Bình minh Arcana - Chương 1.3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Bình minh Arcana


Chương 1.3


Trong quá khứ, đã từng có một người phụ nữ rất xinh đẹp. Nàng sống ẩn dật trong một ngôi làng nhỏ xinh xắn thuộc quốc gia Belquat. Không ai rõ nàng từ đâu đến, xuất thân ra sao, người ta chỉ biết, nàng sở hữu mái tóc đen mượt hay thắt bím để vắt qua một bên vai, trông vô cùng cao quý. Người phụ nữ ấy có một cô con gái nhỏ xíu chừng ba, bốn tuổi rất dễ thương. Cô bé có đôi mắt to tròn màu xanh và trong suốt tựa pha lê, cùng mái tóc màu lửa như rực sáng.

– Mẹ! – Cô bé giơ hai bàn tay nhỏ nhắn ra đòi bế.

– Nakaba! – Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng đưa tay toan bế cô bé.

– Loki! – Cô bé cười toét miệng, ngây ngô gọi.

– Nakaba muốn Loki hơn cả mẹ cơ à? Con thích Loki lắm đúng không? Loki! Nakaba gọi cháu đấy.

– Vâng!

Từ bên ngoài, một cậu cậu bé á nhân có tai và đuôi sói bước vào. Trông cậu chỉ khoảng mười tuổi thôi, nhưng cậu cực kỳ tháo vát. Hầu hết việc nhà đều do một tay cậu làm.
Đặt thau đồ xuống, Loki tiến lại ngồi với Nakaba. Mắt cô bé long lanh sáng rỡ, hai bàn tay với với hai bên đầu cậu:

– Tai mềm!

– Đâu nào? Mẹ cũng muốn sờ thử!

– A… Chờ đã…

Ngay lúc mẹ của Nakaba đưa mấy ngón tay xoa xoa lỗ tai cậu bé á nhân thì từ ngoài rèm cửa, có vài mái đầu nhỏ xíu lấp ló, người thường có, á nhân cũng có:

– Loki, dạy bọn em viết chữ đi.

Người phụ nữ mỉm cười trong khi Nakaba vẫn đang háo hức vừa sờ tai Loki vừa nói “Mềm… mềm”:

– Cháu nổi tiếng quá nhỉ!

Và thế là mấy đứa trẻ trong làng kéo nhau vào học cùng. Tiếng cười giòn tan rộn ràng khắp gian nhà nhỏ.

Ngôi làng mộc mạc đơn sơ ấy nào có biết được họa diệt vong đang đến rất gần đâu. Người dân vẫn vô tư làm việc, học hỏi, cười đùa với nhau mà chẳng hay, khi ấy, tại cung điện của hoàng tộc Belquat…

– Gia đình đó sẽ mang lại tai họa. Giết hết đi!

Ngồi trên ngai vàng uy uy tại thượng, vua Guran băng lãnh ra lệnh.

– Nhưng… Thưa đức vua, sức mạnh đó…
– Câm miệng! Ta ra lệnh cho ngươi mau xóa sổ hết bọn chúng!

Bước vào mùa đông lạnh lẽo, cả ngôi làng nhỏ chìm đắm trong cái màu trắng tinh khôi tuyệt đẹp của những bông hoa tuyết ngày càng phủ dày đặc trên khắp mặt đất, những mái nhà, trên từng cành cây khẳng khiu oằn mình trong giá rét. Những lúc thời tiết như thế này, dù lạnh nhưng bọn trẻ con trong làng vẫn thích rủ nhau cùng đi đắp người tuyết, vui vô cùng.

– Chúng cháu đi đây ạ!

Loki lễ phép chào rồi ẵm Nakaba bước ra khỏi cửa.

– A, chờ chút…

Người mẹ đơn thân xinh đẹp bước vội ra, tay cầm theo tấm khăn bông ấm áp quấn kín người Nakaba:

– Cái này là để chống rét.

Rồi nàng quay sang choàng chiếc khăn ấm còn lại cho Loki:

– Cả cháu nữa, Loki!

– … Cháu cảm ơn ạ!

– Được rồi! – Nàng mỉm cười tươi tắn – Đi chơi vui vẻ nhé!

Thế là Loki ẵm Nakaba, đi cùng những đứa trẻ trong làng lên ngọn đồi gần đó chơi đắp người tuyết. Mãi đến lúc chú người tuyết của cậu và Nakaba làm sắp sửa hoàn chỉnh, chợt một cậu nhóc chỉ tay xuống dưới chân đồi:

– Loki, nhìn kìa! Trong làng có nhiều ngựa quá!

