nhỏ chảy bên trong. Rất nhanh vẻ rực rỡ ấy khôi phục trở về màu đen láy vốn có, nó quay lại phía Minh Quân, và tất nhiên hắn chẳng có cơ hội nhìn thấy dáng vóc vừa rồi xuất hiện từ đứa trẻ này. Nó chạy lại phía Minh Quân nắm lấy ngón áp út hắn, ngẩng cổ, dùng chất giọng non nớt, thanh thoát róc rách như tiếng suối nói: “Mẹ cháu dặn phải về trước trời tối ạ!”
Minh Quân gật gù: “Được rồi, nhưng cháu yêu. Cháu sẽ không nói nơi này với bất kỳ ai kể cả mẹ cháu chứ? Bởi vì, cháu sẽ không muốn nhìn thấy bạn của mình buồn đâu nhỉ?”
Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu, nhanh nhảu nói: “Tất nhiên rồi ạ, cháu rất giỏi giữ bí mật.”
Hắn cười cười đưa tay xoa đầu thằng bé: “Đi thôi, chú đưa cháu về tận nơi.”
“Vâng, chắc mẹ cháu sẽ thích chú lắm!”
“Sao cháu lại cho là vậy?”
Thằng bé khịt mũi, đưa tay lên cao, chùi thứ chất lỏng đang chảy dài đến viền môi vào tay áo khoác: “Vì mẹ cháu luôn thích những người vĩ đại.”
Lần này, Minh Quân lại cười lớn đầy sảng khoái: “Chú vĩ đại sao?”
Thằng bé nhìn quanh, thấy mọi người sống rất vui vẻ liền kiên quyết với hai từ “vĩ đại” vừa thốt ra: “Đúng ạ!”
“Có ai bảo cháu đáng yêu và lẻo mép chưa?”
“Lẻo mép?” Thiện Nhân ngu ngơ: “Lẻo mép là gì ạ?”
“Là dẻo miệng đấy, trông cháu như chàng trai đào hoa si tình muốn cưa đổ cô nàng hàng xóm xinh xắn vậy.”
“À, nhưng mà cháu không muốn tỏ tình hay tiến xa mối quan hệ yêu đương với chú. Thậm chí chú cũng không phải cô nàng hàng xóm xinh xắn.”
Minh Quân tự cười chính mình, cười đến vật vã, cứ hễ đứa trẻ này nói câu nào, y như rằng hắn lại muốn lăn đùng ra đất vì sự ngây ngô thẳng thừng ấy: “Nào nào cháu yêu, chú cũng chỉ thích phụ nữ trưởng thành, không phải với một đứa con nít. Và hơn hết chú không có hứng thú với đồng giới tính.”
“Vậy thì tốt ạ! Mẹ cháu cũng thích đàn ông, không thích đồng giới.”
“Chú thật muốn gặp mẹ cháu, người phụ nữ ấy thú vị đến mức nào lại có thể gieo rắc vào đầu cháu những điều ngộ nghĩnh đến vậy!?”
Nó bỗng tươi cười rạng rỡ, khen nức cả mũi: “Mẹ cháu ấy ạ, chính xác là người phụ nữ cực kỳ quyến rũ!”
“Ồ! Một người phụ nữ đẹp!”
Cả đoạn đường trở về Thiện Nhân luôn mồm kể về mẹ, khen mẹ đẹp đến mức nào. Minh Quân nghĩ, trong đầu nó, “mẹ” chính là nàng thơ xinh đẹp nhất hệ mặt trời, thế giới này khó có người cướp đoạt hay chiếm mất vị trí đó lắm.
Cuộc đối thoại rôm rả giữa đứa trẻ và kẻ mang khuôn mặt xấu xí chẳng khiến cho người xung quanh quan tâm cho lắm. Ở Địa Hạch hầu như việc của họ là tồn tại chứ không phải sống, đừng dây dưa rễ má vào những thứ không liên quan đến mình càng tốt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!