Bình minh Arcana
Chương 4
Tôi tạm dừng lại để hưởng giây phút bình yên này…
—
– Nakaba…
Ceasar nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng công chúa xinh đẹp mà kéo nàng lại gần hơn. Những ngón tay rắn rỏi dịu dàng nâng gương mặt ngơ ngác ấy sát với ánh mắt huyễn hoặc của mình, giọng anh trở nên thật ấm áp… ấm áp hơn bao giờ hết:
– Cô… thật đáng yêu!
– …
“Roạt”.
Nakaba tung mền ngồi bật dậy, nét hoảng hốt vẫn còn hiện rõ mồn một trong mắt nàng.
“Cạch”.
Cánh cửa phòng nàng chợt hé mở, Loki ngạc nhiên bước vào. Trên tay anh đang bưng khay điểm tâm của nàng.
– Chào buổi sáng, công chúa Nakaba… Sao vậy ạ?
Nakaba cố giữ cho nhịp thở đều đặn trở lại, nhưng những hình ảnh kì quặc trong giấc mơ vừa rồi vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu. Nàng mệt mỏi nằm phịch xuống nệm:
– Em vừa có một cơn ác mộng. Em thấy uể oải quá…
– Hả?
Nakaba thở dài ôm lấy chiếc gối bự êm ái. Nàng lại nhớ đến cái khoảnh khắc mà Ceasar ôm chầm lấy nàng trong khu vườn xinh đẹp sau buổi lễ hội ngày hôm qua. Giấc mơ vừa rồi, chắc là tại anh ta đột nhiên lại làm thế…
Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra vậy?
Nàng thật sự không thể hiểu nổi…
– Này…
Nakaba nhắm tít mắt bịt chặt tai lại. Điên thật rồi! Nàng thậm chí còn nghe thấy giọng nói của anh ta lảng vảng bên tai nữa chứ!
…
Cơ mà, hình như có cái gì đó sai sai.
Nakaba mở tròn mắt, ngơ ngác ngước lên, vừa hay chạm ngay một ánh mắt dịu dàng đầy vẻ lo lắng:
– Cô cảm thấy không khỏe sao?
Trông thấy gương mặt đột ngột tối sầm của Nakaba, Ceasar càng nhíu mày, cúi sát người xuống:
– Mặt cô đỏ gay kìa!
“Roạt”.
Nakaba tá hỏa vội quay lưng trùm kín mền lên tận đầu, giấu đi gương mặt xinh đẹp đang đỏ như gấc chín:
– Không sao… Tôi không sao cả. Sao anh lại ở đây?
Ceasar thoáng im lặng một chút. Khóe miệng của chàng hoàng tử nhếch cao dần, cuối cùng là phá ra cười:
– Ha ha ha, cô mau khóc vì sung sướng đi!
Chàng trai hào hứng chĩa tay ra cửa, cảm tưởng như có một khúc nhạc cực kỳ hoành tráng vừa vang lên. Từ bên ngoài, những á nhân nữ cung kính bước vào, mang theo cơ man toàn là những thứ mà các cô gái thường mơ ước được sở hữu: Một bộ váy dài rực rỡ kiểu cách quý phái, một đôi giày cao gót sang trọng, những món trang sức đắt tiền lấp lánh đến say người. Tất cả được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ có bánh xe với những nét hoa văn tinh xảo được chạm khắc xung quanh vừa được các nữ á nhân đẩy vào.
– Đây là quà của ta!
Ceasar hãnh diện khoanh tay, môi vẫn giữ nguyên nụ cười theo kiểu “ta là thần linh tối cao và ta vừa ban ân phúc cho loài người bé mọn”:
– Ngay cả với một ai đó xấu như cô vẫn có thể khá hơn nếu mặc mấy thứ này vào.
– Những thứ này đặc biệt làm cho tôi sao? – Nakaba chớp mắt hỏi.
– Ừ.
– Tất cả sao? Tất cả đều mới à?
– Tất nhiên!
Ceasar kiêu hãnh trả lời. Anh đang chờ đợi vài lời cám ơn rối rít các kiểu con đà điểu của một ai đó vừa may mắn nhận được ân phúc của anh. Tuy nhiên, sự thật phũ phàng lại đi trái ngược hoàn toàn với điều mà anh vừa tưởng tượng. Nakaba đột nhiên nổi xung thiên hét:
– Mau mang chúng đi hết đi!