– Cái gì?

Loki ngạc nhiên ẵm theo Nakaba đi tới một đoạn nhằm quan sát cho kĩ.

Và… cảnh tượng kinh hoàng mà cậu thấy lúc đó, đến bây giờ cậu vẫn không thể nào quên được: xác những người dân nằm la liệt. Có người bị chém, có người bị tên bắn trúng.
Tất cả… đều bị giết chết bởi đoàn kị sĩ hoàng gia.

Trông thấy từng người từng người gục xuống, máu bắn tung tóe trên khắp mặt tuyết bên dưới, Loki kinh hãi run rẩy lùi lại một bước:

– Gì… gì thế này?

– Ồ! Vẫn còn một đứa sống sót cơ à?

Một giọng nói ồm ồm lạ hoắc chợt vang lên ngay sau Loki. Cậu vừa quay lại thì lưỡi gươm lạnh lẽo ấy đã giơ cao. Tên lính hoàng gia mỉm cười trong khi miệng vẫn tuôn mấy lời sáo rỗng:

– Xin lỗi, nhưng ta không còn cách nào khác. Đây là lệnh của đức vua Belquat mà.

Tay chân cậu bé á nhân cứng đờ. Cặp mắt tím mở to kinh hãi. Lưỡi gươm vô tình chém xuống trong khoảnh khắc…

“Phập”.

– A…

Tiếng hét vang lên cao vút. Nhưng đó không phải là tiếng hét của Loki hay Nakaba, mà là của người phụ nữ tóc đen xinh đẹp ấy. Nàng đã dùng cả thân mình lãnh trọn nhát chém thay cho Loki và cô con gái bé bỏng. Những giọt máu nóng của nàng bắn lên cả người Loki và gương mặt ngơ ngác của Nakaba. Trong giây phút cuối đời, đôi mắt nàng rơm rớm.. khóc cho một sự nuối tiếc…

Nàng run run đưa một chuỗi dây chuyền cho Loki:

– Mau chạy đi… Đưa Nakaba… đi cùng với cháu. Mang cái này đến lâu đài… ở kinh thành… đưa cha…

Chỉ kịp trăn trối vài tiếng như thế, người phụ nữ đáng thương ấy đã ngã xuống, trút hơi thở cuối cùng trên nền tuyết trắng lạnh lẽo vẫn còn nhuốm đỏ bởi máu của nàng.

– Chúng ta lỡ tay giết người phụ nữ xinh đẹp này rồi. Lạ thật, người đẹp thế sao lại sống ở nơi xa xôi hẻo lánh này nhỉ?

Tên lính nọ chép miệng tiếc rẻ. Trên gươm của hắn đã nhuốm không ít máu. Trong đó, có cả máu của người mẹ đáng thương kia.

Một bàn tay nhỏ bé siết mạnh đầy căm hận dần dần lần xuống thanh đoản kiếm bên hông, Loki vung mạnh tay chém một nhát, kết liễu tên lính hoàng gia không chút do dự.

Đó là lần đầu tiên cậu giết người.

Ngước gương mặt non nớt lên, qua màng nước mỏng dâng trào trong khóe mắt, Loki nhận thấy, cả những đứa trẻ vừa chơi cùng với mình cũng đã bị tên lính ấy chém chết hết…

Chết sạch… cả ngôi làng đáng thương…

Ngôi làng nhỏ nhưng đầy ấm áp, tiếng cười, nơi đã nuôi dưỡng cậu ngay từ lúc tấm bé, giờ đây đã trở thành một ngôi làng chết rồi…

Tuy nhiên, hiện tại không có thời gian để đau lòng nữa. Những tên lính dưới kia có thể đến đây bất cứ lúc nào. Loki đành cắn răng quẹt nước mắt, ôm chặt Nakaba mà cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh. Cậu chạy như chưa từng được chạy, mặc cho từng cơn gió rét quất vào mặt, vào cổ. Những giọt nước mắt bị bỏ lại trên nền tuyết trắng, cô đơn tột cùng…

Chẳng biết đã qua bao lâu, khi đôi chân vốn rất dẻo dai của tầng lớp á nhân đã bắt đầu mỏi mệt, Loki tìm thấy một cái hang nhỏ phủ đầy tuyết. Cậu liền chạy ngay vào trú thân. Dưới cái lạnh đến đáng sợ của mùa đông rét buốt, Loki thở dốc. Chưa bao giờ cậu nghĩ bản thân sẽ rơi vào tình cảnh thảm thương như thế này. Nakaba ngây ngô chẳng hề ý thức được sự mất mát của mình. Cô bé hồn nhiên ngước đôi mắt tròn xoe lên:

– Loki, mẹ đâu rồi?

– Mẹ… mẹ em… A, máu…

Chợt, cậu đưa tay quẹt trên đôi gò má phúng phính của cô bé. Cậu sững sờ nhìn thứ chất lỏng đỏ đỏ dính trên tay mình.

– Có máu…

– Trên mặt Loki nữa.

Nakaba vô tư đưa bàn tay nhỏ xíu lên lau mặt cậu bé á nhân, khiến cho mấy ngón tay xinh xắn ấy cũng dính toàn máu.

Loki xót xa, run run cầm lấy đôi tay nhỏ xíu ấy. Hai hàng nước mắt chảy dài trên má.

Cậu không thể chấp nhận được… Cậu không thể tin được điều này đã xảy ra…

Cô bé đáng yêu trước mặt cậu đây… đã mất hết rồi…

Ngay cả cậu… cũng chẳng còn gì…

Mất tất cả, gia đình… người thân… nơi ở…

Những đứa trẻ duy nhất sống sót, cũng là những đứa trẻ phải lãnh trọn đau khổ, phải giữ tất cả những kí ức kinh hoàng ấy đến suốt cả cuộc đời.

Ngày hôm ấy, tại chiếc hang nhỏ, có một cậu bé á nhân ôm chặt một cô bé tóc đỏ mà hét lớn, hét trong vô vọng, hét đến bỏng rát cổ họng, hét thay cho lời khóc than không thể dùng nước mắt để biểu lộ được nữa…

Đáng thương thay… đáng buồn thay…

Tuyết trắng tinh khiết cũng chẳng thể xoa dịu nỗi đau quá lớn ấy, ngược lại càng khiến cho khung cảnh trở nên thê lương đến tột cùng…

Nakaba đột ngột mở bừng mắt, đôi mắt trong veo vẫn còn ngấn lệ bi thương.

Nàng… vừa trông thấy gì vậy?

Quá khứ?

Không… một giấc mơ…

Có thật không?

Nàng đang nghĩ gì thế này?

Nếu như đó không phải là mơ, vậy…

Những giọt lệ như châu sa lại chen nhau ùa ra, lăn dài trên đôi gò má của nàng công chúa tóc đỏ.
Nàng cắn răng nấc lên từng tiếng, đôi tay nhỏ nhắn cố che khuất gương mặt đáng thương.

Ngực nàng đang thắt lại…

Nàng không thể hiểu nổi…

Đau quá…

Tại sao…

Loki!!!

– Ha… ha ha… ha ha ha!

Ôm chặt lấy vết thương vẫn không ngừng chảy máu, Loki dựa lưng vào bức tường đá rồi ngồi trượt xuống, phá ra cười. Từng thứ cảm xúc lẫn lộn, đan xen nhau. Kí ức xưa lại ùa về.

Một quá khứ đầy bi kịch.

Sự đau đớn của thể xác và tinh thần đã biến thành thù hận.

Đó là… vua Belquat!

Khuôn mặt của hắn… Sự sợ hãi đã thôi thúc hắn tiêu diệt bất cứ thứ gì khi nhìn thấy bộ trang phục đó.

Tấn công họ, với sự kinh sợ đó…

Hắn đã tự kết án chính mình!

Trải rộng những bí ẩn sâu thẳm nhất…

Vượt qua cả thời gian và không gian…

Cả quá khứ, và tương lai…

Để tìm kiếm chân lý…

Một sức mạnh tiềm ẩn hiếm có!

– Đang nhìn gì thế?

Ceasar khoanh tay hỏi “con tin” tóc đỏ của mình khi trông thấy nàng vẫn chăm chăm ngóng ra ngoài qua khung cửa sổ cung điện.

– Không có gì! – Nakaba lãnh đạm trả lời.

– Cô đang đợi con chó đó quay trở về đúng không? – Ceasar nhếch môi cười khẩy – Hắn sẽ không trở về đâu. Dám chĩa kiếm vào đức vua, hiện giờ chắc hắn đang bị truy đuổi vì tội phản nghịch rồi.

– Loki sẽ trở về!

Nakaba buông thõng một câu rồi trở gót bước đi. Nàng không muốn đôi co với gã hoàng tử hợm hĩnh kênh kiệu này, ấy thế mà hắn vẫn chẳng chịu buông tha cho nàng. Kè kè bước ngay sau, hắn tiếp tục buông lời thách thức:

– Vậy cô có dám cá cược không?

Nakaba đột ngột dừng chân, khẽ nhíu mày nhìn gã hôn phu dai như đỉa:

– Cá cược?

– Nếu đêm nay hắn không trở lại, ta sẽ giết cô.

Câu nói của Ceasar khiến cho nàng công chúa Akage sững ngay lại. Chẳng thèm để ý đến sắc mặt của nàng, hắn tiếp tục thao thao những lời đe dọa:

– Chẳng phải đã nói rồi sao? Đối với ta, việc giết cô rất dễ dàng. Hơn nữa, ta cũng chẳng có hứng thú gì với một cô dâu Akage cả. Chúng ta sẽ đợi ở phòng ta cho đến lúc hoàng hôn. Đến lúc đó, cô nên cầu nguyện cho tên người thú đó mau mau quay về đi!

Nói xong, Ceasar thản nhiên quay lưng bước đi, bỏ lại Nakaba một mình đứng đó. Chẳng biết lúc này cô đang nghĩ điều gì nữa…

Thời gian cứ thế, vô tình trôi qua từng chút một. Bóng tối nhanh chóng bao trùm toàn bộ tòa cung điện Belquat quyền quý, lộng lẫy. Khi ấy cũng là lúc gót sen nhỏ nhắn của Nakaba bước qua cửa phòng của hoàng tử kiêu ngạo.

– Lâu quá đấy! Bộ cô sợ à?

Ceasar ngồi vắt chân hờ hững trên chiếc ghế đệm dài giữa phòng, Ceasar khinh khỉnh nhìn người mới đến mà buông lời mỉa mai. Nakaba không có biểu lộ cảm xúc gì hơn, nàng lãnh đạm:

– Tôi quên không hỏi, nếu thắng, tôi sẽ được gì? Ngài sẽ chết chứ?

– Ta không nghĩ vậy… Thất vọng sao?

Chép miệng một cái, anh tiếp:

– Thôi được, nếu hắn có dấu hiệu quay trở lại, dù là nhỏ nhặt nhất, ta sẽ miễn cho hắn tội khi quân. Ta sẽ miễn tội và cho phép hắn được phép ra vào cung như trước. Giờ thì cô biết rồi đấy, yên tâm chưa?

Tiếng “chưa” vừa dứt cũng là lúc Nakaba chợt đưa một ống sáo nhỏ xíu độ chừng nửa tấc, nhỏ hơn cả ngón út lên miệng thổi một tiếng.

– Cô làm gì thế?

Ceasar khó hiểu nhìn cô gái. Nakaba cười nhẹ, nụ cười đẹp hơn cả những tia nắng dịu ngọt của bình minh ló dạng:

– Ngài… sẽ không thể hiểu được đâu!

Trông thấy nụ cười đó, chẳng hiểu sao Ceasar lại cảm thấy cực kỳ khó chịu. Anh sấn sổ bước tới giật mạnh đuôi tóc đỏ.

– Đau quá…

– Ta không cho phép! – Nhíu mày kéo đuôi tóc xuống, chàng trai ép cho Nakaba phải ngẩng lên đối mặt với tia nhìn sắc lạnh của mình – Cô là vợ của ta, vậy mà lại dựa dẫm vào người đàn ông khác ngoài ta…

Bất giác, chàng trai cúi thấp xuống, áp sát mặt vào ánh nhìn trong trẻo của vị hôn thê, thì thầm:

– Akage, có phải cô đang muốn chọc điên ta không?

Khoảng cách giữa Ceasar và Nakaba ngày càng rút ngắn:

– Cô không cảm thấy khó chịu sao?

Chợt Ceasar ghì chặt mái tóc đỏ của nàng công chúa. Khoảng cách giữa Ceasar và Nakaba ngày càng rút ngắn. Bất ngờ, Ceasar ghì chặt mái tóc đỏ ấy rồi không do dự cưỡng hôn nàng. Nụ hôn đầu đời của nàng rốt cuộc lại bị cướp đi một cách sỗ sàng như thế. Chẳng quan tâm lắm đến ánh nhìn vừa sửng sốt vừa có chút sợ hãi ấy, chàng trai rót vài lời thì thầm bên tai cô:

– Đêm nay là đêm đầu tiên chúng ta bên nhau để gắn kết hai quốc gia. Liệu cô nghĩ chúng ta chỉ chờ con chó kia quay lại thôi sao?
Một lần nữa, Ceasar lại ghì lấy Nakaba và tiếp tục hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Lần này thì nàng nhíu mày gắt gao đẩy anh ra:

– Dừng lại!

Ceasar nhếch môi cười nhạt, ngạo nghễ:

– Ha… Ta là hoàng tử của đất nước này. Không có thứ gì là ta không chạm vào được.
Hơi thở Ceasar dần áp sát vành tai Nakaba. Môi anh trượt từ từ xuống chiếc cổ thiên nga trắng ngần, mang theo hơi thở ngày càng nóng rực. Anh không hề biết rằng, có một bàn tay nhỏ nhắn đang lần tìm đến con dao nhỏ với kiểu dáng tinh xảo được gài ngang eo nàng công chúa.

“Xoẹt”.

Một bên má của Ceasar bị cắt ngọt một đường. Anh ngạc nhiên buông cô gái ra. Nakaba lùi ngay lại, đưa con dao nhỏ lên ngang ngực thủ thế:

– Ngài có thể là hoàng tử, nhưng… dù ngài có cố gắng thế nào, vẫn sẽ có những thứ ngài không bao giờ với tới được. Một trong số đó, chính là tôi.

Kiên cường nhìn thẳng vào vị hoàng tử trẻ tuổi, Nakab khẳng định chắc nịch. Ceasar đưa tay quẹt vết máu đang rỉ ra từ đường cắt trên mặt mình, thản nhiên nói trong khi dưới đáy mắt của anh đã bắt đầu ẩn hiện chút băng lãnh:

– Rất cẩn trọng và lạnh lùng. Dám tấn công ta bằng con dao đó, cô có biết mình đã ngu xuẩn đến mức nào không?

Ceasar khinh khỉnh nhìn cái gương mặt nghiêm nghị đầy vẻ cảnh giác của Nakaba. Bất giác ánh nhìn của anh rơi xuống bàn tay cầm dao đang run rẩy ấy. Chàng trai chớp mắt, hơi cúi người đặng nhìn cho rõ:

– Gì thế này? Chẳng dễ thương chút nào. Cô đang run kìa!

Gương mặt Nakaba thoáng chốc ngượng đỏ cả. Nàng cắn răng vung dao chém thêm một nhát. Ceasar nhanh nhẹn lách mình sang một bên, né đòn một cách nhẹ nhàng, sẵn tiện anh với tay rút thanh trường kiếm của mình ngay trên giường. Đường dao kế tiếp của Nakaba bị anh đỡ gọn. Không chút do dự, Nakaba tiếp tục tấn công Ceasar, tuy nhiên, lưỡi dao của nàng không thể gây cho anh một chút thương tích nào nữa. Ceasar cười ngạo nghễ:

– Ha! Cô yếu thế này sao? Quá yếu thậm chí đối với cả phụ nữ.

– Yahh!

Nakaba cắn răng lao đến vung thêm một đường dao về phía anh. Chợt Ceasar vươn tay, nhanh như cắt bắt được cổ tay nàng. Những ngón tay của anh cứng như gọng kìm sắt khiến cho nàng không tài nào thoát ra được. Một lần nữa nàng lại bị ghì chặt. Ceasar tham lam ngạo nghễ cưỡng hôn nàng. Nakaba cố gắng dùng sức đẩy anh ra, quay gương mặt đỏ bừng đi, rồi lại bị ghì chặt, ép chặt. Chiếc lưỡi nóng bỏng của chàng hoàng tử nhanh chóng tấn công vào miệng nàng, cuốn đi tất cả ý chí chiến đấu cuối cùng của người con gái kiên cường ấy. Hai tay nàng buông thõng. Con dao nhỏ rớt lăn lóc dưới sàn, thúc thủ nhìn chủ nhân vô lực chống đỡ bị người ta chiếm tiện nghi. Cả gian phòng chỉ còn tiếng thở dốc, tiếng môi và lưỡi quyện vào nhau say đắm…

Đến khi Ceasar buông Nakaba ra, gương mặt nàng đã đỏ như gấc chín. Cặp mắt trong veo đờ đẫn như bị cướp mất hồn, trông mị hoặc vô cùng. Ceasar còn chưa kịp hài lòng thì chợt nghe lạnh ngắt ở cổ. Trong phòng anh xuất hiện người thứ ba tự bao giờ.

Mang ánh mắt sắc lạnh của loài dã thú nhìn Ceasar, Loki buông vài tiếng băng lãnh:

– Công chúa Nakaba, xin người hãy hạ lệnh… cho phép thần được giết hắn.

Câu chuyện phảng phất tiếng thì thầm của Ceasar: “Nếu như ta đã yêu em đến mức này, vậy thì tốt nhất hãy để ta chết dưới tay em.” chỉ vừa mới bắt đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN