Bình minh Arcana
Chương 1.1
Đó là những gì mà Nakaba đã nghĩ trong khoảnh khắc thiêng liêng của cuộc đời nàng, khoảnh khắc mà Ceasar – Nhị hoàng tử Belquat, nhẹ nhàng gỡ bỏ chiếc mũ lông quyền quý có đính mạng che mặt của nàng xuống, chính thức trở thành chồng của nàng – vị công chúa đáng thương chẳng có gì khác ngoài cái danh hão của đất nước Senan.
Nàng đang đứng đối mặt với Ceasar trên một lầu cao của cung điện Belquat lộng lẫy, nơi diễn ra hôn lễ. Vị hoàng tử này trông vẫn còn khá trẻ tuổi, tuy nhiên ở anh ta luôn toát ra một vẻ quyền uy bức người khiến cho người khác không tránh khỏi cảm giác kính sợ khi nhìn anh. Bộ lễ phục màu đỏ với hàng khuy trắng cùng với chiếc áo choàng lông thú bản rộng ấy lại càng làm tăng thêm nét sang quý nơi anh.
Nakaba cũng không kém phần lộng lẫy. Nàng khoác lên người một bộ váy dài với phần thân trên màu đỏ ôm sát từng đường nét tuyệt mĩ trên cơ thể nàng, tay áo phồng thắt nơ xinh xắn, đuôi váy rộng màu trắng dài chạm đất, thấp thoáng gót sen mảnh mai nhỏ nhắn. Những hạt ngọc lấp lánh đính trên áo, trên váy, trên áo choàng trắng của nàng, hay những chiếc vòng trân quý trên cái cổ thiên nga trắng ngần ấy, trên đôi tay thon thả ấy cũng không thể nào làm át đi nét đẹp hài hòa nhẹ nhàng của đệ nhất công chúa Senan.
Bên dưới tòa cung điện lộng lẫy của Belquat là hàng vạn người dân đứng đông nghẹt, già trẻ gái trai đều đủ cả. Tuy nhiên, không gian bên dưới lại tĩnh lặng đến vô cùng. Tất cả mọi người đều hồi hộp đến mức nghẹt thở ở cái giây phút trang trọng đó, tò mò muốn nhìn ngắm chân diện thật sự của công chúa Senan.
Ngay lúc này đây, đầu óc Nakaba gần như trống rỗng, trống rỗng một cách vô cảm.
Trở thành vợ của Nhị hoàng tử Belquat là một giấc mơ xa xỉ của mọi cô gái, thế nhưng Nakaba lại chẳng có một chút cảm giác gì với người con trai lãng tử quyền lực trước mắt, càng không có bất cứ sự vui mừng nào đối với cuộc hôn nhân này, bởi lẽ, đây chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị.
– Cô…
Ceasar chợt buông lửng một tiếng. Chàng trai ngạc nhiên nhìn Nakaba với ánh mắt vừa bất ngờ vừa có chút kì lạ. Nakaba có hơi khó hiểu. Đôi đồng tử xanh biếc trong trẻo của nàng khẽ rung động:
– Sao thế?
Ceasar không cần hỏi đến câu tiếp theo, không gian tĩnh lặng nãy giờ đã bắt đầu xôn xao những tiếng xì xào của người dân:
– Akage*… Là Akage…
– Cô ta không phải hoàng tộc.
– Chẳng phải cô ta là công chúa nước láng giềng sao?
– Không phải là hoàng tộc Kurokami*…
– Cô ta…
(Akage: tóc đỏ. Kurokami: tóc đen)
Chợt, vị hoàng tử kiêu hãnh kia khẽ xoay người nhìn xuống thần dân bên dưới. Chàng trai giơ tay lên. Chỉ cần một động tác nhỏ ấy thôi, tiếng ồn liền chấm dứt, trả lại không khí trang nghiêm cho buổi lễ thành hôn. Cũng phải thôi, nào có ai dám mang tính mạng của bản thân ra đùa cợt trước mặt hoàng tộc chứ?
Và rồi, trước hàng vạn ánh mắt chờ đợi của người dân Belquat, chàng hoàng tử làm một hành động nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Anh nhẹ nhàng nâng đuôi tóc bím của Nakaba lên, nhã nhặn cúi người hôn xuống mái tóc đỏ rực ấy:
– Đây là… sắc màu của Akage rực rỡ như một ngọn lửa đang cháy. Xin hãy yêu đất nước của ta!
Xin hãy yêu đất nước của ta!
Chỉ một câu này từ miệng anh thôi, đã có thể khắc ghi trong tâm trí cả hàng vạn con người nhỏ bé ở bên dưới. Buông thả bím tóc dài ánh sắc đỏ ấy ra, Ceasar hướng về phía người dân mà phất tay hô lớn:
– Hãy ủng hộ nồng nhiệt cho chúng ta nào!
Chiếc áo choàng trắng mở rộng theo đà tay chàng trai.
Kiêu hãnh.
Tự hào.
Khí chất cao quý bức người của anh chính là niềm tự hào của cả dân tộc.
Ngay khi bím tóc kia rơi ngang tầm mắt của Nakaba, hàng vạn người dân Belquat đã òa lên, cùng nhau đồng thanh hô to đáp lời vị hoàng tử:
– Ngài Ceasar, chúc mừng, ngài Ceasar…
Bầu không khí bỗng chốc rộn ràng hơn cả. Hàng ngàn hàng vạn ánh mắt vui mừng, những lời chúc tụng tốt đẹp nhất được hô vang khắp nơi. Người dân Belquat vui sướng tột cùng trước hôn lễ của Nhị hoàng tử.
Phải, họ chúc tụng cho vị hoàng tử của họ, chứ không phải là nàng công chúa tóc đỏ kia.
Trong khoảnh khắc Ceasar buông bỏ tóc của Nakaba xuống, không ai khác… ngoài nàng… đã nhận ra điều đó…
Người đàn ông này…
Đã vò nát Akage…
Trong bàn tay hắn.
Hàng mi dài của cô gái khẽ hạ xuống, che dấu đi đôi đồng tử màu xanh trong suốt, đẹp hơn bất cứ bảo ngọc nào trên đời…
Cặp bảo ngọc đáng thương không biết đã bị vùi dập bởi bao nhiêu lời lẽ xúc xiểm, những ánh nhìn khinh ghét, những hành động sỗ sàng của chính những người thân thích.
Ceasar vừa vò nát tóc nàng ư?
Thì sao nào? Đó chỉ là một chuyện vô ích. Chẳng ai có thể tiếp tục nếu như không có hòa bình.
Nàng ở đây không phải để mong chờ được chào đón.
Nàng chỉ là một vật hiến tế.
Rốt cuộc thì bao giờ máu mới thôi ngừng chảy?
Đứng giữa khoảng không gian xa hoa rộng lớn với hàng tá những lời ca tụng, Nakaba ý thức được một điều:
Nàng là công chúa đáng thương hơn bất cứ công chúa nào khác.
Đã từ rất lâu rồi, trên hòn đảo nhỏ bé này đã hình thành nên hai quốc gia. Phía bắc là Senan, phía nam là Belquat. Đó cũng chính là lúc tai họa bắt đầu.
Đã trải qua hơn hai trăm năm nhưng chiến tranh vẫn chưa kết thúc. Và có một điều kì lạ là, ở hai quốc gia này có một nét đặc trưng hiếm có:
Hoàng tộc, những người nắm trong tay quyền thống trị chỉ chiếm một phần nhỏ trong xã hội. Họ có mái tóc đen và họ lấy đó làm kiêu hãnh. Còn những người có màu tóc đỏ, vàng hoặc nâu thì lại rất phổ biến. Những người này được xem là thường dân trong đất nước.
Bên cạnh đó, còn tồn tại những cá thể nửa người nửa thú. Họ có tai và đuôi như loài thú, và đặc biệt là họ có cả năm giác quan cực kỳ vượt trội, hơn hẳn những con người bình thường. Người ta gọi họ là những á nhân. Đáng buồn thay, á nhân lại là tầng lớp bị khinh miệt nhất. Họ bị xem như những kẻ ngoại lai và bị đối xử như nô lệ, thậm chí còn bị mang ra chiến trường để chiến đấu. Họ phải trở thành mồi nhử, cảm tử hoặc phải giữ những vị trí nguy hiểm nhất thay cho những kẻ được xem là “con người”.
Mặc dù hòn đảo nhỏ này chỉ bao gồm hai quốc gia, nhưng sự chênh lệch về tài nguyên của hai quốc gia này thật sự quá lớn. Từ lâu, Belquat đã được thiên nhiên ưu đãi khá nhiều. Với khí hậu thuận lợi, đất đai màu mỡ, nguồn tài nguyên phong phú dồi dào, Belquat đã nhanh chóng trở thành một cường quốc giàu mạnh cả về kinh tế lẫn chính trị. Trong khi đó, quân đội của Senan phía bắc thì lại rất yếu ớt vì mùa đông khắc nghiệt cứ mãi kéo dài. Thứ duy nhất ở có thể kìm hãm được Belquat ở Senan chính là dòng sông Tiarus. Dòng sông này chảy xuôi từ bắc xuống nam đã mang đến cho Belquat nỗi kinh hoàng về những lần bị Senan hạ độc ở thượng nguồn khi cả hai đất nước đang trong thời kỳ chiến tranh.
Để đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến dai dẳng này, hoàng gia của hai nước đã thiết lập ra một cuộc hôn nhân chính trị. Hòa bình sẽ được duy trì nhờ cuộc hôn nhân này. Tuy nhiên, nền hòa bình thử nghiệm ấy không kéo dài được quá năm năm. Và một lần nữa, cuộc hôn nhân ấy lại được gắn kết với hiệp ước hòa bình phi lợi nhuận kia. Đệ nhất công chúa Nakaba của Senan sẽ được gả cho đệ nhị hoàng tử Ceasar của Belquat như một minh chứng cho một nền hòa bình thử nghiệm mới. Để hoàn thành sứ mệnh, công chúa được đưa đến Belquat. Mọi người thường đoán xem bao lâu nữa nàng sẽ bị hoàng tộc Belquat giết chết và gửi trả về nước.
Thế nên mới nói, Nakaba là nàng công chúa đáng thương nhất. Chỉ vì mái tóc có màu đỏ nên nàng bị hoàng tộc hắt hủi như một kẻ gây ô uế cho gia tộc kiêu hãnh.
Giờ đây, đặt chân ở nơi đất khách quê người, Nakaba trở thành người cô độc nhất… cô độc hơn bao giờ hết. Nét tinh anh linh động ngày nào trong đôi mắt xanh biếc của nàng bây giờ chẳng còn gì khác ngoài sự cô độc miên man bất tận. Sự cô độc ấy đã biến nàng thành một công chúa đáng thương nhất, nhưng đồng thời cũng trở thành cô công chúa nhẫn nại nhất, gai góc nhất, quyết đoán nhất.
Senan dù sao cũng vẫn là nước yếu. Nếu như sự hi sinh của nàng có thể đổi lấy vài năm bình yên cho người dân, nàng sẵn lòng đánh đổi. Hoàng tộc Senan dù đối xử không tốt với nàng, nhưng người dân Senan vẫn là những con người rất chân chất, hiền lành. Họ cần được sống trong hòa bình.
Buổi lễ trang trọng kết thúc. Ngay khi người dân cuối cùng vừa rời khỏi cung điện, Ceasar đã không ngần ngại nắm chặt lấy đuôi tóc bím của Nakaba một cách sỗ sàng. Khóe môi chàng hoàng tử nhếch lên một nụ cười khinh miệt:
– Akage, không ngờ họ lại gửi đến cho ta một thứ ô uế như thế này.
Nakaba chẳng buồn phản ứng lại, cũng chẳng buồn nhìn phu quân lấy một cái. Giọng nói của nàng dường như không có bất kì thứ cảm xúc nào:
– Tùy tiện chạm vào tóc phụ nữ, đó là tập tục ở đây sao?
– Đừng hiểu lầm, cô là vợ (sở hữu)* của ta.
Chợt, một giọng nói trầm trầm vang lên:
– Xin hãy bỏ tay ra, ngài Ceasar!
(Trong tiếng Nhật, âm Kanji của từ này đọc là “sở hữu”, nhưng trong Fujigana hay cách đọc thông thường thì có nghĩa là “vợ”.)
Tự lúc nào, nơi tầng cao cung điện ấy đã xuất hiện bóng người thứ ba. Đó là một chàng trai dong dỏng cao có cách ăn mặc đậm chất Senan: chiếc áo khoác lửng màu màu xanh, khăn choàng trắng quấn hờ ở cổ, hai đầu khăn phủ dài xuống tận đầu gối, áo trong dài và có những hoa văn đơn giản, được thắt lại ở vùng eo bởi một dây vải xanh bản rộng. Những chiếc vòng cườm ống, cườm hạt được xỏ xen kẽ được đeo ở cổ, ở tay và ở eo càng làm tăng vẻ Senan chính cống của anh. Chàng trai này có mái tóc đen, nhưng anh có tai và đuôi của loài sói. Khuất dưới đuôi mắt buồn của anh là một hình xăm kì lạ. Ngước ánh mắt tim tím sâu thẳm lên, chàng trai trở thành người đầu tiên chúc mừng công chúa:
– Thưa ngài Nakaba, buổi ra mắt của người đã diễn ra rất hoàn hảo.
Nakaba chớp mắt:
– Loki…
– Ngươi… là người thú? Hầu cận duy nhất của cô là tên á nhân này sao? – Ceasar quay lại, khẽ nhếch môi cười nhẹ – Vậy ra cô ta chính là cô công chúa quý giá của ngươi đúng không?
Vẻ giễu cợt trên khóe môi chàng hoàng tử ngày càng đậm, cuối cùng thì anh phá lên cười:
– Đôi tai đó có phải là của loài chó không? Ha ha, ngươi thật sự rất hợp với công chúa Akage đấy!
“Roạt”.
Lời của Ceasar vừa dứt cũng là lúc chàng trai cảm nhận được có hai mũi nhọn đang chĩa vào mình. Một lạnh ngắt ở cổ, một nhói lên ở ngực. Hai tay giữ chặt song đoản kiếm, chàng á nhân đưa cặp mắt sắc lạnh đầy sát ý nhìn thẳng vào vị hoàng tử tóc đen kiêu hãnh, sẵn sàng ra tay giết người bất cứ lúc nào.
– Ngài Ceasar!
Ngay lập tức, một toán lính hoàng gia tủa ra bao vây cả ba người vào giữa. Một người thanh niên trẻ có mái tóc dài màu vàng bước ra. Chẳng cần biết là anh ta có cười hay không mà cặp mắt anh ta lúc nào cũng ti hí một đường đến không thấy mặt trời:
– Ngươi là tên ngốc sao? Dám động vào hoàng tử Ceasar tại nơi này. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tự chuốc lấy cái chết đấy. Ta có thể xử ngươi ngay lúc này vì tội phản nghịch.
Loki liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn người mới đến một cái, rồi lại ghim tia nhìn sát ý vào đệ nhị hoàng tử, không hề có chút biểu cảm sợ hãi… Một chút cũng không.
– Xin lỗi, tuy ngài là hoàng tử của Belquat, cũng là chồng của công chúa Nakaba, nhưng tôi không thể tha thứ cho kẻ nào dám xúc phạm đến chủ nhân của tôi.
Ceasar thoáng im lặng. Chàng trai cười nhẹ, khinh miệt:
– Ngươi là một con chó chưa được qua huấn luyện đúng không? Hay là ngươi muốn được chết một cách nhanh chóng?
Ceasar vừa dứt lời, toán lính hoàng gia đã siết chặt vòng vây lại hẳn. Chỉ cần một chuyển động nhỏ của Loki thôi, anh chắc chắn sẽ không thể toàn mạng. Cả nàng công chúa tóc đỏ cũng không thoát tội.
Chợt, Nakaba bước vội đến:
– Loki…
“Bốp”.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của bao người, Nakaba thẳng tay tát chàng cận vệ á nhân của mình. Ngay cả Loki, người sống cùng với nàng từ nhỏ cũng không lường trước được việc này. Đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn Loki, Nakaba khảng khái:
– Người này… tuy không hoàn hảo, nhưng vẫn là chồng của ta. Ngài ấy là chồng của chủ nhân ngươi, vì vậy ngươi phải tận tâm với hoàng tử mới đúng chứ! Mau cầu xin hoàng tử tha thứ cho sự vô lễ của ngươi đi.
Thoáng ngỡ ngàng một chút, Loki liền cúi đầu, quỳ rạp trước mặt Ceasar, hạ giọng thành khẩn:
– Thần xin tạ lỗi… vì những gì mình đã làm!
Khá ngạc nhiên với sự thay đổi một trăm tám của tên cận vệ á nhân, Ceasar phá lên cười đợt hai:
– Ha ha, ngạc nhiên thật, cô đúng thật là người của hoàng tộc đấy nhỉ? Có vẻ như công chúa Akage cũng biết phân biệt phải trái đấy!
“Bốp”.
Nakaba chẳng nói chẳng rằng nắm tay đấm vào mặt chàng hoàng tử. Ceasar không ngờ đến loại tình huống này, chẳng kịp có cơ hội chống đỡ mà mất đà ngã phịch xuống đất. Chàng trai ngỡ ngàng đến mức chỉ còn biết đưa tay ôm má, đứng hình như tượng trước Nakaba và sự chứng kiến của không ít người ở đấy. Nakaba nhíu mày. Đây là lần đầu tiên nàng biểu lộ cảm xúc của mình kể từ lúc bước chân qua cường quốc này:
– Loki, đây là trách nhiệm của ta, để chồng ta biết có những chuyện nên và không nên làm. Hoàng tử Ceasar, ngài nên cảm thấy xấu hổ vì đã chế nhạo Loki. Ngài là người thống nhất đất nước này. Nếu như hoàng tộc lại đi ngược đãi thần dân thì đấy chẳng phải sẽ trở thành một trò cười sao?
– Cô…
Trạng thái “đơ người” chấm dứt, nét mặt Ceasar hằn lên một tia cười đầy sát ý lẫn tức giận:
– Hỗn xược…
Anh gầm lên một tiếng rồi bật dậy siết cổ Nakaba ghì chặt vào cây cột lớn, lạnh lùng:
– Cẩn thận lời nói, đừng tưởng ta không dám lấy đầu cô.
Nakaba lúc này cảm thấy hô hấp đình trệ. Dưới đáy mắt nàng đã thấp thoáng tia sợ hãi. Tuy nhiên, đằng sau vẻ sợ hãi ấy là một nghị lực đầy gan góc. Nàng trước sau vẫn không cầu xin tha mạng lấy một tiếng:
– Tùy ngài thôi, nhưng ngài sẽ không thể lên thiên đường với Akage này được đâu. Tôi biết đất nước này đối xử thế nào với Akage mà. Đất nước này… và cả đất nước kia… với tôi đều như nhau cả thôi.
Nén nỗi đau thương vào lòng, Nakaba hướng ánh mắt lãnh đạm đến phu quân của mình:
– Chẳng qua chỉ là… thay đổi nơi chết mà thôi!
Phải… chỉ là thay đổi nơi chết mà thôi.
Cuộc đời của Nakaba đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi…
Hắt hủi…
Kì thị…
Khó chịu…
Tất cả những lời lẽ khinh miệt nhất, những thái độ chán ghét nhất, thức ăn khó nuốt nhất, điều kiện sống tệ hại nhất đều “được” hoàng tộc Senan “ban tặng” cho nàng. Để rồi dần dần, vị công chúa đáng thương ấy đã phải học cách rũ bỏ cảm xúc của mình. Hoàng tộc đã dạy cho nàng cách sống dễ dàng nhất: chấp nhận.
Nàng chấp nhận tất cả, và nàng xem thường tất cả.
Dường như không còn thứ gì có thể gây tổn thương tâm hồn nhỏ bé của nàng nữa. Nàng để mặc cho người đời khinh ghét, chà đạp với một biểu cảm lãnh đạm nhất. Họ chà đạp chán rồi họ lại đi thôi. Họa hoằn lắm là chết. Chết là hết, là kết thúc cái cuộc sống đầy bất công này. Như thế… cũng không phải là quá tệ.
Cuộc sống đối với nàng chỉ đơn giản như thế.
Cái chết là điểm dừng của sự sống, thứ luôn được xem là đáng sợ nhất. Nhưng đối với nàng, có vẻ như cái chết vẫn còn nhẹ nhàng hơn những thứ tồi tệ mà nàng phải lãnh nhận hàng ngày hàng giờ. Ấy thế mà nàng vẫn sống.
Vậy thì cái chết cũng có gì đáng sợ đâu? Mang cái chết ra hù dọa nàng, quả thật là quá sức nực cười.
Khi con người ta không còn biết sợ chết, họ sẽ trở thành kẻ kiên cường nhất. Và ánh mắt kiên cường ấy của nàng hình như vừa đánh động một điều gì đó trong sâu thẳm lương tâm của một chàng hoàng tử cuồng ngạo. Trong khoảnh khắc, những ngón tay Ceasar chợt buông lỏng. Đó cũng là lúc Nakaba cảm thấy trước mắt mình như hoa lên. Màu mắt của nàng bắt đầu có sự biến đổi.
Đôi mắt nàng mở to…
Nàng thấy… nàng vừa trông thấy một thứ gì đó…
Ceasar hơi nhíu mày khó hiểu:
– Này…
– Công chúa Nakaba!
Loki tức tốc lao tới ngay khi thấy công chúa của mình có biểu hiện lạ. Cả thân hình mảnh mai của Nakaba bỗng chốc mềm nhũn ra, ngã vào vòng tay vững chắc của anh chàng cận vệ.
Nàng đã hoàn toàn mất đi nhận thức.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!