Đơ mặt.
Chàng hoàng tử ngây ngốc đơ mặt.
Vừa rồi là… anh bị mắng sao?
Cũng không thể gọi là mắng, nhưng hét lên như thế thì khác gì tát xô nước lạnh vào mặt anh đâu chứ. Hình như lúc đó anh thấy cả sấm sét tỏa tỏa xung quanh cô ta nữa thì phải…
Sao trên đời lại có chuyện nghịch lý như vậy chứ? Người nhận được quà của anh là phải tu chín kiếp ấy, đáng lẽ phải vui sướng đến phát điên mới phải đạo, ấy thế mà…
– Những thứ này… thật là lãng phí. Tôi không cần chúng.
Nakaba chốt lại câu cuối cùng khiến cho Ceasar cảm thấy lòng kiêu hãnh của mình bị xúc phạm nặng nề.
“Roẹt”.
Chiếc váy xinh đẹp bị xé không thương tiếc dưới tay đệ nhị hoàng tử Belquat trước sự sửng sốt của Nakaba.
– Một người như cô, làm sao biết được giá trị của chúng?
– Không cần phải xé chúng!
Ceasar lạnh lùng quay mặt đi hướng khác, bỏ mặc ánh mắt vừa tiếc nuối vừa phẫn nộ của cô gái. Nakaba cảm thấy rối bời, nàng quyết hỏi cho ra lẽ:
– Thật ra anh đưa mấy thứ đó đến đây để làm gì?
Có phải anh muốn cười vào mặt tôi và bảo là chúng không hợp với tôi không?
Anh đưa những thứ này đến giống như một sự bố thí cho tôi đúng không?
Tên xấu xa.
Nakaba càng cảm thấy tức giận hơn khi kẻ nào đó vẫn lãnh đạm không thèm mở miệng trả lời lấy một tiếng. Chàng á nhân Loki nãy giờ vẫn đứng im lặng quan sát, lúc này bỗng tiến đến nhặt chiếc váy tội nghiệp vừa bị xé rách và bị vất bừa bãi dưới sàn.
– Không cần phải tức giận như vậy, công chúa Nakaba.
– Nhưng, Loki, con người đó…
– Đàn ông tặng quà cho phụ nữ là chuyện bình thường. Hơn nữa, ngài ấy lại thuộc hoàng tộc, họ rất coi trọng các lễ nghi truyền thống…
Loki nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, rút ra một cây kim nhỏ rồi nhanh chóng xỏ chỉ vào. Dưới bàn tay khéo léo của chàng cận vệ, những mũi kim đều đặn trong thoáng chốc đã vá lại vết rách một cách thật hoàn mĩ.
– Nhưng… một người đàn ông mà bắt phụ nữ phải ăn mặc theo những gì họ muốn thì chỉ là một kẻ ích kỷ mà thôi.
– Cái gì? – Ceasar tím mặt, ấp úng.
– Tuy nhiên, cho dù người có mặc gì đi nữa, thì công chúa Nakaba vẫn là công chúa Nakaba…
Loki thản nhiên bỏ mặc gương mặt thoạt xanh thoạt đỏ của nhị hoàng tử, nhẹ nhàng tiến ra sau Nakaba, vòng tay ra trước ướm chiếc váy dài vào người cô gái.
– Những món đồ này rất hợp với người… – Chàng trai thanh tú nở một nụ cười tươi tắn – Nhìn xem…
– V… vâng.
Nakaba ngượng ngùng trả lời. Trong thoáng chốc, nàng nhận ra, Loki… thật sự đối xử rất tốt với nàng.
Không giống như ai kia…
Ai kia đang tức tối đến sầm mặt xem một màn tình cảm giữa một người một á nhân. Bất ngờ, Ceasar bước dài tới nắm lấy đuôi tóc Nakaba giật mạnh về phía mình:
– Xem ra cô chỉ thích hợp với những bộ đồ rẻ rách mà cô đang mặc thôi!
– Đau quá! – Nakaba nhăn mặt đau đớn – Này… đừng… giật tóc tôi!
“Bốp”.
Một bên má chàng hoàng tử hằn đỏ nguyên dấu bàn tay. Sự việc vừa rồi… hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của anh.
– Dù… dù sao đi nữa, đống quần áo và đồ trang sức này, tôi không cần. Anh mau đi đi! – Nakaba tức giận thở gấp.
Một thoáng im lặng trôi qua, Ceasar không nói tiếng nào, lẳng lặng bỏ đi ra ngoài. Venas đứng trước cửa phòng, dương cặp mắt ti hí thắc mắc hỏi:
– Ngài đang làm gì vậy ạ?
– Im đi!
Ceasar hằn học ôm má xăm xăm bỏ đi. Chàng trai tóc vàng chỉ biết lót tót chạy theo sau.
Trông thấy cánh cửa phòng đóng lại hẳn, Nakaba mới nũng nịu sà vào lòng Loki:
– Loki, em ghét con người đó! Hắn ta điên rồi…
Chàng á nhân ân cần vỗ về nàng công chúa:
– Đúng thế, đó là vì anh ta vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành.
—
Lúc này, trong một căn phòng lộng lẫy của tòa cung điện Belquat, chỉ có đức vua Guran đầy quyền lực đang ngồi uy uy tại thượng và một người lính kính cẩn quỳ rạp dưới sàn.
– Lai lịch của Akage, ngươi đã kiểm tra chưa?
Đức vua trầm giọng hỏi. Giọng nói của ông thật sự gây nên một áp lực nặng nề với người đối diện. Tên lính vội vàng tuôn một loạt những thông tin đáng tin cậy mà mình vừa tìm được:
– Thần đã điều tra rồi ạ, đúng như ngài suy đoán, cô ta là con gái của đệ nhất công chúa Senan, Cyndia, với một thường dân. Cô ta đã bỏ trốn khỏi hoàng cung, đó là điều tồi tệ đối với vương triều. Vì vậy, hoàng gia không bao giờ công khai sự thật…
– Dừng lại.
– Sao ạ?
– Chừng đó đủ rồi.
Ông trầm tư, nói với tên lính mà như đang thì thầm với chính mình:
– Bỏ trốn với một người đàn ông của thị tộc đó, và sinh ra một đứa con gái… Số mệnh thật biết cách đùa cợt con người…
—
– Đợi đã!
Nakaba la oai oái. Cổ tay nhỏ nhắn của nàng bị Ceasar thản nhiên kéo đi không chút thương tiếc. Vậy mà, nàng cứ ngỡ là hắn sẽ tạm buông tha cho nàng sau cái tát nảy lửa ban nãy cơ. Nàng thật không hiểu là do nàng đã làm gì khiến hắn ghét, hay do thần kinh của hắn không còn ổn định nữa…
– Anh định làm gì vậy? Chúng ta đang đi đâu thế?
– Mua sắm!
Ceasar tỉnh queo trả lời. Có vẻ như anh đã quên hoàn toàn vụ việc ban nãy trong phòng nàng.
– Mua… mua sắm?
– Ừ!
Thế là nàng công chúa tóc đỏ bị kéo xăm xăm ra ngoài cung điện trong sự ngớ ngẩn không thôi.
Hôm nay, Ceasar mặc một bộ trang phục trơn nhẵn màu đen quý phái có viền trắng và những đường hoa văn màu vàng nổi bật, càng tăng thêm vẻ sang trọng của chàng trai thuộc dòng dõi hoàng tộc như anh. Tuy nhiên, anh không muốn bị dân chúng phát hiện ra nên có khoác thêm một chiếc áo choàng trắng có mũ trùm kín mái tóc đen của mình. Về phần Nakaba, nàng chỉ mới được gả sang đây, dân chúng lại chỉ nhìn thấy nàng đứng ở trên cao, hơn nữa, cái dáng vẻ xinh đẹp quý phái của nàng lúc cưới và dáng vẻ giản dị bây giờ thật khó khiến cho người ta hình dung cả hai là cùng một người. Vậy nên, để nàng như thế chắc sẽ ổn… Ceasar nghĩ thế.
Belquat trở thành một cường quốc giàu mạnh chủ yếu là do thiên nhiên ưu đãi, bởi thế nên việc trao đổi buôn bán ở các phố phường diễn ra rất náo nhiệt. Nhất là nơi kinh kì này vừa đón chào sự kiện nhị hoàng tử cưới vợ nữa. Các thương nhân từ khắp nơi đổ về kinh doanh. Những rạp hàng được bày bán thành từng hàng dài với đủ các loại hàng hóa được trưng bày cực kỳ bắt mắt. Người đi mua sắm đông vui như trẩy hội. Đâu đó, những tiếng rao mời mua đồ, tiếng cười nói, trao đổi vô cùng sôi nổi. Khung cảnh náo nhiệt này khiến cho một nàng công chúa suốt ngày bị giam lỏng trong cung điện như Nakaba có phần không thích ứng được. Nàng chỉ biết bỡ ngỡ đi cạnh cái kẻ không cần biết đúng sai mà lôi nàng ra đây thôi.
Lúc cả hai đi ngang qua một gian hàng bày bán đủ các loại quần áo khác nhau, người chủ gian hàng liền niềm nở giơ giơ mấy bộ đồ xinh xắn lên:
– Màu tóc đỏ thật đẹp, bộ đồ màu đỏ này rất hợp với cô.
– H… hả?
– Có muốn mua nó không?
Ceasar mỉm cười đầy thiện ý, nhưng nàng công chúa lại phũ phàng đi thẳng:
– Không cần đâu.
Những cuộc chào hàng sau đó có vẻ cũng không khả quan cho lắm. Chủ các gian hàng kế tiếp thấy có người đến thì chẳng bỏ qua bất cứ cơ hội mời gọi nào:
– Tiểu thư, đôi giày này…
– Không mua!
– Sợi dây chuyền này…
– Không mua!
– Đây là trang sức tóc…
– Không mua!
– Đây là…
– Đủ rồi!
Bước cạnh Ceasar, dưới cái trời nắng càng ngày càng nóng, Nakaba không giấu diếm vẻ phờ phạc của mình. Đối với nàng, việc mua sắm… thật là mệt!
– Đủ rồi đó, chính xác thì cô muốn gì?
Ceasar chợt cất tiếng hỏi khiến Nakaba ngạc nhiên quay lại:
– Ah?
– Cô thật thất thường!
– Hả?
Nakaba dở khóc dở cười. Tên này… đúng là chỉ muốn kiếm chuyện với nàng sao? Tự nhiên lôi nàng ra ngoài, kéo đi cùng trời cuối xứ để rồi bây giờ nói nàng thất thường…
Thật không hiểu hắn đang nghĩ gì nữa!
Ceasar không hề biết được Nakaba đang rủa mình cái gì, vẫn nghiêng nghiêng đầu kiên nhẫn hỏi tiếp:
– Này… ta phải làm gì…
– Tôi không cần! Tôi không muốn anh làm gì cho tôi cả.
Nakaba chán ghét quay mặt bỏ đi, khiến cho gương mặt ai đó chợt tối sầm.
Không gian giữa hai người cũng từ lúc đó mà trầm lặng hơn hẳn. Suốt quãng đường ngồi trên xe ngựa về cung điện, chẳng ai mở miệng nói thêm lời nào. Dù là ngồi sát cạnh nhau nhưng mỗi người đều quay nhìn ra bên ngoài, mông lung đuổi theo những suy nghĩ vẩn vơ của riêng mình, cho đến khi giọng nói trong trẻo của Nakaba chợt cất lên:
– Dừng xe lại!
Cô gái hấp tấp nhảy vội xuống ngay khi bánh xe còn chưa kịp dừng hẳn. Ceasar ngạc nhiên vội vén rèm cửa, nghiêng mình ngó ra ngoài:
– Này, gì thế?
Nakaba không trả lời. Nàng chạy dọc theo ven đường. Cách đấy không xa, một chú chim nhỏ trắng muốt tội nghiệp đang nằm lăn lóc cạnh mép cỏ. Cái đầu nó hơi run run ngóc dậy, còn một bên cánh của nó thì đẫm máu. Cạnh đó, có vài sợi lông vũ mềm mại còn dính chút máu đỏ nằm rải rác. Nakaba xót xa bước đến, nhẹ nhàng nâng chú chim nhỏ dậy mà ôm vào lòng:
– Nó bị thương rồi…
Lúc này, Ceasar đã đuổi đến bên cạnh cô gái. Anh lãnh đạm đút hai tay vào túi:
– Chắc là bị con thú hoang nào đó tấn công.
– Ừm…
Chợt, nàng ngước mắt lên, vẻ khẩn thiết:
– Tôi có thể mang nó theo không?
Ceasar thoáng ngạc nhiên.
Để thứ này lên xe luôn sao? Đừng đùa chứ!
Nếu là ngày trước thì có lẽ anh đã thẳng thừng từ chối ngay rồi, nhưng hôm nay, trông thấy vẻ mặt nửa không đành lòng nửa chờ đợi của Nakaba, anh lại lấp lửng:
– Để ta suy nghĩ đã. Cô thử gọi tên ta và hỏi lại xem!
– H… hả?
Nakaba chớp mắt. Đôi môi anh đào ngập ngừng mấp máy:
– Dù tôi không hiểu lắm, nhưng… Ừm, Ceasar, làm ơn…
– Được, ta đồng ý!
Ceasar đột nhiên mỉm cười rạng rỡ ngay khi tên anh vừa được thốt ra từ cái miệng nhỏ xinh xắn của nàng công chúa khiến nàng có chút giật mình.
Ưm, lần đầu tiên nàng thấy anh ta cười như thế, quả là có không quen lắm so với những nụ cười mỉa mai lúc trước, nhưng dù sao, anh ta cũng đã đồng ý rồi. Nàng vốn không nghĩ là anh ta sẽ gật đầu cơ đấy…
– C… cám ơn.
Nakaba bối rối, tay khẽ cựa, ôm gọn chú chim nhỏ. Mặc dù vẫn còn đau đớn do vết thương nhức nhối, nhưng dường như con vật bé nhỏ ấy cảm nhận được sự quan tâm ấm áp khi nằm trong lòng cô gái. Nó khẽ “gu gu” vài tiếng rồi cọ đầu vào vòng tay nàng. Nakaba dịu dàng trông theo từng cử động của chú chim nhỏ. Có vẻ nó không bị thương nặng lắm. Xem ra, nàng có thể cứu sống nó rồi. Nakaba trìu mến khép những ngón tay xinh xắn lại, vuốt nhẹ vài sợi lông vũ trắng muốt mềm mượt của con vật nhỏ bé. Bất giác, vành môi nàng cong nhẹ, vẽ nên một nụ cười trìu mến đẹp như nắng mùa xuân:
– Cám ơn anh!
Mắt nàng nhắm tít lại càng khiến cho nụ cười thêm rạng rỡ. Nàng thực sự đang rất vui.
– Thế thôi sao?
Ceasar chợt hỏi một câu lấp lửng làm Nakaba phải chớp mắt ngạc nhiên. Nhưng có vẻ như vẻ ngạc nhiên trong đáy mắt anh còn nhiều hơn. Chàng trai đưa tay xoa xoa gáy:
– Chỉ như thế thôi thì cô sẽ vui à?
– Hả?
Đôi đồng tử xanh biếc của cô gái tròn xoe, hình như nàng vừa nhận ra một điều gì đó.
– Đi thôi!
Ceasar thản nhiên trở gót trở lại chỗ xe ngựa đang đợi, bỏ lại đằng sau nàng công chúa tóc đỏ vẫn đang ngơ ngác.
Trông theo bóng lưng rắn chắc ấy, Nakaba chợt nhớ lại những hành động có vẻ kì lạ từ sáng đến giờ của chàng hoàng tử kiêu hãnh này.
Anh ta… đột nhiên lại tặng nàng váy áo… và đưa nàng đi mua sắm.
Tất cả những điều này… chỉ để làm nàng vui thôi sao?
Nhưng… tại sao…
Nàng vẫn không thể hiểu được…
—
– Công chúa Nakaba! – Cận vệ Loki vội vàng bước ra ngay khi vừa trông thấy bóng dáng chủ nhân mở cửa phòng – Đột nhiên người biến mất làm thần lo lắng quá. Hỏi lính canh thì họ bảo hoàng tử Ceasar và người đã đi ra ngoài. Có chuyện gì vậy ạ?
– Em không sao.
– Con chim nhỏ đó…
– Nó bị thương, em mang nó về đây. Loki, chúng ta chữa trị cho nó đi.
– Thần biết rồi!
Loki nhanh chóng chạy đi tìm đồ cứu thương, Nakaba thì nhẹ nhàng đặt con vật nhỏ lên giường. Lúc này, nàng mới có cơ hội đảo mắt nhìn lại những món đồ mà Ceasar đã tặng. Bước đến gần chiếc bàn nhỏ có bánh xe ở giữa phòng, Nakaba đưa tay khẽ lướt qua bề mặt mềm mại của bộ váy dài cao quý.
Hoa văn màu đỏ…
Trang sức màu đỏ…
Giày đỏ…
Nón đỏ…
Cô gái ngơ ngẩn nhìn những vật phẩm với tông màu đỏ chủ đạo, tay nắm chặt thân váy dài. Dưới đáy mắt của nàng hình như thấp thoáng vài thứ cảm xúc hỗn loạn khó nói thành lời.
Lời không nói ra, nhưng trước cặp đồng tử xanh biếc ấy đã bắt đầu ầng ậng nước. Có cái gì đó… nghèn nghẹn ngay cổ nàng.
“Cạch”.
– Thần mang đồ cứu thương đến đây… Công chúa Nakaba… Công chúa Nakaba?
Loki vừa bước vào thì mái tóc đỏ của cô gái đã lao ngay vào lồng ngực anh. Tay nàng ôm chặt anh, còn đôi vai mảnh mai thì run run từng hồi. Chàng trai ngạc nhiên:
– Tại sao người lại khóc?
Nakaba xúc động, giọng nàng cũng run nhẹ:
– Bởi vì… đây là lần đầu tiên… em nhận được quà.
Loki thoáng im lặng. Ánh mắt chàng cận vệ trìu mến hơn hẳn, đâu đó thấp thoáng một nét buồn:
– Có lẽ vì hoàng tử nghĩ nó sẽ hợp với người, vì vậy ngài ấy đã đặc biệt làm riêng những món đồ này cho người.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má nàng công chúa nhỏ, mang theo niềm hạnh phúc dâng trào.
Lúc đó, có lẽ vì quá xúc động, vì vậy, nàng đã quên mất…
Quên mất rằng nàng đang ở trên lãnh thổ của kẻ thù.
Chẳng bao lâu nữa, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra…
Dù chỉ là một chút, nếu nàng có thể dự đoán trước…
Nếu vậy thì nàng sẽ không… làm những việc như…
Mỉm cười với người đó.
—
– Ceasar, nhìn này, con chim đã khỏe lại rồi.
Nakaba hào hứng bước đến, trên tay là chú chim nhỏ được nàng cứu sống bữa trước với chiếc cánh trắng muốt đã được vệ sinh và băng bó cẩn thận.
– Thật sao? Vậy thì tốt rồi.
– Vâng!
Nakaba vô tư nở nụ cười. Vị hoàng tử này… hình như dễ chịu hơn trước rồi thì phải.
– Nakaba!
Một tiếng gọi non nớt chợt vang lên cao vút ngay sau cô gái Akage. Nakaba quay lại, chỉ kịp thấy chàng cận vệ tóc vàng Venas đang hớt hải đuổi theo ai đó.
Phải, một cái bóng “ai đó” nhỏ xíu vừa phóng đến trước mặt nàng công chúa liền nhảy cẫng lên ôm chầm lấy nàng.
– Nakaba!
Đến lúc cái người nhỏ xíu kia hào hứng ngước mặt lên thì Nakaba mới trông rõ chân diện thật sự của cái bóng tinh nghịch ấy: một cậu bé á nhân cực kỳ dễ thương chừng sáu, bảy tuổi với hai chiếc sừng cong tròn quặp xuống hai bên đầu.
– Ri… Rito? – Nakaba thảng thốt – Em… làm cách nào em đến được đây?
– Nghe em nói này…
Cậu bé chưa kịp nói được mấy chữ thì đột nhiên cảm thấy cổ áo bị nhấc bổng lên. Ceasar thản nhiên nhìn thằng nhóc nhỏ xíu đang giãy giụa trên tay mình với cái miệng quang quác hét “Thả ra! Thả ra!”:
– Con cừu này là ai đây?
– À, người thú này đến đây để hầu hạ công chúa Nakaba! – Venas vội lên tiếng giải thích – Cậu bé được gửi đến từ Senan!
– Hầu hạ?
– Ow…
Ceasar nhẫn tâm buông tay khiến Rito rớt cái “bịch” một cách thảm thương dưới sàn như một trái mít rụng. Ấy thế mà nó vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt háo hức đó lót tót đến trước mặt nàng công chúa:
– Nakaba…
– Rito?
– Em… sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ!
Rito mỉm cười tươi rói, đôi mắt mở to tròn xoe vô cùng đáng yêu. Trông cậu bé thật ngộ nghĩnh trong bộ đồ Senan và đôi giày bốt to quá khổ đôi chân bé xíu.
Khi ấy, Nakaba đã không nhận ra rằng… đứa bé này… sẽ là một trong những nhân tố…
Làm thay đổi định mệnh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!