Bình minh Arcana - Chương 1.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Bình minh Arcana


Chương 1.2


Ceasar hơi nhíu cặp lông mày thanh tú, vẻ khó hiểu:

– Khỉ thật, công chúa kiểu gì thế? Tự dưng đánh người khác xong rồi lại lăn ra ngất xỉu.

Rồi anh thờ ơ quay người bước đi, chỉ bỏ lại thêm một câu chán ghét:

– Cái màu đỏ ấy trông thật chướng mắt. Mau đưa cô ta về phòng đi.

Chẳng thèm để ý đến sắc mặt của tên cận vệ á nhân trông như thế nào, Ceasar bỏ đi một mạch, theo sau là người thanh niên tóc vàng và đoàn binh lính hoàng gia Belquat.

Bước theo chân nhị hoàng tử Ceasar, tất cả đều rất trang nghiêm…

Phải, cực kỳ trang nghiêm cho tới khi cận vệ tóc vàng bụm miệng cười cái “phụt”. Rồi hình như không tự làm chủ được nữa, anh ta bắt đầu phá lên cười “ha ha” trong khi vẫn cố lấy tay che miệng.

– Venas!

Ceasar cảm thấy có chút cáu, cáu vì quá ngượng. Ấy thế mà gã cận thần mang tên Venas của anh vẫn bụm miệng cười run cả người:

– Nhưng mà ngài Ceasar, cô ấy đánh ngài không thương tiếc, còn ngài thì ngã phịch xuống đất… Ha ha…

– Venas!

Trông thấy vẻ mặt ngượng chín của hoàng tử, Venas đành cố nín cười trước khi bị mang đi chém đầu vì tội vô lễ với hoàng tộc. Tuy nhiên, thật sự thì với cái đôi mắt ti hí đó, thật khó để phán đoán xem anh có còn cười hay không.

– Xin tha lỗi cho sự vô lễ của thần! – Venas cố sửa dáng đứng cho chỉn chu lại – Tuy có hơi khiếm nhã, nhưng thần cảm thấy công chúa thật thú vị.

Ceasar thoáng trầm ngâm một chút. Hình như chàng trai kiêu hãnh ấy vừa thở dài:

– Hm… Suy cho cùng thì cuộc hôn nhân này và sự hi sinh của ta, tất cả cũng là vì cái đất nước này thôi. Chẳng qua ta cũng chỉ là một công cụ thôi, không phải sao?

Bên trong gian phòng được trang trí đơn giản do hoàng tộc Belquat chuẩn bị sẵn, Nakaba vẫn đang thiêm thiếp chìm đắm trong cơn mê man trên chiếc giường nhỏ được phủ drap trắng tinh tươm. Dần dần, hàng mi dài ấy mới khẽ lay động một chút, rồi hé dần, hé dần… để lộ đôi đồng tử xanh biếc trong trẻo.

– Loki…

Nakaba khẽ gọi tên chàng cận vệ, người vẫn túc trực bên cạnh nàng suốt từ lúc nàng thiếp đi đến giờ. Nghe tiếng nàng, Loki liền cất khay nước lên bàn, ân cần bước đến bên giường:

– Người đã bình tĩnh lại chưa?

Nakaba gượng ngồi dậy. Nàng mệt mỏi xoa xoa trán:

– Em lại bị mất ý thức nữa rồi.

Giống như là vừa có một giấc mơ vậy.

Kéo gót sen mảnh mai lại gần, Nakaba gục đầu xuống hai đầu gối, giọng nàng run run:

– Tại sao em cứ yếu đuối như thế này chứ? Cơ thể em có gì bất ổn đâu…

– Công chúa. Có lẽ người đã kiệt sức khi phải đến một đất nước xa lạ như thế này! – Loki nhẹ nhàng trấn an – Thần có một thứ cho người…

– Thứ gì thế? – Nakaba ngẩng đầu lên, tròn mắt tò mò.

Loki mỉm cười lấy ra vài viên kẹo nhỏ nhỏ xinh xinh.

– Oa! Nougat. Anh mang theo đấy à?

Nakaba hào hứng nhận lấy mấy viên nougat từ tay chàng cận vệ rồi thẩy ngay vào miệng.

– Ngon chứ?

– Ừ, ngọt quá!

– Thần biết mà.

Có lẽ chỉ khi ở trước mặt Loki, Nakaba mới có dáng vẻ trẻ con đáng yêu như thế. Trông thấy cô công chúa nhỏ của mình đã vui vẻ trở lại, Loki mới yên lòng mà mỉm cười:

– Tốt rồi!

Bất giác Nakaba ngừng ríu rít, thay vào đó nàng dời ánh mắt trong veo của mình đến gương mặt điển trai của Loki. Chợt nàng xoay người đưa bàn tay trắng nõn tới vuốt nhẹ lên má chàng á nhân, xót xa:

– Xin lỗi đã đánh anh nhé! Em thật sự rất vui khi có Loki ở đây…

Vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của chàng trai, Nakaba vòng tay ngang eo anh, ghì chặt:

– Anh là người duy nhất ở bên cạnh em tại nơi xa lạ này.

Loki không phản ứng gì nhiều. Chàng trai chỉ cười nhẹ, dịu dàng xoa đầu cô công chúa đáng yêu:

– Công chúa Nakaba, bắt đầu từ bây giờ người sẽ pháo dùng bữa với quốc vương đấy. Họ vừa cho gọi người…

– Dùng bữa à?

Nakaba ngước mắt hỏi lại, rồi phụng phịu buông Loki ra, đá đá chân ngọc lên không trung:

– Em không muốn mặc cái đống trang phục khó di chuyển đó đâu. Bởi vậy em vất chúng đi hết rồi.

Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, Loki khẽ nghiêng đầu:

– Vâng… thần biết!

Bữa tối nơi cung điện lộng lẫy được tổ chức cực kỳ hoành tráng với không ít sơn hào hải vị được bày ra trên mặt bàn lớn hình chữ nhật được phủ khăn trắng tinh. Hai hàng ghế hai bên gần như đã đủ người ngồi. Hầu hết tất cả đều là người hoàng tộc sở hữu mái tóc đen đầy kiêu hãnh, chỉ có duy nhất một chàng trai quý khí có mái tóc vàng óng. Đuôi tóc của anh được cột gọn phía sau. Anh có gương mặt khá phúc hậu nhưng cũng không kém phần lãng tử, dáng vóc đúng chuẩn của một chàng trai lý tưởng. Anh mỉm cười hướng mắt về phía Ceasar:

– Công chúa của em hôm nay lại không đến à?

– Cô ta không phải là công chú của em. Cô ta là con tin của em thì đúng hơn, anh trai! – Ceasar thản nhiên đáp lời.

Phải! Chàng trai tóc vàng kia, cư nhiên là anh trai của Ceasar, đệ nhất hoàng tử Belquat.

Một hoàng tử tóc vàng.

Ngay lúc đó, Nakaba cùng cận vệ á nhân Loki bước vào khu đại sảnh. Trang phục của nàng khiến những con người hoàng tộc ở đấy không tránh khỏi bất ngờ: áo ngoài tay ngắn màu nâu nhạt với những đường viền màu đất, để lộ tay áo trắng bên trong ôm sát đến tận nửa bàn tay cô gái. Thắt giữa eo nàng là dây vải cũng một màu đất đơn giản. Quần trắng và rộng, chỉ dài quá gối một chút. Cuối ống quần có luồn một sợi thun nhỏ bó vào bắp chân thanh mảnh của nàng. Trên tay, chân và trên cổ nàng không còn thấy bóng dáng của những sợi trang sức lấp lánh trân quý như khi kết hôn nữa, thay vào đó là những sợi trang sức xỏ cườm ống giản dị hơn nhiều. Đây đích xác là trang phục truyền thống của Senan.

– Ngươi… Bộ dạng đó là sao hả?

Một người phụ nữ trung niên quý phái với kiểu tóc bới cao phẫn nộ đứng phắt dậy.

– Cái điệu bộ khinh khỉnh đó, thậm chí bệ hạ đã cho gọi ngươi… Akage quả thật là…

– Mẫu hậu…

Ceasar chợt lên tiếng:

– Cô ấy chỉ mới đến đây thôi, có thể cô ấy vẫn chưa quen với nơi này. Trang phục như vậy cũng không tệ mà…

– Ceasar…

Người phụ nữ quý phái hơi khó hiểu nhìn con trai. Bà chính là mẹ ruột của hoàng tử Ceasar, là hoàng hậu kiêu hãnh đã có thể hạ sinh cho đức vua một đứa con trai thừa hưởng mái tóc đen của hoàng tộc. Bà còn lạ gì tính khí con trai nữa. Ấy vậy mà tự nhiên hôm nay thằng bé lại lên tiếng bênh vực một đứa con gái Akage. Tuy nhiên, câu nói sau đó của chàng trai liền khiến cho bà yên tâm vì rốt cuộc con trai bà vẫn chẳng hề đổi tánh:

– Hơn nữa, dù sao đất nước của cô ấy vẫn nghèo hơn chúng ta. Chắc chắn đây không phải là những trang sức đẹp nhất mà cô ấy có được đâu…

Nói đến câu cuối, Ceasar phá lên cười khiến cho những người người xung quanh, bao gồm cả cô vợ của hoàng tử tóc vàng cũng phải bụm miệng cười khúc khích.

Ngồi xuống chiếc ghế trống vừa được Loki kéo ra sẵn, Nakaba lãnh tĩnh kiên cường đối mặt với sự nhạo báng của hoàng tộc Belquat.

Nàng có thể cảm nhận được…

Sự căm ghét.

Tò mò.

Nhạo báng.

Khinh thường.

Thù địch.

Không sao, nàng đã quá quen với những ánh nhìn đó rồi.

Nàng phải trở nên thật mạnh mẽ.

Ít nhất là…

Cho bản thân nàng!

– Bệ hạ! – Đệ nhất hoàng tử chợt hướng mắt ra cửa đánh động ánh nhìn của hoàng tộc.

“Cộp”.

Mũi kiếm nhọn còn trong bao gõ nhẹ xuống sàn. Một người đàn ông đứng tuổi xuất hiện. Với mái tóc đen dài ngang lưng, cặp mày rậm và hàm râu quai nón khá dày, trông ông uy nghi đến lạ thường. Ông chỉ mặc một bộ áo đơn giản dài đến gót chân cùng chiếc áo choàng trắng, tuy nhiên chiếc vương miện hoàng kim ấy đã chứng minh cho địa vị đế vương của người đàn ông có khí chất bức người ấy. Hai tay ông đang giữ cán của một thanh kiếm có vỏ khắc những hoa văn cực kỳ tinh xảo. Mũi kiếm vừa chạm đất đã gây ra âm thanh vừa rồi.

Bước vô sảnh, việc đầu tiên ông làm là đưa mắt về phía cô con dâu mới đến:

– Ngươi là Akage sao?

Cặp mày rậm của ông thoáng nhíu lại:

– Bộ trang phục đó… Tại sao cô…

– Thần… đã chuẩn bị chúng, thưa đức vua Guran!

Không chút ngần ngại, Loki thẳng thắn đứng trước mặt vị vua quyền lực khai nhận.

Chợt… kiếm tuốt khỏi vỏ…

“Roẹt.”

Đức vua thẳng tay rút kiếm chém một nhát ngay giữa ngực á nhân trước mặt.

– Loki…

Nakaba thảng thốt chạy đến đỡ chàng cận vệ. Những người xung quanh cũng không tránh khỏi sững sờ. Người thì bất ngờ há hốc miệng, kẻ thì sợ hãi quay ra chỗ khác.

Dù sao cũng chỉ là một bộ trang phục thôi mà, tại sao đức vua của họ lại kích động đến thế?

– Bệ hạ…

– Tại sao… tại sao lại…

Loki hai tay ôm lấy ngực, gương mặt anh mặc dù đã hơi tái nhưng vẫn bướng bỉnh ngước lên đầy tiếu ý. Bất giác anh nhếch môi cười, một nụ cười chua chát và giễu cợt:

– Gương mặt đầy cảm xúc ấy… là thế nào vậy, thưa đức vua?
Khóe môi anh rướm máu, ngực anh cũng bị thương nặng, nhưng hình như con người bị xem là ngoại lai ấy lại vừa khơi dậy một kí ức gì đó bên trong vị vua uy quyền. Ông trừng mắt:

– Tên ngu xuẩn…

– Bệ hạ! – Nakaba hoảng hốt – Trang phục này… do thần nói là muốn mặc…

– Giết chết tên người thú đó đi!
Không đoái hoài gì đến lời phân trần của công chúa Akage, đức vua Guran lạnh lùng ra lệnh. Lập tức, đoàn quân đội hoàng gia một lần nữa gắt gao bủa vây, đồng loạt chĩa mũi thương vào Loki.

– Công chúa Nakaba…

Chàng á nhân khó khăn thở dốc:

– Thần sẽ phải xa người một thời gian. Xin hãy tha thứ cho thần!

Chỉ để lại một câu từ biệt như thế, Loki cắn răng rút song đoản kiếm của mình ra, trong sát na đã lao đến trước mặt một quân lính ở gần. Nhân lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, chàng á nhân nhún chân một cái đã lộn nhào một vòng ra sau người hắn. Mới chỉ lắp bắp buông ra hai chữ “tên này”, tên lính đã cảm thấy lạnh ngắt ở cổ.

Lưỡi kiếm vô tình của Loki sẵn sàng lấy mạng hắn bất cứ lúc nào. Mặt hắn tái mét cắt không ra máu. Hắn chỉ còn biết run rẩy ngoan ngoãn nương theo kẻ khống chế.

Có con tin trong tay, Loki thoát ra khỏi cung điện không mấy khó khăn trước sự chứng kiến của không ít người trong khu đại sảnh.

Vua Guran không phản ứng gì hơn. Ông chỉ nhíu mày:

– Bị thương như thế mà vẫn còn cử động được. Hắn đúng là quái vật!

Lúc này, chỉ còn lại cô công chúa tóc đỏ vẫn ngồi ngẩn ngơ dưới sàn. Đôi tay nàng run run, còn cặp mắt trong trong veo của nàng thẫn thờ nhìn chăm chăm xuống mặt đất sáng bóng. Nơi đó, vẫn còn vương máu…

Máu của Loki.

Mắt nàng đột ngột mở to.

Màu đỏ… đỏ của máu, chúng như ám ảnh cái tâm trí yếu ớt của nàng…

Và trước đó… Ngay trước mắt nàng…

Màu đỏ vương vãi khắp nơi.

Màu mắt của nàng một lần nữa lại biến đổi…

Một cặp mắt đỏ rực.

Nàng trông thấy… máu của ai đó vương vãi trên nền tuyết trắng.

Một ai đó… có bím tóc dài đen nhánh.

Đưa hai tay ôm lấy đầu, Nakaba bắt đầu có dấu hiệu choáng váng.

– Này, có chuyện gì thế?

Ceasar liếc mắt hỏi “sở hữu” của mình với điệu bộ không thể lãnh đạm hơn. Nakaba dường như chẳng còn nghe thấy anh nói gì nữa. Trong tâm trí của cô lúc này chỉ còn thấy một gương mặt uy quyền đến đáng sợ, và giọng nói lạnh lẽo vô tình:

– Gia đình đó mang lại bất hạnh, giết chúng đi!

Đó, là gương mặt của đức vua Guran.

Hình ảnh trước mắt nàng ngày càng nhòe đi, ngày càng mờ nhạt.

– Này… Gì thế? Này…

Dường như nhận ra vẻ bất ổn của Nakaba, Ceasar mới nhíu mày đứng dậy gọi lớn hơn.

Chỉ thấy nhân ảnh nhỏ nhắn ấy ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Tất cả như lùa vào tâm trí nàng…

Những hình ảnh ấy…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN